Sau khi Phượng Huyền rời đi chưa đầy một khắc, Phượng Dạ đã tới.
Tiểu Lan đứng canh ngoài cửa, vừa nhìn thấy Phượng Dạ, nàng cúi đầu, nhỏ giọng nói, “ Điện hạ, hoàng hậu hôm nay không dùng bữa sáng ” .
Không dùng bữa sáng? Nghĩa là chỗ thuốc kia y không dùng, y vẫn còn thanh tỉnh.
Phượng Dạ nhợt nhạt cười. Quả nhiên chỉ cần một câu của Phượng Huyền thôi, trong mắt y hắn liền biến thành thừa thãi rồi.
Nhưng trong tâm của hắn— vẫn le lói một tia hi vọng nhỏ, hi vọng có thể mang y theo. Nơi này quá tàn nhẫn, chỉ sợ y ở lâu thêm một chút đến mạng cũng giữ không được.
Phượng Dạ chậm rãi đẩy cửa vào, mắt thấy Mộ Diệp đang yên tĩnh đọc sách. Mộ Diệp vừa nhìn thấy hắn, y đã mỉm cười, gấp sách lại, “ Đệ tới rồi? ”
“ Ừm, ta đã tới ” Phượng Dạ lại gần Mộ Diệp, ôn nhu nói, “ Huynh thế nào rồi? Đã khoẻ hơn chút nào chưa? ”
“ Ừm, khoẻ hơn rồi ” Mộ Diệp đáp lại hắn, hướng hắn mỉm cười.
Loading...
Phượng Dạ ngây người, đưa tay chạm vào tóc y, cau mày nhắc nhở, “ Tóc của huynh rối rồi, huynh không biết để ý đến bản thân gì cả. Ngay cả bữa sáng cũng không ăn, nào, để ta bồi huynh ăn ” .
Mộ Diệp trầm mặc, mắt phượng nhẹ nhàng nhếch lên nhìn Phượng Dạ, đánh giá hắn một hồi, “ Vậy chi bằng đệ cùng ta dùng bữa đi ” .
A—
Phượng Dạ không biết nói gì hơn. Ngoại trừ Phượng Huyền, Mộ Diệp không bao giờ chịu dùng bữa với người khác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuong-tai-sinh-ai-dam-dong-den-hoang-hau/1516623/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.