Chương trước
Chương sau
Cổ Đức trong lòng tuy có nghi ngờ, nhưng bây giờđang ở yến hội đám cưới của Minh Nguyệt Thịnh, CổĐức cũngkhông thể đem nghi ngờ của mình biểu hiện ra.
Trong đại điện, náo nhiệt vui mừng, khóe môi Minh Nguyệt Thịnh nhếchlên nở nụ cười như có như không, ở dưới ánh đèn loang lổ, lộ ra vẻ thần bí dị thường. Mặc dù mắt hắn nhìn ca múa trên điện, nhưng khóe mắt lại một mực nhìn Mộ DungThất Thất.
Thật lâu không gặp lại, nàng càng thêm mỹ lệ.Một nụ cười một cái nhăn mày, trong tự nhiên lộ ra cao quý, mặc dù chỉ an tĩnh ngồi một chỗ, cũng là một phong cảnh đẹp nhất.
Chẳng qua, bên cạnh hồng nhan đã có “hắn”, đây làđiều Minh Nguyệt Thịnh vĩnh viễn không cách nào thaythế. Kiếp này, chỉ có thể vô duyên.
Mặc dù Minh Nguyệt Thịnh nội tâm vô cùng hi vọng thời gian dừng lại vào giờ khắcnày, nhưng thời gian tốt đẹp nhất lại luôn trôi qua rất nhanh, yến hội kết thúc, hắnphải đi Thanh Loan Cung.
Trước khi đi, Minh Nguyệt Thịnh lại thâm sâu nhìn Mộ Dung Thất Thất mộtcái, dường như muốn đem nụ cười của nàng khắc ở sâu trong lòng.
"Bãi giá Thanh Loan Cung ——"
Giọng Phúc Nhĩ truyền đến, tựa hồ Minh Nguyệt Thịnh nghe thấy trongkhông trung có một tiếng tiếng thở dài, ngẩng đầu, lại không thấy bất kì ai, chỉ có gió khẽ vờn, từ bên tai hắn lướt nhẹ qua. Chẳng lẽ, gió cũng thương tiếc nỗi bi thương của hắn, cho nênmới phát ra tiếng thở dài như vậy?
Trong Thanh Loan Cung, Cổ Quân Dao mặc giá y màu mận, yên lặng ngồi ở trong phòng.
Xuyên thấu qua khăn sa màu đỏ, Cổ Quân Dao cóthể mơ hồ thấy được bài biện trong phòng. Bởi vì nàng là Cẩn phi, không phải hoàng hậu, cho nên không thể dùng màu đỏ chót, dù là đám cưới, cũng chỉ một thân màu mận. Bất quá, ở trong lòng CổQuân Dao, như vậyđã thỏa mãn rồi, đám cưới này vốn chỉ làm cho người ta nhìn, là giả, cho nên không cần thiết so đo những thứ kia.
Không biết đợi bao lâu, một tiếng "Hoàng thượng giálâm!"truyền tới bên tai Cổ Quân Dao, trong nhà đám nôtỳ bước nhanh đi tới cửa quỳ xuống, miệng hô vạn tuế. Minh Nguyệt Thịnh cũng không có nói lời dư thừa, chỉ một câu "Bìnhthân", làm cho các nàng lui ra, duy chỉ để lại Phúc Nhĩ.
"Bệ hạ vạn tuế!"
"Ừ! Lấy khăn sa xuống, ăn chút đồ gì đi, ngươi khẳng định là đói bụng lắm."
Minh Nguyệt Thịnh không giúp Cổ Quân Dao kéokhăn sa, mà trực tiếp ngồi xuống, tự rót trà cho mình.
