Edit: Hoàng Ngọc Tử Băng
Liễu lão phu nhân bình tĩnh ngồi trên đầu, một tay chống gậy, trên khuôn mặt già nua không nhìn thấy chút biểu cảm nào.
"Không tìm về được, hà tất đi tìm? Liễu gia không tồn tại được nếu thiếu Liễu Tường Phong, chẳng phải do các ngươi gây ra hiện trạng bây giờ sao?" Liễu lão phu nhân liên tục đập mạnh cây gậy, nói tiếp: "Thế nào, Liễu gia không có người sao? Liễu Tường Phong vừa ra đi, các ngươi trở thành dạng gì rồi? Nói cho các ngươi biết, nếu như các ngươi không thể tự kiềm chế đưa ra ý kiến thì đây sẽ là dấu chấm hết của Liễu gia."
Liễu Hồ Nguyệt im lặng nhìn Liễu lão phu nhân. Nàng ngồi ở ghế nhỏ bên cạnh bà. Mà nàng cũng tán thành lời Liễu lão phu nhân. Hiện giờ người ngoài đều ước Liễu Tường Phong ra đi, rời khỏi Liễu gia, tốt nhất là chết luôn bên ngoài đi. Người Liễu gia cũng cho rằng thiếu Liễu Tường Phong quản lí thì Liễu gia không ổn mới khiến người ngoài cho rằng Liễu gia không người tài, chỉ có Liễu Tường Phong mới có thể chống đỡ trời đất cho Liễu gia. Từ đó mới làm Liễu gia mất đoàn kết, dễ dàng bị người gia tộc khác xâm lấn.
Người trong phòng khách sau khi nghe Liễu lão phu nhân nói đều cúi đầu, hổ thẹn không thôi.
Liễu Hồ Nguyệt nâng tay, bóp chân cho Liễu lão phu nhân. Trong mắt người ngoài, cháu gái này càng ngày càng chiếm được niềm vui của Liễu lão phu nhân. Nàng biết bản thân mình không có quyền lên tiếng trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuong-thu-phi-toan-he-trieu-hoi-su/2883836/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.