Bảo bối của hắn chết rồi, ngay trước mặt hắn.
Y ngã xuống, sau đó chỉ nói với hắn một câu thôi, y không đợi hắn đáp lại đã nhanh chân chạy xuống Hoàng Tuyền trước rồi.
Phượng Huyền nhợt nhạt cười, đúng là đồ đại ngốc. Ở dưới đó không có gì vui đâu, sao mà lại nhẫn tâm rời bỏ thế gian này nhanh đến vậy chứ?
Sau đó, khi sống lại, Phượng Huyền liền tìm thấy Mộ Diệp. Xem ra y chơi chán tại Hoàng Tuyền rồi, vậy nên mới lên lại trần gian chơi với hắn.
Nhưng y vẫn thật tàn nhẫn, nói muốn tốt cho hắn, nhưng lại đồng thời cứ đẩy hắn đi. Thật quá mâu thuẫn mà! Không phải y nói yêu hắn sao! Không phải y từng vì hắn mà bỏ mạng sao?
Hay tất thảy . . . Đều vì trách nhiệm?
Nhưng không còn quan trọng nữa. Hắn đã lún quá sâu rồi, hắn không còn đường lùi nữa. Sau khi nhận ra, hắn đã bỏ qua thật nhiều thứ, ngay cả chính bản thân mình cũng nhận không ra. Nhưng hắn rất kiên trì, sống chết nắm tay Mộ Diệp.
Loading...
Nếu như không có y, sống còn gì ý nghĩa?
Trong thế gian đầy giả tạo này, chỉ cần hắn lơ đãng một chút, không phải sẽ bị vùi dập không thương tiếc hay sao ? Nhưng chỉ có riêng y, giữa những người tâm cơ sâu đến khó lường . . . Chỉ có một mình y ngốc nghếch bảo vệ một người như hắn, không có dã tâm, không cầu phú quý, ngay cả một lời hồi đáp y cũng không cần.
Người này rõ ràng như vậy, vì sao từ trước đến nay luôn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuong-tai-sinh-ai-dam-dong-den-hoang-hau/1516605/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.