Trong lòng Minh Nguyệt Thịnh, thủy chung cốchấp kiên trì giữ hình bóng một người, tim của hắn đã cho Mộ Dung Thất Thất, tuyệt đối không thể nào chứa thêm ai khác. Hôm naycưới phi, chỉ là nghĩa vụ đối với quốc gia, không phải hắn tự nguyện, cũng sẽ khôngthực sự cùng Cổ Quân Dao bái thiên địa uống rượu hợp cẩn, càng đừng nói chi là động phòng hoa chúc .
Cổ Quân Dao gỡ xuống khăn che đầu, đi tới trước mặt Minh Nguyệt Thịnh, hướng hắn hành lễ.
"Ngồi đi!"
Chờ Cổ Quân Dao ngồi xuống, Phúc Nhĩ đi tới bên giường, kéo chăn đệm trắng ra, từ trong tay áo lấy ra một bình sứ nhỏ, đem chất lỏng bên trong vẫy lên trên khăn trảitrắng tinh.
Thấy Phúc Nhĩ làm như vậy, Cổ Quân Dao có chút giật mình, bất quá nàng cũng không phải cái gì cũng không hiểu, trước hôn nhân, mama trongcung đãtruyền thụ cho nàng những kiến thức về phương diện này.Chẳng qua bây giờ nhìn đến Phúc Nhĩ làm như vậy, Cổ Quân Dao có chút đỏ mặt.
Chờ Phúc Nhĩ làm xong hết thảy lui ra, MinhNguyệt Thịnh mới mở miệng nói chuyện. "Như thế nào? Đã quen chưa!"
"Nô tì rất tốt, tạ ơn bệ hạ quantâm!"
Ở thời điểm Cổ Quân Dao nói những lời này, Minh Nguyệt Thịnh biết,mình tìm được một người vô cùng người thích hợp. Cổ Quân Dao rất thông minh, nhưng nàngthông minh không giống với những người khác tự mình khoe khoang cho là hiểu biết, mà là biết chuyện gìkhông thể làm, cái gì không thể nói.
Nhìn khuôn mặt trẻ tuổi bày ra trước mắt, MinhNguyệt Thịnh khẽ gật đầu, "Thích là tốt rồi! Trẫm sẽ không làm trễ nải ngươi quá nhiều thời gian, chờ vài năm sau, trẫm sẽ tìmthời cơ thích hợp an bài ngươi chết giả, đến lúc đó cho ngươi một thân phận khác, ngươi có thể rời xa hoàng cung, bắt đầu cuộc sống mới."
Cổ Quân Dao không nghĩ tới chính là, Minh Nguyệt Thịnh mỗi một bước đều đã chuẩn bị tốt lắm, từ lúc nàng tuyển Tú đến khi cưới, thậm chí tương lai sau này của nàng đều sắp xếp xong xuôi. Như vậy, hết thảy nàngcần làm chỉ là nghe lệnh, phối hợp hành động với Minh Nguyệt Thịnh. Chẳng qua, Cổ Quân Dao thủy chungkhông rõ Minh Nguyệt Thịnh tại sao phải làm như vậy! Nếu hắn khôngmuốn cưới hay nạp phi, hắn không phải là hoàng đế sao? Thiên hạ này đều là của hắn, vì sao chuyện này lại không thể tự mình không thể làm chủ đây!
Tựa hồ nhìn ra quẫn bách của Cổ Quân Dao, MinhNguyệt Thịnh để chén trà xuống.
"Không biết ngươi có nghe qua một câu nói, gọi là‘nhân tại giang hồ,thân bất do kỷ ’ hay không. Thật ra thì, thân bất do kỷ đâu chỉ ở giang hồ mới có. Giống như trẫm vậy, đứng ở trên đỉnh thiên hạ, cũng có rất nhiều thứ mình không thể nắm giữ. Hoàng thượng, cũngkhông phải có thể muốn làm gì thì làm, từ rất lâu trẫm đã không thể không đi làm một chút chuyện màtrẫm không thích."
