Liễu Hồ Nguyệt xoay người, trừng mắt nhìn Phượng Dật Hiên, nói: "Nói cho ta, nữ nhân xấu kia làm gì với ngươi? Nàng cướp đồ của ngươi ở đâu? Ngươi gặp nàng lúc nào?"
Liễu Tường Phong nghiêm mặt: "Nguyệt nhi, không được bất kính với vương gia, thu thái độ của con lại."
Thỉnh thoảng Liễu Hồ Nguyệt bị Liễu Tường Phong dạy dỗ, có điều dạy dỗ như vậy có ý tốt. Chẳng sợ hắn là cường giả, hắn không vượt qua quy củ quốc gia, quân là quân, thần là thần, lễ quân thần ắt không thể thiếu. Mà trước mặt là Vương gia, Liễu Hồ Nguyệt thân là thần tử, theo lý nên dùng lễ đối xử với Phượng Dật Hiên. Chỉ có tôn kính người trước, hắn mới tôn kính ngươi. Đó là nguyên tắc làm người của Liễu Tường Phong, bằng không đã chẳng có nhiều người ưu ái hắn như thế, thậm chí còn nổi bật hơn cả đế quốc.
Liễu Hồ Nguyệt hiểu tâm ý của Liễu Tường Phong, cúi đầu, mềm mại nói: "Cha, người xem này." Nàng giao túi hương cho Liễu Tường Phong. Hắn nhận lấy, đặt trong lòng bàn tay, lật xem mấy lần, cuối cùng cũng chú ý đến bốn chữ thanh tú màu tím nhạt theo thể Tống thêu ở góc phải. HnTb@dđLQĐ Nhất thời, ria mép nhô lên cao, trừng mắt căm giận nói: "Lại là Nạp Lan Tử Oanh! Thật sự không biết Nạp Lan Trạm Hải làm sao lại dạy dỗ ra nha đầu vô lễ lại ngu ngốc như vậy, ngay cả Vương tử mà Hoàng thượng sủng ái nhất cũng dám cướp, xem ra muốn chuốc họa." Nghĩ đến Nạp Lan Tử Oanh ngang ngược vô lễ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuong-thu-phi-toan-he-trieu-hoi-su/2883729/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.