“Tiểu tử, ngươi cần cái gì?”
Chưởng quầy hiệu thuốc ngẩng đầu, nhìn thiếu niên thanh tú trước mắt có nét trẻ con mặc phục sức (y phục trang sức) người hầu trước mặt, không hề có ý coi khinh.
“Nơi này của các ngươi có cỏ Tỳ Bà năm mươi năm và hoa Ngọc Lan hai mươi năm không, còn có cỏ Phân Hương, quả Tử, Linh Diệp mười năm.”
Nam Cung Ly hỏi.
Nàng liên tiếp chạy vài hiệu thuốc, cỏ Phân Hương, quả Tử, Linh Diệp mười năm thật ra có nhiều, chỉ thiếu cỏ Tỳ Bà năm mươi năm và hoa Ngọc Lan hai mươi năm.
“Ha hả, tiểu huynh đệ xem như tìm đúng người! Cái khác không nói, chỉ là cửa tiệm này của chúng ta chủng loại dược thảo phong phú, ở toàn bộ quốc đô Phượng Âm là có tiếng. Những thứ ngươi muốn đó trừ bỏ cỏ Tỳ Bà năm mươi năm trân quý chút, thứ khác đều chỉ là thảo dược bình thường.”
Vừa hỏi giá, Nam Cung Ly bị đả kích lần thứ hai, thì ra thảo dược bình thường ở trong miệng hắn đều phải mười đồng vàng một cây, cỏ Tỳ Bà năm mươi năm thì năm mươi đồng vàng một cây, hoa Ngọc Lan hai mươi năm thì hai mươi đồng vàng một gốc cây.
Theo nàng biết, một đồng vàng tương đương mười đồng bạc tương đương một trăm tiền đồng, tương đương với một trăm tệ kiếp trước. (1 vàng = 10 bạc = 100 đồng = 100 tệ)
Nói cách khác, một cây thảo dược mười đồng vàng, tương đương với một ngàn tệ, giá cao thế này, làm Nam Cung Ly cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng vì số tiền trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuong-thich-sung-tieu-doc-phi-nghich-thien/1595101/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.