Nói tới chỗ này, Minh Nguyệt Thịnh lại nhớ tớiMộ Dung Thất Thất, bất kể nói thế nào, nàng hôm nay chạy tới, còn đưa tới lễ vật nàng tự mình làm, điều này ở trong long Minh Nguyệt Thịnh, chínhlà thoả mãn lớn nhất.
Cổ Quân Dao không biết Minh Nguyệt Thịnh đang suy nghĩ gì, lúc này, nàng rõ ràng nhìn thấy từ khoémôi Minh Nguyệt Thịnh nởnụ cười. Nụ cười này, Cổ Quân Dao rất ít thấy, ít nhất nàng cùng Minh Nguyệt Thịnh gặp mặt mấy lần, songchưa từng nhìn thấy trên mặt hắn nở nụ cười rõ ràng như vậy.
Không biết, nụ cười này là vì người nào mà nở?
Sau những lời nói của Minh Nguyệt Thịnh, CổQuân Dao trong lòng có chút đồng tình với vị Đế Vương trẻ tuổi trước mắt này. Thế nhân đều cho rằng vui vẻ sung sướng nhất chính là làm hoàng đế, nhưng Cổ Quân Dao lại không nhìn thấy trên người MinhNguyệt Thịnh chút nào vui vẻ cùng khoái hoạt. Ngược lại cảm nhậnđược trầm trọngtrách nhiệm cùng áp lực của hắn.
Mới vừa rồi nhìn nụ cười kia, đích thị là đang nhớ tới người khác, hoặc là có chuyện gì đó. Người có thể làm cho Minh Nguyệt Thịnh thoải mái như vậy, nhất định ở trong lòng Minh Nguyệt Thịnh chiếm cứ vịtrí rất trọng yếu. Cổ Quân Dao không hiểu, nếu thích, vì sao không thể ở chung một chỗ? Chẳng lẽ liênquan tới thân phận, hoặc là khoảng cách?
Minh Nguyệt Thịnh thông minh, như thế nào khôngbiết ý nghĩ trong đầu Cổ Quân Dao. Nàng cùng lắm mới chỉ mười lăm tuổi, là khoảng thời gian hồn nhiên vui vẻ rực rỡ nhất,thật sự không nên làm cho nàng ở nơi này rơi vào vòng nước xoáy trách nhiệmkhông thoải mái.
"Uống rượu không! Trẫm hôm nay đặc biệt rất muốn uống rượu!"
Minh Nguyệt Thịnh để cho Phúc Nhĩ lấy ra một vòrượu, hôm nay, hắn đột nhiên rất muốn đem mình uống tới say khướt, không đợi Cổ Quân Dao mở miệng nói chuyện, MinhNguyệt Thịnh trực tiếp ôm lấy vò rượu uống.
Giờ khắc này, không khí trong phòng trở nên đặc biệt quái dị, Cổ Quân Dao ngồi bên cạnhMinh Nguyệt Thịnh, nhìn hắn uống từng ngụm từng ngụm rượu, lại không nói ra bấtkỳ lời khuyên can nào. Nàng cũng không phải là ai, không giải quyết được nổi khổ trong lòng hắn, thay vì như vậy, còn không bằng yên lặng ngồi bên cạnh,chờ hắn uống rượu say rồi chiếu cố hắn.
Quả nhiên, sau khi uống một vò rượu, Minh Nguyệt Thịnh say ngã xuống trên bàn. Hắn vốn tửu lượng rất tốt, hômnay lại vì sao, say thành như vậy. Phúc Nhĩ cùng Cổ Quân Dao hai người đưa Minh Nguyệt Thịnhđỡ lên giường, Phúc Nhĩ tựmình hầu hạ Minh Nguyệt Thịnh cởi quần áo ra, rồi đắp chăn lên.
"Nương nương, bệ hạ say, người xem. . . .. ."
Phúc Nhĩ vẻ mặt có chút làm khó, trong phòng chỉ có một cáigiường, chẳng lẽ để cho Cổ Quân Dao ngủ trên giường? Kia đến lúc đó không khéo là giả biến thật thìlàm sao!
