Hắn cũng rất tò mò vì sao diều lại bay cao.
Trước tiên Tiểu Lục cầm dây diều, vì diều bay lên nên Tiểu Lục không thểkhông chạy đi. Sai Tiểu Lục đi rồi, còn Tiểu Hồng bên cạnh, Liễu HồNguyệt đảo mắt, chỉ vào khóm hoa mới trồng bên bờ hồ: “Tiểu Hồng, tamuốn hoa, ta muốn rất nhiều hoa màu đỏ xanh vàng.”
”Dạ, tiểuthư.” Tiểu Hồng vừa bước một bước liền dừng lại, xoay người nói: “Cửutiểu thư, người không nên chạy loạn, ở yên đây chờ nô tì trở về.”
Vì khóm hoa cách chỗ Liễu Hồ Nguyệt không xa nên Tiểu Hồng yên tâm đi hái. Vả lại, từ lúc Liễu Trường Phong rời đi, Phượng Dật Hiên cũng an phậnđứng ở một bên ngắm diều trên trời, dường như đã quên chuyện "nương tử".
Liễu Hồ Nguyệt gật đầu, có vẻ vô cùng nghe lời. Tiểu Hồng xoayngười chạy về phía khóm hoa, vội vàng hái hoa theo lời Liễu Hồ Nguyệt.
Trong khi Tiểu Hồng xoay người, biểu cảm ngốc nghếch biến đổi, ánh mắt sắcbén chiếu về phía sân đối diện.Nàng xoay người lại, bước nhanh vòng quahòn giả sơn, chạy về phía sân lớn nhất của Liễu phủ.Đợi Tiểu Hồng vàTiểu Lục phục hồi lại tinh thần thì Liễu Hồ Nguyệt đã sớm không còn bóng dáng.
Đại sảnh Liễu trạch, không khí vô cùng nặng nề.Trong sảnh vốn chỉ có vài người lác đác, lúc này lại vây chặt như nêm.
”Tường Phong huynh, ta cảm thấy rất không vừa lòng với hành động của huynh.”Một nam tử trung niên tướng mạo bình thường mặc một bộ áo choàng đen,trên người tản ra khí thế cường giả, chất vấn Liễu Tường Phong đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuong-thu-phi-toan-he-trieu-hoi-su/2883567/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.