Đã mấy ngày trôi qua, Phượng Huyền không đặt một bước chân tới Phượng Diệp Uyển. Hắn cho Tuyết Linh Chi ở Tuyết Vân Cung — vốn là nơi ở của phi tần.
Phượng Huyền không ngay lập tức thừa nhận quả thật hắn luyến tiếc Tuyết Linh Chi, hắn chỉ đơn giản lấy lý do nàng đang bị thương nên thường xuyên lui tới Tuyết Vân Cung tỉ mỉ chăm sóc nàng.
Mộ Diệp nghĩ đến đêm ngày Tuyết Linh Chi nhập cung mà cảm thấy thời gian đó thật sự mông lung, như người đi trong làn sương mù, không biết đang đến nơi nào. Mà ngày xuân mang theo hơi nóng xen lẫn mưa xuân khiến cho y mệt mỏi đóng cửa Phượng Diệp Uyển, không tiếp bất kì một ai.
Cho đến mười ngày sau, Thái Hậu thấy Phượng Huyền đã lạnh nhạt với Mộ Diệp, nàng cho gọi y tới.
Mưa xuân lạnh lẽo lất phất rơi xuống, Tiểu Lan cẩn thận che ô cho Mộ Diệp. Mộ Diệp lâu ngày ở trong Phượng Diệp Uyển, than trong phòng luôn được đốt, vậy nên không cảm thấy lạnh. Hiện tại, y không nghĩ ngoài trời lại lạnh như thế, vô ý khoác vội một cái ngoại bào mỏng, da thịt không khỏi có chút đỏ ửng vì lạnh lẽo.
“ Hoàng hậu, cẩn thận đường trơn trượt ” Tiểu Lan cẩn thận quan tâm y, nàng cắn cắn môi, hiện tại tốt được với y thế nào thì tốt. Nàng đã là người của Thái Hậu rồi, chỉ sợ về sau sẽ phải phản bội y. Nàng âu cũng là muốn chuộc tội trước.
Loading...
“ Không cần lo lắng, ta không sao, cũng không yếu đến thế ” . Mộ Diệp khe khẽ cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuong-tai-sinh-ai-dam-dong-den-hoang-hau/1516614/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.