"Phúc công công, ta ở bên cạnh dựa vào mộtchút! Ta sợ hoàng thượng ban đêm muốn uống nước!"
Cổ Quân Dao như thế hiểu chuyện, Phúc Nhĩ hàilòng gật đầu. Xem ra, hoàng thượng xác thực chọn được một cô nương thông minh lanh lợi, hi vọng nàng sau này cũng sẽ khôngthay đổi.
"Phúc công công, ngài cũng ngồi đi!" Cổ Quân Dao ýbảo Phúc Nhĩ ngồi xuống, nhìn Minh NguyệtThịnh ngủ say , Cổ Quân Dao đã mở miệng, "Phúc công công, ta nghe nói bệhạ tửu lượng rất tốt, vì sao hôm nay chỉ một vò rượu đã say như vậy rồi?"
Cái vấn đề này, Phúc Nhĩ có chút khó mà trả lời, chẳng lẽ nói cho Cổ Quân Dao, Minh Nguyệt Thịnhlàmượn rượu tiêu sầu? Suy nghĩ hồi lâu, Phúc Nhĩ cho một đáp án vững vàng, "Bệ hạ ở trên yến hội cũng uống rất nhiềurượu, bụng rỗng uống rượu, vốn là dễ say."
"A ——" Cổ Quân Dao không ngốc, biếtPhúc Nhĩ lời này chỉ nói cho có lệ. Phúc Nhĩ đối với Minh Nguyệt Thịnh trung thành, làm cho Cổ Quân Dao kính nể.
"Thất Thất, đừng đi ——" đang lúc ấy thì, Minh Nguyệt Thịnh nhướng mày, trong miệnggọi tên Mộ Dung Thất Thất, "Thất Thất, ta chỉ là sai một bước, Thất Thất. . . . . ."
Mới vừa rồi Cổ Quân Dao nghi ngờ trong lòng,lúc này từ Minh Nguyệt Thịnh nói mơ đã hiểu được đápán. Thất Thất? Chẳng lẽ, nàng chính là nữ nhân trong lòng Minh Nguyệt Thịnh?
Một đêm, Minh Nguyệt Thịnh vừa nói mê sảng, Cổ Quân Dao cùng Phúc NhĩH cũng ở bêncạnh trông mộtđêm. Chờ trời sáng rõ, Minh Nguyệt Thịnh mới chậm rãi mở mắt, đầu hắn có chút đau, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào sáng rỡ, cũng dị thường chóimắt, đợi một lúc lâu, Minh Nguyệt Thịnh mới thích ứng .
"Bệ hạ, ngài tỉnh?" Phúc Nhĩ nghe được trên giường có tiếng động, vội vàng đến hầu hạ.
"Phúc Nhĩ, trẫm muốn tắm rửa!"
"Dạ!" Phúc Nhĩ lập tức đi xuống chuẩn bị, không bao lâu, Minh NguyệtThịnh đã nằm ở trong ôn tuyền, nước ấm có chút nóng, là nhiệt độ Minh Nguyệt Thịnh thích. Hắn nhắm hai mắt, tựa vào bêncạnh ôn tuyền."Trẫm ngày hôm qua không có làm chuyện gì khác người chứ?"
"Không có. Cẩn phi nương nương một mực bêncạnh chiếu cố ngài, nô tài cũng coi chừng dùm ở đây! Bất quá——" nói xong lời cuối cùng, Phúc Nhĩ có chút do dự, cuối cùng vẫn là đem chuyện Minh Nguyệt Thịnh nói mớ nói ra,"Ngài vẫn gọi tên Mộ Dung Thất Thất ."
"Nàng nghe thấy được?"
"Nghe thấy được, không nói gì."
"Hô —— Phúc Nhĩ, trẫm muốn một mình suynghĩmột lát."
