Chương trước
Chương sau
- Ra là vậy, phải giết chúng mới có thể kéo chúng quay về Địa Ngục, dù sao cũng là sinh vật bất tử, chỉ cần ta không chết thì tất cả những sinh vật Địa Ngục khác đều có thể hồi sinh lại... Đáng tiếc tộc của ta có quá nhiều kẻ địch, sau này nên hạn chế biến thân, tránh phiền phức không cần thiết.
Lẩm bẩm suy tư một lúc Vương Ngụy Thần chợt nghe thấy tiếng gào ở đằng xa, quay đầu nhìn thoáng qua thì thấy một đám thây ma đang đứng cách dung nham một đoạn khá xa không ngừng hướng về phía hắn gào thét.
Vương Ngụy Thần cau mày chăm chú đánh giá bầy thây ma, bọn chúng là một đám háu ăn không có trí tuệ, làm sao lại biết sợ mà không xông vào vùng đất Địa Ngục?
Nghĩ nghĩ, Vương Ngụy thần hướng con quái vật khổng lồ đứng sau lưng mình ra lệnh.
- Lâm Phong, cậu lên thử, nhớ đừng rời khỏi lãnh thổ của chúng ta.
Quái vật to xác cung kính cúi đầu sau đó vác cự kiếm bước tới gần rìa dung nham.
Cúi đầu nhìn bầy thây ma nhỏ như con kiến, sâu trong lòng Lâm Phong sinh ra một sự chán ghét cực độ, không nói một lời giơ cự kiếm lên cao.
Rầm!!!
Cự kiếm ầm ầm chém xuống, lực va chạm mạnh mẽ khiến mặt đất nứt toát ra, càng đừng nói thây ma bị chém trúng, toàn bộ biến thành thịt vụng văng tung tóe.
Chưa dừng lại ở đó, Lâm Phong trở tay xoay ngang cự kiếm, tiếp tục một đòn quét ngang, lấy chiều dài gần 7m của cự kiếm, một lần công kích liền tiêu diệt hơn hai mươi thây ma, lúc này Lâm Phong mới thỏa mãn ngừng lại.
Bị tấn công một cách tàn bạo, thây ma chung quanh vẫn chỉ đứng tại chỗ gào thét chứ không dám đặt chân bước vào vùng đất Địa Ngục, này tỏ rõ một vấn đề, hoặc là bọn chúng không thể sống sau khi tiến vào Địa Ngục hoặc là đẳng cấp quá thấp, dù sao bọn chúng cũng chỉ là một trong những Sinh Vật Âm U hạ đẳng.
Xác định được tình huống, Vương Ngụy Thần nhếch mép cười lạnh, Phương Thiên Họa Kích hiện ra trên tay, hình dáng của nó cũng biến đổi không ít, kích thước to lớn hơn, ở mũi kích và lưỡi kích bốc lên từng đoàn hỏa diễm địa ngục sậm màu, cuối chuôi kích gắn một sợi dây xích màu đỏ rực như vừa được nung trong lò lửa ra, dây xích kéo dài quấn tròn lên cánh tay của Vương Ngụy Thần.
Thân hình cao lớn bước về phía trước vài bước sau đó vung tay lên.
- Tiến lên tàn sát chủng loài ti tiện kia, chiến đấu kết thúc ta hy vọng không người nào không đạt tới cấp độ 2.
- Vâng!
Bốn người đồng thanh hô lớn, Trầm Tuyết Ngưng là người có tốc độ nhanh nhất, nàng nhảy vọt lên trước vài cái là xâm nhập vào trong thi đàn, thanh quỷ kiếm trong tay như lưỡi đao đồ tể không ngừng gặt hái sinh mạng của thây ma, tốc độ chém giết vô cùng khủng bố, so với Vương Ngụy Thần trước đây chỉ có hơn chứ không kém. Kỹ năng chiến đấu của nàng giống như đã ăn sâu vào trong máu, kể từ khi biến thân thành Nữ Hoàng Bóng Tối nàng liền trở nên mạnh mẽ bất thường, không còn là tiểu nữ binh nhập môn nữa.
Tạ Minh cầm quyển sách dày cộm chậm rãi bước từng bước một, miệng lẩm nhẩm những câu chú ngữ khó hiểu, chỉ thấy từ dưới dòng dung nham nóng hơn ngàn độ C, một cốt đầu bóng loáng từ từ chồm lên, cốt đao dài hơn mét cùng với tấm khiên chắn to bè, một khô lâu cao gần 2m lộ diện.
Tiếp theo lại một đầu khô lâu nữa trồi lên, một đầu lại đến một đầu, tổng cộng năm đầu khô lâu, dưới mệnh lệnh của Tạ Minh, cả năm con đều hùng hổ xông lên nhảy vào thi đàn triển khai một hồi giết chóc.
