Hai tay nắm chặt lấy tay vịn của ghế dựa, Liễu lão phu nhân thở dài liên tục: "Phụ thân ngươi trân trọng ngươi không thua gì mẫu thân của ngươi. Sau khi sinh hạ ngươi thì mẫu thân ngươi mất tích, phụ thân ngươi đem toàn bộ tình yêu đó dành hết cho ngươi."
Liễu Hồ Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía cặp mắt hơi hơi hồng nhuận của Liễu lão phu nhân, cảm nhận rõ ràng được Liễu lão phu nhân khó xử. Nàng biết rõ Liễu lão phu nhân không giống lão nhân gia của đại gia tộc khác, luôn ỷ vào bản thân lớn tuổi hơn so với người khác mà vung tay múa chân với vãn bối. Ở phương diện này, Liễu lão phu nhân cho tới bây giờ đều sẽ không hành xử tùy ý dung túng như Liễu Tường Phong, cho nên Liễu lão phu nhân mới là người khó khăn nhất.
"Mẫu thân ta không có để lại gì trước khi rời đi sao?" Liễu Hồ Nguyệt cảm thấy nghi hoặc đối với chuyện Bạch Linh mất tích: "Thời điểm nàng chưa mang thai ta, rất phải phép?"
Câu hỏi của nàng như vậy làm trong lòng Liễu lão phu nhân run lên, hai mắt có chút mơ hồ đối diện với mắt to trong veo như nước của Liễu Hồ Nguyệt: "Ta không nhớ được nàng bắt đầu thay đổi là từ khi nào, ta chỉ nhớ rõ có một ngày nàng đến kính trà ta, lại bởi vì ta nói mấy câu mà đem nước trà hắt lên người ta, sau đó liền hôn mê bất tỉnh. Thời điểm đó đại phu chẩn đoán nàng có thai, sau ngày đó, nàng không tới kính trà ta nữa. Mỗi khi ta bước vào viện của nàng, thường xuyên nhìn thấy nàng cừa đánh vừa mắng hạ nhân, rất nhiều nữ quyến bên trong Liễu phủ đều rời đi bởi vì nàng."
Nói đến đây, thật lâu sau đó Liễu lão phu nhân cũng không mở miệng nói chuyện tiếp. Liễu Hồ Nguyệt cũng tinh tế hiểu lời nói của Liễu lão phu nhân.
Bạch Linh vì mang thai Liễu Hồ Nguyệt mới thay đổi tính cách, rõ ràng nguyên nhân chính là vì một người. Nhưng Liễu Hồ Nguyệt trước nghĩ sau suy đều cảm thấy lý do có thể làm Bạch Linh thay đổi tâm tính không nhiều lắm, bởi vì phụ thân nàng đối với Bạch Linh vô cùng tốt, bà không lý do oán giận phụ thân của nàng, vậy là vì sao?
"Nương ta... Là kỹ..."
"Đùng ——" Liễu lão phu nhân đột nhiên giận dữ bàn, đánh gãy lời nói của Liễu Hồ Nguyệt: "Nương ngươi là vũ nữ."
Sắc mặt Liễu lão phu nhân cực kỳ khó coi. Nói Bạch Linh là kỹ nữ, chính là đang mắng không riêng gì Bạch Linh, Liễu gia bọn họ cũng không phải không quan hệ. Tuy rằng vũ nữ so với kỹ nữ dễ nghe hơn nhưng thời điểm Bạch Linh nhập phủ, vẫn đầy đủ một thân hoàn bích, đây là khác biệt.
Liễu lão phu nhân không cho phép người kia khen chê Liễu gia như vậy, Bạch Linh dù sao từng là nữ nhân của Liễu Tường Phong, mà nữ nhi của nàng Liễu Hồ Nguyệt còn mang họ Liễu.
"Nương ngươi là dân chạy nạn lưu lạc đến Liên Vân Thành, bị đoàn vũ cơ Liên Vân Thành thu lưu. Bất quá, sau khi nương ngươi mất tích, đoàn vũ cơ kia sau một đêm liền tan tác, cà một đoàn người cũng cùng nhau mất tích. Cha ngươi không tìm thấy nương ngươi, liền tự phế đi khí mạch, nếu không phải ta kịp thời trở về, cha ngươi dù còn sống cũng sợ đã là một phế nhân."
Liễu lão phu nhân nghiến răng nghiến lợi nói, nghe được ý tứ, bà không chỉ hận riêng Bạch Linh, ngay cả hành vi Liễu Tường Phong thực hiện cũng làm bà đau lòng.
Vì một nữ nhân, đem tu vi một đời phế đi, lựa chọn tự bạo không có chí tiến thủ.
Nàng vĩnh viễn đều không quên được một đêm kia Liễu Tường Phong tự phế đi khí mạch, là một đem mưa tầm tã, ở trong phòng Liễu Tường Phong phát ra chiến khí nồng đậm.
Biết Liễu Tường Phong, đều hiểu rõ Liễu Tường Phong là một thiên tài song tu tuyệt thế, chiến sĩ, triệu hồi sư đồng thời tu hành, khi đó, hắn đã sắp đạt đến cấp bậc cao nhất của chiến sĩ, sau một đêm bị chính hắn phế bỏ.
Thời điểm Liễu lão phu nhân gấp gáp trở về, nhìn một màn chiến khí từ trong cơ thể hắn xói mòn, liền lập tức thổ huyết hôn mê bất tỉnh...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]