Phượng Huyền không hiểu sao khi Mộ Diệp nói như vậy lại khiến hắn đau lòng. Hắn khó nén đáy lòng lại càng không thể tránh né đau đớn.
Bởi vì hắn biết Mộ Diệp sẽ không tùy tiện nói những lời như thế với hắn. Vậy nên Phượng Huyền mới không suy nghĩ nói như vậy. Bởi vì biết chắc dù hắn có đả thương người trước mắt thế nào, y cũng sẽ không bao giờ rời đi.
“ Vừa rồi là ta quá lời, Mộ Diệp — ” Cuối cùng, không nhịn lại muốn giải thích. Nhưng Mộ Diệp lại ngắt lời Phượng Huyền, y cười nhạt, “ Không quá lời. Bệ hạ, thần xác thực chính là cậy sủng mà kiêu, thần không thể dịu dàng giống như nàng ấy. Chính thần cũng ước bản thân được một phần như nàng. Bệ hạ liệu đã hài lòng chưa? Thần giống như nàng ấy rồi, bất kể cái gì cũng nghe theo bệ hạ, cho bệ hạ là đúng nhất ”.
Phượng Huyền cảm thấy Mộ Diệp quá mức làm càn, hắn nén giận nói, “ Mộ Diệp, đệ đây là ý gì? Muốn thị uy sao? Ta đã nói trước mặt ta đệ không cần phải lôi nghĩa quân thần ”
Mộ Diệp thần sắc lãnh đạm mà kiên định, y không biết từ lúc nào rồi. Cuối cùng trải qua không biết bao nhiêu chuyện, lại vẫn dừng chân như thế này.
“ Thần sao có thể thị uy với bệ hạ? Không phải bệ hạ muốn chính là bộ dạng này của thần sao? Thần hoàn toàn nghe lời người rồi, sao còn chưa hài lòng chứ? ” Mộ Diệp gào thét đến tê tâm liệt phế, oán hận trừng Phượng Huyền, “ Thà rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuong-tai-sinh-ai-dam-dong-den-hoang-hau/1516618/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.