Nghe lời này, Phúc Nhĩ khom người lui ra. Trongphòng lớn như vậy, chỉ còn lại có mình Minh Nguyệt Thịnh. Hắn tiến vào trong ao, đem trọn ngườibao bọc ở trong nước nóng, để cho mình phảng phất giống như trở lại trong cơ thể mẹ.Những làn nước ấm áp kia, kích thích lỗ chân lông toàn thân hắn, khiến MinhNguyệt Thịnh nới lỏng tinh thần.
Hắn uống rượu say rồi lại trong miệng nói ratên Mộ Dung Thất Thất . . . . . . Minh Nguyệt Thịnh nhắm hai mắt, ảo tưởng vềchuyện đêm qua, làn nước từ trong miệng phun ra, liên tiếp, phóngmạnh trên mặt nước. Những đợt nước dập dềnh, mặt nước tán loạn, từng vòng rung động, từ trong ôn tuyền tách ra, vẽ ra những vòng tròn, mộtvòng một vòng, phóng mạnh về bên bờ.
Thở mạnh một hơi....
Minh Nguyệt Thịnh chợt từ trong làn nước thoátra,đứng ở trong ôn tuyền, hơi nước nóng như bốc ra từ trong xương, từng giọtnước bám dính trên lưng thon chắc, dọc theo cột sống, lan tới từng bộ phận,không hoàvào làn nước, theo gợn sóng, ở trong nước nóng nhẹ nhàng tán ra, giốngnhư rong rêu màu đen lan toả.
Ánh mặt trời, từ ngoài cửa sổ xuyên qua, chiếuxuống mặt nước. Minh Nguyệt Thịnh đưa tay, lau nước ở trên mặt, tạo thành từng giọt, theo gươngmặt chảy xuống đến giữa cằm, ngưng kết thành một giọt nước lớn, trong sáng ởdưới ánh mặt trời trong suốt chiếu tới, chậm chạp không muốn rớixuống.
Bỏ xuống đi! Minh Nguyệt Thịnh! Đừng quấn quýt những thứ hạnh phúc mà mình không thể có kia! Hai người bọn họ, phải ở cùng nhau mớihạnh phúc được! Nếu như chỉ có thể có một lựa chọn, hắn tình nguyện làm cho nàng cả đời vui vẻ!
Minh Nguyệt Thịnh âm thầm tự nói với chính mình, sau khi thôngsuốt, Minh Nguyệt Thịnh vụt mạnh đứng dậy đến bên bờ ôn tuyền.
"Phúc Nhĩ, cho người chuẩn bị, trẫm muốn đi phủ Thừa Tướng!" Minh Nguyệt Thịnh laukhô nước trên người, đổi lại y phục rời đi Thanh Loan Cung.
Chờ sau khi Minh Nguyệt Thịnh đi, mama trong cung đã tới, cầm mảnh khăn trắng có dính lạc hồng, đối với Cổ Quân Dao liên tục chúc mừng sau mớilui ra. Không đầy một lát, trong cung mọi người đều biết tối ngày hôm qua hoàng thượng cùng Cẩnphi viên phòng rồi, nói vậy không chừng bao lâu nữa, trong cung sẽ cótiểuhoàng tử hoặc là tiểu công chúa mới ra đời rồi!
Phượng Thương, Mộ Dung Thất Thất, Hoàn NhanKhang, Tô Mi cùng Tấn Mặc đi tới kinh thành Nam Phượng quốc, sau đó túc ở phủ Thừa Tướng. Đây cũng không phải là ý của Cổ Đức, mà là Cổ Quân Uyển quyếtđịnh. Đối với lần này, Cổ Đức cũng không có biểu đạt không vui gì ra ngoài, không thể làm gì khác hơn chỉ cần nữ nhi thích là tốt rồi.
"Cha, người giúp Mộ Dung Thất Thất tìmhiểu đi!"
