"Năm tám tuổi không phải hiện tại!"
Cặp mắt kia, không phẫn nộ, chỉ có sắc bén, đến mức có thể thấu cả linh hồn nhưng thanh âm nàng, lại bình tĩnh như mặt nước, phút chốc Từ đường tổ lặng đi.
Vị quản lý kia cũng vừa phục hồi tinh thần, sững sờ tại chỗ.
Thế nhưng, Liễu Hồ Nguyệt lại xoay người, ra khỏi Từ đường.
Phượng Dật Hiên vui vẻ theo nàng, còn quản lý thì vẫn đứng tại chỗ.
Nàng bước ra khỏi cửa, khóe môi lạnh lùng cong lên: "Không ra sao?"
Mọi người ào ào nhìn ra, ánh mắt mang đầy vẻ nghi hoặc với hành động của nàng.
Lão phu nhân run lên, sau đó cũng chống quải trượng bước xuống.
Bà không hề lên tiếng mà chỉ lẳng lặng nhìn Liễu Hồ Nguyệt, muốn trưởng thành, nàng phải tự mình giải quyết.
Các trưởng lão cũng theo sau lão phu nhân mà đi.
Mọi người theo ra, chỉ thấy Liễu Hồ Nguyệt đứng ở đài tế tổ, cũng là nơi để luận võ.
Phượng Dật Hiên thì vây quanh nàng, tích cực an ủi.
Ai nấy cũng đã vây quanh đài.
Quản lý trẻ tuổi hỏi: "Ngươi tới nơi này là muốn?.."
"Chẳng phải ngươi bảo thực lực không nên chỉ dựa vào miệng lưỡi sao?"
"Ngươi...thật sự muốn đấu?" Ánh mắt hắn có chút không tin tưởng, lại liếc qua lão phu nhân.
"Cửu cô nương, ta khuyên ngươi đừng hành động theo cảm tính, không có chiến khí chẳng phải sẽ thua rất mất mặt sao? Ngươi sắp thành thân cùng Phượng vương rồi, hãy buông chuyện Liễu gia xuống mà an phận làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuong-thu-phi-toan-he-trieu-hoi-su/2883876/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.