Chương trước
Chương sau
Edit: Hoàng Ngọc Tử Băng.

Chuyện này đa số mọi người đều biết, nghi thức trưởng thành trước kia thường cử hành vào cuối năm. Hiện giờ Phượng Hạo Quân nhất thời thay đổi chủ ý, xác nhận cuối năm tổ chức nghi thức thí nghiệm một lần luôn. 

Liễu Tường Phong không hiểu, nghi thức trưởng thành này gộp lại vào cuối năm khá ổn, bởi vì có một số người sinh cuối năm. Nếu cử hành lúc này, chẳng phải những hài tử sắp trưởng thành kia phải chờ thêm một năm mới có thể vào các học viện lớn sao? Mỗi kỳ chiêu sinh, các học viện đều quy định phải mười ba tuổi mới đủ điều kiện nhập học. 

Phượng Hạo Quân nói tiếp: "Liễu đại nhân, trẫm hiểu điều ngươi phiền muộn. Chỉ cần hài tử đủ tuổi vào năm nay đều được tham gia nghi thức trưởng thành, đến lúc đó lại đưa hài tử có tư chất đến các học viện lớn trước. Ngươi cảm thấy phương án này được không?"

Liễu Tường Phong gật đầu: "Vẫn là Hoàng thượng suy nghĩ chu đáo. Vậy để những hài tử sắp trưởng thành báo danh trước rồi làm tốt công tác thống kê." 

"Ừm, về phần những hài tử không thông qua kiểm tra nhưng đã trưởng thành, tạm thời để bọn chúng rời khỏi hoàng thành." Đây là quy định mà mỗi quốc gia không thể xóa bỏ. Phượng Hạo Quân cũng giống các quân vương khác, lúc nên độc ác thì độc ác. Người vô dụng ở trong gia tộc lớn chẳng những là gánh nặng của gia tộc mà còn là gánh nặng của quốc gia. Nếu quốc gia không có quy định này thì không thể kích thích dục vọng cường đại của người tu luyện. Bọn họ sẽ tản ra khắp nơi, chỉ có làm vậy, để bọn họ tự chứng kiến kẻ mạnh thì sống, kẻ yếu sẽ bị loại bỏ, lúc đó bọn họ mới có thể ý thức được bản thân phải trở nên mạnh mẽ mới là tốt. 

Nhưng cũng có loại người dù trưởng thành vẫn có thể ở lại hoàng thành. Người đó chính là nhi tử mà hoàng thượng sủng ái nhất - Phượng Dật Hiên. Hắn chính là một ví dụ. HNTB@dđLQĐ

Tần Duyệt nghe thấy, thở nhẹ một tiếng: "Hoàng thượng, năm nay Cửu tiểu thư cũng đủ tuổi rồi." Hắn chỉ nói một câu, không cố ý ám chỉ điều gì. Tứ quốc đều biết Liễu đại gia tộc có một phế vậy thừa thãi, không cần Tần Duyệt nói trắng ra. Tần Duyệt không biết ý Phượng Hạo Quân lúc trước, Phượng Hạo Quân chỉ nói với Liễu Tường Phong rằng chỉ cần Liễu Hồ Nguyệt gả vào hoàng thất, tất sẽ không phải rời khỏi hoàng thành. 

Hiện tại, Tần Duyệt rất muốn xem Phượng Hạo Quân làm như thế nào. Nếu hắn nói Liễu Hồ Nguyệt là con dâu hắn mà giữ nàng lại, chỉ e là khó khiến người dưới phục. Rất nhiều gia tộc lớn sẽ không phục Thiên Thủy quốc, hậu quả nghiêm trọng bao nhiêu có thể tưởng tượng được. 

Phượng Hạo Quân liếc Liễu Hồ Nguyệt, nàng thật là vấn đề khó giải quyết. Mọi người có thể thông cảm việc Phượng Hạo Quân giữ Phượng Dật Hiên ở hoàng thành vì là nhi tử của hắn. Hơn nữa, Phượng Dật Hiên còn là đệ tử cuối cùng của đại tông sư Thần Nguyệt Tông. Không nhìn mặt tăng cũng phải xem mặt phật, ai dám không phục? 

Có điều, HNTB@dđLQĐ  trước khi Phượng Hạo Quân quyết định giữ Liễu Hồ Nguyệt lại đã chuẩn bị xong hết cả rồi. Hắn cười ha ha, khuôn mặt mang theo nụ cười yêu thương của người cha như Liễu Tường Phong, nói: "Đúng vậy, không ngờ Tiểu Cửu còn quấn tã lót lúc trước, giờ đã trở thành một đại cô nương rồi." 

Sau khi Liễu Hồ Nguyệt nghe hắn nói, suýt thì phì cười. Hóa ra ngốc tử kia nhận gen di truyền của lão cha hắn, HNTB@dđLQĐ kĩ xảo giả ngu vô địch thiên hạ.

Phượng Hạo Quân cười cười: "Lúc trước, khi cha ngươi ôm ngươi vào cung, ngươi vẫn còn nhỏ xíu. Ngươi còn nhỏ nên không biết Hiên nhi thích ngươi bao nhiêu đâu. Nó suốt ngày làm loạn đòi xuất cung để ôm tiểu muội muội, luôn dính lấy ngươi." 

Ặc... 

Không riêng gì lúc nhỏ, giờ trưởng thành rồi hắn vẫn còn dính người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.