Bởi vì đám cưới của Minh Nguyệt Thịnh, mọi ngườiđược nghỉ ba ngày,cho nên Cổ Đức không cần dậy sớm vào triều, chẳng qua buổi sáng sau khithức dậy, vẫn bị Cổ Quân Uyển quấn, muốn hắn giúp Phượng Kiêu giải cổ.
"Nha đầu, con làm đầu ta đau quá!" Cổ Đức dưới gối chỉ có một nữ nhi, Cổ Quân Uyển đi ra ngoài lâu như vậy, trở lại không phải cùng cha con phụtử tình thâm, ngược lại một lòng quan tâm ngoại nhân, khiến Cổ Đức có chút vị chua chua.
"Cha, người nhức đầu sao? Con giúp người xoa xoa một cáia!"
Cổ Quân Uyển vội vàng vịn Cổ Đức ngồi xuống, tay nhỏ bé đặt trên huyệt thái dương của Cổ Đức, nhẹ nhàng đấm bóp cho hắn, "Cha, như thế nào, thoảimái hơn một chút không?"
"Ừ, không tệ!" Cổ Đức cười híp mắt sờ cằm, vẻ mặt hưởng thụ,"Đúng là sinh nữ nhi tốt nhất! Nữ nhi tri kỷ!"
"Cha thích là tốt rồi! Đúng rồi cha, chuyện Cổ Quân Dao rốt cuộc là sao a, ngài lúc nào lại có thêm một con gái nuôi, con làm sao khôngbiết?" Cổ Quân Uyển vừa xoa bóp, vừa đem nghi ngoặc trong lòng mình nói ra.
Nghe lời này, Cổ Đức thở dài. Tâm tư của Minh Nguyệt Thịnh, hắnlàm sao nói cùng người khác đây! Chẳng qua, nhìn nữ nhi trước mắt, Cổ Đức có chút tiếc nuối. Hắn từng một lòng muốn tác hợp Cổ Quân Uyểncùng Minh Nguyệt Thịnh, nhưng hai người này không cùng tâm tư, không có cảm giác, cho dù hắn lo lắng suông cũng sẽ không thành.
"Cha, con đang nói chuyện với ngườinha!"
"Là cha mới vừa nhận thức, nhìn thấy nàngcũng hiểu biết, nên thu nàng làm con gái nuôi."
"Nga ——" Cổ Quân Uyển kéo dài giọng,Cổ Đức còn tưởng rằng nữ nhi hối hận, ở trên mặt cảm tình đã thêm hiểu biết, bởi vì Minh Nguyệt Thịnh kết hôn mà có chút ghen, Cổ Đức trong bụng mừng thầm, muốn tiếp tụcđem Cổ Quân Uyển cùngMinh Nguyệt Thịnh tác hợp thành một đôi, không nghĩ tới Cổ Quân Uyển lại nói tiếp một chuyện khác.
"Cha, người đã có thể nhận người xa lạ làm con gái nuôi, tại sao không nhận MộDung Thất Thất làm con gái nuôi đây? Nói như vậy, Mộ Dung Thất Thất cũng coi như tộc nhântường tộc của chúng ta, cha sẽ có thể giúp Phượng Kiêu giải cổ nữa mà!"
Nghe lời này, tâm Cổ Đức mới vừa hưng phấn lên cao, lúc này giốngnhư quả cầu bị xì hơi. "Nha đầu, Mộ Dung Thất Thất tốt như vậy sao, làm sao con luônnóiđỡ cho một ngoại nhân a!"
"Thất Thất mới không phải ngoại nhân đâu! Nàng làmuội muội của con! Con đã nhận Minh Nguyệt công chúa làm mẹ nuôi rồi, hiện tại ThấtThất chính là muội muội của Cổ Quân Uyển con, nàng có khó khăn, con dĩnhiên muốn giúp đỡ a!"
