Nhìn nước mắt lăn trên gương mặt nàng, Phượng Tử Loan bước đến cốc vào đầu nàng rõ đau:
- A.. Nương, sao lại đánh con? - Mộ Dung Nguyệt ôm đầu chu miệng nói
- Nha đầu ngốc, con lại gây phiền toái gì nên trốn về đây bắt Hạo Nhi đến tận đây sao? - Phượng Tử Loan nói nghiêm khắc
- Phu nhân, sao lại nói Nguyệt nhi như vậy? - Mộ Dương cũng nói có phần uất ức như chính ông bị đổ tội
- Đúng đó nương, Nguyệt nhi ta thập phần ngoan ngoãn sao có thể gây phiền hà cho hắn! - Mộ Phong bất mãn
Phượng Tử Loan hít sâu một hơi trên môi nhẹ nở nụ cười tươi:
- Thành một hàng ngang tập hợp!
- Dạ, có! - Dung Nguyệt giơ tay la
- Điểm danh! Điểm!
- 1..2..3, báo cáo phu nhân hết! - ba cha con điểm danh
- Nghiêm!
Phượng Tử Loan hô, ba cha con không ai dám thở mạnh, nàng cười chính là điều không hay. Quả nhiên như vậy:
- Lão gia chép 100 lần kinh phật, Phong nhi làm ra 50 lọ tinh đan dưỡng máu, còn nha đầu nàng lập tức đứng ngồi 50 lần cho ta và phải nói ta sai rồi!
- Sao? - Nguyệt nhi ngẩn ngơ
- Một..!
Mộ Dung Nguyệt hai tay bắt chéo nắm lấy lỗ tay đứng ngồi ( hụt dầu) 50 lần miệng nói con sai rồi.
- Đủ rồi, ôi con gái ta! - Mộ Dương ôm lấy con gái mình
- Nguyệt nhi không sao chứ? Có đau không? Các ngươi mau lấy hoàn minh đan cho ta! - Mộ Phong cũng lo lắng cho người lấy thuốc bổ cho nàng
Hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuong-phi-bon-vuong-han-nguoi/100167/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.