Sức mạnh của khô lâu này cũng không phải dạng vừa, lực phòng ngự lẫn công kích đều biến thái hơn thây ma rất nhiều, cốt đao vạch ngang không khí mang theo tàn chi cùng đầu lâu của vô số thây ma, cả năm đầu khô lâu cùng yểm trợ cho nhau, ở trong thi đàn đông như kiến quả thật là vô địch không gì phá nổi.
Bên phía Lâm Phong càng thêm đơn giản, ưu thế của cự kiếm khổng lộ bộc lộ rõ rệt, mỗi lần vung kiếm là hơn mười thây ma nằm xuống, điểm yếu duy nhất của hắn là chậm chạp cồng kềnh, sau khi chém xong một đòn liền dễ bị vây công, nhưng Lâm Phong lại rất gian xảo, hắn chỉ đứng trong lãnh địa của mình, thây ma không dám xông vào trong chỉ có thể đứng bên ngoài gầm gừ chờ chết. Vì vậy tốc độ giết địch của Lâm Phong còn cao hơn Trầm Tuyết Ngưng.
Về phần Hạ Linh, nàng sau khi nhận lệnh liền đứng yên tại chỗ, bắt đầu sử dụng kỹ năng mà Vương Ngụy Thần đã cho lúc tối, một cái bảng hiển thị hiện lên, trên bảng là những con thú biến dị trong khu vực bán kính 2km, vốn tưởng là rất nhiều xong lại chỉ có ba con, một con chó biến dị lv3, một con méo biến dị lv2 và một con mèo biến dị lv1.
Bởi vì đẳng cấp của Hạ Linh là 1 nên chỉ có thể thu phục con mèo biến dị lv1 kia.
Kỹ năng kích hoạt, không gian bên cạnh Hạ Linh một trận giao động, không lâu sau một con mèo to cỡ con báo hoa từ hư không lao ra.
Mèo lớn nhìn Hạ Linh kêu lên, đầu hướng tới chân nàng cọ cọ thân mật. Hạ Linh mỉm cười sờ sờ đầu nó lại kích hoạt kỹ năng cơ bản của mình, trong nháy mắt, còn mèo liền bành trướng lên, tiếng kêu meo meo chẳng mấy chốc đã thay bằng tiếng gầm đáng sợ.
Lúc này mèo biến dị đã to bằng lão hổ, lực lượng, tốc độ, thể chất được đề thăng, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào đám thây ma một cách chán ghét đến cực điểm, giống như thể bọn chúng là kẻ thù không đội trời chung của nó không bằng vậy. Không đợi Hạ Linh ra lệnh, mèo biến dị đã chạy nước đại lao tới trước bầy thây ma, đôi móng vuốt sắc hơn dao cạo mạnh mẽ vung lên.
Tiếng xé gió mãnh liệt truyền đến, phốc! phốc! Hai cái đầu lâu bị tát rời khỏi thân người, chết không thể chết hơn.
Vương Ngụy Thần đứng từ xa nhìn tràn cảnh chém giết không khỏi gật đầu, hắn trước đó còn lo lắng bọn Trầm Tuyết Ngưng không có kỹ năng chiến đấu, bây giờ xem ra là lo lắng thừa rồi. Giống như hắn, chức nghiệp hiện tại của bốn người kia sinh ra là để chém giết trên chiến trường, về cơ bản đã tồn tại sẵn kỹ năng chiến đấu đặc thù của riêng từng người rồi, người vốn giỏi nay càng giỏi hơn, người yếu ớt bình thường liền trở thành chiến binh có kỹ năng chiến đấu như những lão binh thực thụ, chỉ cần trui rèn nhiều hơn là có thể đại sát tứ phương.
Vương Ngụy Thần quay đầu nhìn Liệp Sát Giả ra lệnh.
- Mày cũng lên đi!
Hống!
Liệp Sát Giả ngửa đầu rống to một tiếng, trong tiếng rống kèm theo sự phục tùng, hoàn toàn khác biệt với vẻ cuồng loạn trước kia.
Liệp Sát Giả gia nhập chiến đoàn làm tốc độ đồ sát thây ma tăng đột biến.
Vương Ngụy Thần vẫn đứng tại chỗ quan sát tình hình, không phải hắn không muốn chiến đấu mà là vì nó không cần thiết, thứ nhất thuộc hạ của hắn cần lượng lớn kinh nghiệm để tăng cấp, thứ hai Vương Ngụy Thần nhận ra bản thân mình không cần ra tay mà vẫn tăng kinh nghiệm lên như thường, đây là lý do chủ yếu khiến hắn không nhúng tay vào trận chiến.
*Năng lực đặc thù 1: khi sinh vật Địa Ngục giết quái, Quỷ Vương sẽ nhận thêm 20% kinh nghiệm tương ứng.
Thanh kinh nghiệm cao tới 25000 nhờ vậy mà vẫn chầm chậm tăng lên
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.