Chương trước
Chương sau
Tên : Quỷ Vương Tái Sinh: Ai Dám Động Đến Hoàng Hậu?
Thể loại : Trọng Sinh, Ngược nhẹ, Sủng, ôn nhu nhị hoá trung khuyển công × si tình thụ, Cổ phong nhã vận, He.
Tác Giả : Mèo Cưỡi Sao Chổi.
Nội dung : Kiếp trước vì gì mà ly gián, kẻ hồ đồ người si tình. Đỡ cho hắn một kiếm, vì hắn hi sinh tính mạng, hắn mới nhận ra chân tình.
Người dùng cái chết để cho hắn biết tư vị mất đi rồi mới hiểu thế nào là quan trọng. Rốt cuộc người với hắn, ai mới là người tàn nhẫn đây?
“ Đừng khóc, ta chỉ muốn hạnh phúc đến sớm hơn thôi. Ý ta là —— ở kiếp sau ”
Nụ cười của người thê lương tuyệt vọng, từ bao giờ đâm nát trái tim hắn, khiến hắn hít thở không thông, ngay lập tức vì người tuẫn táng.
Có thể có kiếp sau sao? Loading...
Vậy mà điên đảo một hồi, may mắn duy nhất hắn tái sinh, may mắn người không nhớ rõ việc kiếp trước, may mắn hắn biết rõ thị phi, may mắn có thể một lần nữa sánh vai với người.
Hậu cung không quản, trong tâm chỉ chứa mình Hoàng hậu, sủng Hoàng hậu chỉ có khái niệm thiếu chứ không thừa.
Cuối cùng, lại vì ái nhân trong mắt từ bỏ giang sơn, thực hiện lời hứa của bản thân . . .
Làm một người bình thường, sánh vai với người.
__
Chương 1 : Tái sinh
Ngây ngốc một hồi mới nhận ra, dù cho cả người đều ẩn ẩn đau đớn, nhưng xen lẫn trong đó là vui sướng khó có thể nói thành lời.
Phượng Huyền phát hiện chính mình đã sống lại rồi. Sống lại trước khi hắn chết khoảng ba năm, khi mà Hoàng hậu của hắn dù đỡ cho hắn một kiếm, nhưng hắn vẫn không thể bảo toàn chính mạng của mình, để y phải chết oan uổng.
Trong khi đó, hắn lãnh đạm với y rất lâu, lý do duy nhất có lẽ là vì y là nam nhân đi.
Phượng Huyền cảm thấy thật quá mức nực cười, hắn trước giờ toàn tâm toàn ý vì thiên hạ, chỉ cô phụ một mình hoàng hậu của hắn là Mộ Diệp. Nhưng đến khi hắn lâm vào tình cảnh hoạn nạn, cả thiên hạ đều phụ một mình hắn, chỉ riêng có y vẫn ngây ngốc nhìn thấy hắn sắp mất mạng, liền chạy ra đỡ cho hắn một kiếm, không quản bản thân có thể rất đau rất đau.
Mộ Diệp, cái người này . . . Bình thường ở trong cung im hơi lặng tiếng, không nói không rằng, không tranh sủng cũng không nháo loạn. Vậy mà khi đứng trước ranh giới sinh tử, lại vì hắn mà hao tâm đến thế.
Hắn còn nhớ rõ như in, khi Mộ Diệp vì hắn mã ngã xuống, y thất thần ôm lấy ngực mình, một đạo bạch y nhuộm máu đỏ tươi, nhìn đến đau mắt. Mộ Diệp dù nhìn về phía hắn, cũng chỉ mỉm cười thê lương, y không cầu hắn sẽ ôm lấy y, trước khi chết cũng kiệm lời đến thế.
" Đừng khóc, ta chỉ muốn hạnh phúc đến sớm hơn thôi. Ý ta là —— ở kiếp sau " .
Sẽ có kiếp sau sao? Mộ Diệp? Sẽ có sao?
Nhưng hắn chưa kịp hỏi, thân ảnh kia đã vô lực ngã xuống, chưa kịp trả lời hắn, mặc cho hắn tâm thần bất an, nước mắt rơi đầy mặt. Mặc cho xung quanh phản quân gắt gao cầm kiếm chỉ chực chờ muốn lấy mạng hắn, phi tần trong hậu cung cũng chạy nháo nhào tán loạn, nhanh nhanh chóng chóng ôm bảo vật chạy mất dạng.
Mà sủng phi của hắn, nữ nhân hắn yêu nhất, chính là người trước mắt vừa mới đoạt mạng Mộ Diệp, vốn là muốn lấy mạng hắn - nhưng là y đỡ thay hắn.
Tuyết Linh Chi che miệng cười, " Bệ hạ cả đời hồ đồ, không ngờ đến khi chết, vẫn còn người vì ngươi mà hao tâm đến thế " .
Người này -, lại bị lãnh đạm suốt chục năm nay.
Người này là Hoàng hậu, lại bị đám hạ nhân trong cung bắt nạt, lý do cũng chẳng thể đơn giản hơn - Hoàng đế đâu có sủng ngươi?
Hoàng Hậu gì chứ? Nếu không có Thái Hậu, ngươi có thể leo lên hậu vị sao? Nếu không có Mộ gia, đời nào Hoàng đế để mắt tới nam nhân như ngươi?
Mộ Diệp cắn môi không nói, họ nói đúng mà, y phản bác không nổi.
Cho tới tận khi chết, vẫn không chiếm được tâm can người kia, nhưng lấy được một ánh nhìn từ người, có thể gọi là may mắn không?
Kí ức kiếp trước mông lung mờ ảo, sau khi Mộ Diệp nhắm mắt không được bao lâu, Phượng Huyền cũng không đợi Tuyết Linh Chi kết liễu hắn, tự hắn kết thúc chính mình.
Kết thúc một kiếp hồ đồ, nhìn không thấu lòng dạ con người.
Chỉ là, hắn nhìn mãi, lại không thấy một Mộ Diệp.
Phượng Huyền đầu gục xuống, căm phẫn nắm chặt tay, hiện tại hắn chỉ cảm thấy toàn thân đều khó chịu. Hậu cung của hắn tính tới thời điểm này chỉ có mình y. Thêm nữa, Tuyết Linh Chi vẫn chưa được vào cung. Thái hậu vẫn còn sống. Hiện tại, hắn đang sống chết tranh cãi với Thái Hậu về việc nạp Tuyết Linh Chi vào hậu cung của mình, phong nàng làm Tuyết phi. Chính vì Thái hậu không đồng ý, hắn liền cho rằng Mộ Diệp sau lưng hắn tính kế hắn, để hắn không được ở bên nữ nhân hắn yêu nhất. Mà y cũng không giải thích với hắn, xem ra ngay từ đầu y đã nhìn thấu tâm tư ả độc phụ kia, nhưng lại sợ hãi nói cho hắn biết.
Phượng Huyền nhàn nhạt cười. Xem ra, lần này hắn trở về có thể coi là đúng lúc, bản thân có thể bồi tội với Mộ Diệp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.