“Nếu mọi người nhát gan lại sợ chết, xem ra chỉ có thể lựa chọn từ bỏ, nhớ kỹ, lớp một Linh Giả, bởi vì các ngươi, mà bị kéo chân sau.” Nam Cung Ly nắm Tiểu Huyền Ngọc đứng ở mảnh đất an toàn, xoay người nhìn lại mọi người, giọng điệu lạnh băng, tràn đầy trào phúng.
Rõ ràng tứ chi kiện toàn (hai tay hai chân đầy đủ),người mang linh lực, lại một đám co vòi, ngay cả một đám rắn độc không có linh lực cũng không dám giết, luôn miệng nói Tiểu Huyền Ngọc và Tư Đồ Kiệt kéo chân sau lớp một Linh Giả, kết quả là, bọn họ lại ngay cả một tiểu hài tử đều không bằng, thật là buồn cười.
“Nữ nhân ngươi này, như thế nào ác độc như thế, thế nhưng thấy chết mà không cứu!” Một người lớp một Linh Giả oán giận nói, oán hận trừng mắt nhìn Nam Cung Ly ngoài bầy rắn.
Nam Cung Ly không chút khách khí mà cười phá lên: “Không tự cứu, lại mưu toan người khác tới cứu, các ngươi, có khác gì phế vật đâu? Còn nữa, chết sống của các ngươi, lại có liên quan gì đến bổn tiểu thư?”
Lạnh lùng mà ném xuống một câu, Nam Cung Ly nắm Tiểu Huyền Ngọc, xoay người lập tức rời đi.
Tuy là y giả, nhưng trong xương cốt nàng không phải hạng người thiện lương, ở trong mắt nàng, chỉ có hai loại người, nên cứu và không nên cứu, bọn họ, đơn giản là người sau.
“Nhị tỷ, hiện tại chúng ta đi chỗ nào?” Tiểu Huyền Ngọc chớp mắt to đen bóng, hỏi.
“Tìm Ma Lang, rút nanh sói, sợ sao?”
“Không sợ, Ngọc Nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuong-thich-sung-tieu-doc-phi-nghich-thien/1595131/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.