Nhục cầu dùngmóng vuốt che miệng, không ngừng gặm tinh quặng. Ai có thể ngờ được vậtnhỏ lớn hơn bàn tay nàng lại một ngụm ăn hết khối tinh quặng to gấp hailần bàn tay nàng.
Liễu Hồ Nguyệt thực sự xót cho khối tinh quặng lớn bị nhục cầu ăn vào kia. Mẹ kiếp, nó không biết tinh quặng cực phẩmlà tài sản lớn của tài phú sao? Vốn cho rằng vật nhỏ này trộm về để hiếu kính lão nhân gia nàng, không ngờ nó lấy để ăn.
Tử Diễm có chút kinh ngạc nhìn nhục cầu bị Liễu Hồ Nguyệt hung hăng lắc tới lui: “Tiểu gia hỏa, thứ này đến từ đâu?”
”Sư phụ, người xem nó giống cái gì?” Liễu Hồ Nguyệt lệ rơi đầy mặt xốc nhục cầu lên, giúp Tử Diễm quan sát nhục cầu kĩ hơn. Nhục Cầu sớm ăn tinhquặng cực phẩm vào bụng, thân thể mềm mại vàng thêm tròn vo, thỉnhthoảng ợ no nê một cái, vẻ mặt thích thú liếm liếm móng vuốt của mình.
Tử Diễm nghi hoặc nói: “Kỳ quái, nhìn không ra nó là vật gì, cũng nhìnkhông ra xuất xứ của nó. Ngươi tìm thấy vật nhỏ này thế nào?”
”Không phải tìm, mà là Vương gia ngốc kia đưa.” Lúc Liễu Hồ Nguyệt nhắc tớiVương gia ngốc kia, đầu óc giật thót một cái. Nghĩa đến ánh mắt PhượngDật Hiên nhìn Phượng Dật Thần hồi sáng, nàng không rét mà run.
Ánh mắt kia tuyệt đối ẩn chứa sát ý mãnh liệt.
Không chờ Tử Diễm mở miệng, Liễu Hồ Nguyệt liền nói ra nghi ngờ trong lòng: “Sư phụ, ta nhớ tới một chuyện.”
”Chuyện gì?” Tử Diễm tò mò hỏi.
”Ngốc tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuong-thu-phi-toan-he-trieu-hoi-su/2883623/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.