Tại Ngẫu Hương viện,Mộ Dung Thái ưỡn cái bụng tròn tròn mà an ủi Trịnh Mẫn đang lệ hoa đầy mặt,”Thôi mà,đừng khóc nữa,ngươi khóc làm lòng của lão gia ta đây đau như cắt a !”.
“Lão gia bất công ! Người xem,mặt của Tâm Liên như vậy thì còn ra bộ dáng gì nữa ! Lễ hội Thất tịch sắp đến rồi,người làm sao mà giúp được Tâm Liên a ! Lần trước vấn an Dương phi,Dương phi còn khen Tâm Liên nhà ta nhan sắc sắc sảo.Nếu mang cái bộ mặt thế này đến hội Thất tịch,Tâm Liên sao dám gặp người ? Lần này lão gia mà không phạt Thanh Liên,thiếp không chịu đâu !”
Trịnh Mẫn thấy nơi đầu tiên mà Mộ Dung Thái đến chính là nơi này,trong lòng rất ư là cao hứng.
Mặc dù Mộ Dung Thanh Liên có thiên phú võ thuật,nhưng nữ nhân cuối cùng cũng phải lập gia đình,nam nhân thường không thích nữ nhân cường ngạnh.Từ xưa chỉ có anh hùng cứu mĩ nhân,ai đời lại có chuyện mĩ nhân cứu anh hùng !.
Trịnh Mẫn rất tin tưởng vào nữ nhi của mình,Mộ Dung Tuyết Liên còn có thể làm Hoàng Quý phi,dung mạo của Mộ Dung Tâm Liên đâu hề thua kém.Huống chi đại phu nhân Lí Thu Thủy vẫn còn đang ở Phật đường ăn chay lễ Phật,nếu có nắm được tình hình cũng khó lòng ngăn cản được con đường phú quý của Mộ Dung Tâm Liên.
“Được rồi,đừng khóc nữa,vẫn là nên chữa cho mặt của Tâm Liên trước !”.Mộ Dung Thái lấy ra một cái hộp thuốc nho nhỏ,”Đây là ngọc mỡ do Liên công tử đặc chế,do Tuyết Liên đưa đến,nàng bôi cho Tâm Liên đi ! Đừng để mặt mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuong-kim-bai-sung-phi/176046/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.