Bữa tối kết thúc, Mộ Dương ngồi trên ghế gia chủ nhìn bốn vị đại nhân này trong lòng chính là muôn phần khó chịu, Phượng Tử Loan thì mỉm cười cưng chiều đối với Hiên Viên Hạo:
-Hạo nhi..hôm nay con ngủ ở đây nhé, lâu rồi chúng ta không tâm sự!
-Dạ! – Hiên Viên Hạo gật đầu cười tươi với nàng.
-Mẹ à, phủ chúng ta chính là hết phòng nha! Để hắn về nơi ở của hắn chẳng phải tốt hơn sao? – Mộ Dung Nguyệt mang trà ra dâng cho hai người.
-Nếu vậy thì hai đứa ngủ cùng nhau, hai đứa là phu thê thì việc chung phòng có gì? – Phượng Tử Loan lên tiếng thì.
-Không được! – bất ngờ là bốn người đồng thanh la lên.
Mộ Dương giật mình nhìn ba vị đại nhân cùng con gái của mình, con gái của ông phản đối thì có thể hiểu nhưng ba người này thì sao đây..
-..Ngũ đệ..lâu rồi chúng ta chưa tâm sự, nếu vậy chúng ta có thể ngủ cùng nhau nhé! – Hiên Viên Thanh cười gượng cho hành động của mình.
-Cũng được! – Hiên Viên Hạo nhìn cậu.
-Hoàng thượng, chẳng lẽ người cũng định ở đây sao? – Mộ Dương không hề khách khí.
-Trẫm..trẫm hiện tại của chưa có nơi để đến, phiền Mộ phủ rồi! – Hiên Viên Sở cười khẽ.
-Cung Thân vương cũng vậy? – ông đánh mắt nhìn qua Hiên Viên Cảnh.
-Chính là như thế..! – Hiên Viên Cảnh gãi đầu cười gượng.
-Vậy thì chỉ cần thêm bốn phòng thôi mà, lão gia, ông cũng đừng chau mày nữa! – Phượng Tử Loan cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuong-phi-bon-vuong-han-nguoi/1945441/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.