Tiểu Lục nhún người hành lễ, vẻ mặt cung kính nói, vẻ mặt Tiểu Hồng cũng tươi cười nhìn Liễu Hồ Nguyệt.
Liễu Hồ Nguyệt nhay nhay thái dương, nâng tay ngăn cản: “Đừng, ngươi cứ tiếp tục nói với ngốc tử kia là ta còn đang ngủ, bảo hắn không được quấy rầy ta.”
Hai nha đầu nghe xong, hai miệng sốt ruột lên tiếng nói: “Cửu tiểu thư, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu cũng tới rồi.”
Hoàng thượng cùng Hoàng hậu đều giá lâm tới Liễu gia cũng đủ để chứng minh hoàng thất chú trọng hôn sự của Phượng vương tới mức nào, mà Liễu Hồ Nguyệt một điểm không thèm để ý, ngược lại làm cho các nàng đi lừa thánh thượng. Các nàng là nha hoàn, không có lá gan ấy nha.
Liễu Hồ Nguyệt nhìn biểu cảm khó xử trên mặt các nàng, trong lòng nổi lên ý tứ phiền chán, nâng rảnh, nhay nhay trán của mình nói: “Được rồi được rồi, các ngươi cứ đi trước đi. Ta muộn một chút cũng không chết ai.”
Hai tay để sau lưng, xoay người, ra khỏi viện.
Một cái sân của Liễu gia đã không đủ để chứa đủ sính lễ hoàng thất đưa tới. Sính lễ bày từ trong sân chính tới của lớn Liễu gia.
Ai nấy bồi hồi ngoài của lớn Liễu phủ, trong lòng hâm mộ không thôi nhìn đống lễ vật háo quang sáng chói.
Rất nhiều năm nay Liên Vân Thành không náo nhiệt như ngày hôm nay, mọi người đi qua ai nấy cũng đều dừng bước nhìn hàng trăm rương lễ vật bị vải đỏ phủ lên.
Bọn họ ai sẽ nghĩ đến gả cho ngốc tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuong-thu-phi-toan-he-trieu-hoi-su/2883787/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.