Mộ Diệp nhìn bộ dạng thất thần của Phượng Dạ. Y cười nhẹ, “ Sao vậy? Không phải nói thích ta sao? Không phải nói muốn đưa ta rời đi sao? Cư nhiên bây giờ lại không muốn đi nữa? ”
“ Không phải! ” Phượng Dạ vội vàng đáp lại, loay hoay một hồi, cuối cùng mới nói tiếp, “ Ta không nghĩ sẽ được huynh đồng ý, vậy nên . . . ”
Mộ Diệp cúi đầu cười. Y cũng là người mà, cũng có cảm xúc riêng chứ? Đâu thể cứ thế mãi mãi thuận theo Phượng Huyền được?
“ Ta trong mắt đệ chính là kẻ nhu nhược thế sao? Ta đau lòng đấy ” — Nói là đau lòng, nhưng rõ ràng Mộ Diệp giống như trút bỏ được gánh nặng, y đặc biệt vui vẻ đứng dậy, “ Mau đi thôi, nếu không Phượng Huyền sẽ trở lại, lúc ấy khó mà giải thích ”
“ Được, chúng ta cùng đi ” Phượng Dạ nắm lấy tay Mộ Diệp, tay hắn có chút run, cũng đã thật lâu rồi, lâu đến mức sắp không nhớ rõ nữa. Nhưng dáng vẻ thuở niên thiếu ấy của Mộ Diệp vẫn như cũ in sâu vào tiềm thức của hắn, đến khi hiểu được thì mới biết kia là khắc cốt ghi tâm.
Ban đầu rõ ràng chỉ muốn trêu đùa y một chút, muốn trả thù một chút, muốn chọc cho y khóc lóc một chút. Cuối cùng lại từ bao giờ chính mình cứ thế rơi vào sự dịu dàng thuần khiết ấy, khiến cho hắn cảm nhận được gieo gió gặt bão rốt cuộc là như thế nào.
Vậy nên đối với loại nhân quả này, hắn bán tín bán nghi có phải là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuong-tai-sinh-ai-dam-dong-den-hoang-hau/1516627/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.