Cổ Quân Uyển nói đạo lý rõ ràng, khiến Cổ Đức cóchút nhức đầu."Giao tình là một chuyện, tộc quy không thể đổi! Cha con là tộc trưởng Tường tộc, nếu ta dùng quyền lợi vàoviệc cá nhân, các tộc nhân sẽ nói như thế nào? Sau này ta làm sao cònquản lý được tường tộc?"
"Cha ——" Cổ Quân Uyển biết Cổ Đức nói rất đúng, nhưng nàng chỉ muốn làm hết sức để trợ giúp Phượng Thương bọn họ.
"Lão gia, tiểu thư, bệ hạ tới."
Đang lúc ấy thì, quản gia vội vả chạy tới đây, vừa nghe Minh Nguyệt Thịnh tới đây, Cổ Đức có chút buồn bực. Cuộc sống tân hôn, Minh Nguyệt Thịnh không cóởThanh Loan Cung với Cổ Quân Dao, làm sao chạy tới chỗ của hắn. Trong lòng mặcdù khốn hoặc (nghihoặc, khó khăn),Cổ Đức vẫn lập tức đứng dậy ra cửa nghênhđón Minh Nguyệt Thịnh, Cổ Quân Uyểnthật lâu chưa gặp lại Minh Nguyệt Thịnh, lúc này cũng vội vàng đi theo.
"Bệ hạ ——"
"Cổ Đức thúc thúc, hôm nay không có bệ hạ, chỉ có ta và người."
Lời của Minh Nguyệt Thịnh làm Cổ Đức cười một tiếng, "Mời ——" Cổ Đức phía trước dẫn đường, Minh Nguyệt Thịnh đi ở phía sau.
"Minh Nguyệt Thịnh, chúc mừng a!" CổQuân Uyển thấy Minh Nguyệt Thịnh, một chưởng vỗ vào đầu vai của hắn, "Làm sao ngươi mới tânhôn liền chạy tới đây? Vị Cẩn phi nương nương kia sẽ không tức giận?"
"Uyển nhi! Không biết phân biệt lớn nhỏ!" Thấy Cổ Quân Uyển cùng Minh Nguyệt Thịnh nói chuyện như vậy, Cổ Đức vội vàng mở miệng quát lớn, chẳng qua tronggiọng nói cũng không có ý trách cứ, ngược lại mang theo nồng đậm sủng nịch.
"Cha, là hắn nói, hôm nay không có hoàng đế bệ hạ, chỉ có ta và ngươi! Đúng không, Minh Nguyệt Thịnh!"
"Đúng! Đích xác là ta nói."
"Hoàng thượng, nàng chính là bị thần làm hư rồi, không tuân thủ quy củ,ngài ngàn vạn đừng trách tội." Thấy Cổ Quân Uyển cùng Minh NguyệtThịnh qua lại, Cổ Đức trong cao hứng lại thấy lo lắng.
Cổ Đức xem ra, Minh Nguyệt Thịnh đối với Cổ Quân Uyển không phải là không có cảm giác, nhưng làloại tình cảm này chỉ vẻn vẹn giới hạntrong tình bằng hữu, không có tình yêu nam nữ. Cộng thêm Cổ Quân Uyển tính tình đại đại liệt liệt* (tuỳtiện, cẩu thả, không cẩn thận),phươngdiện tình cảm hoàn toàn không thông suốt, điều này làm cho cái kẻ làm cha như hắn vôcùng nhức đầu.
Rồi lại nói, thân phận Cổ Quân Uyển cũng là một chuyện rất nan giải, nàng là Hoàng thái hậu Nam Phượng quốc, vốn chính là mẫu hậu của Minh Nguyệt Thịnh, đoạn quá khứ này không cách nào xóa đi.
Mặc dù Cổ Quân Uyển vẫn là một cô gái băng thanh ngọc khiết, nhưng "Hoàng thái hậu"cái danh hiệu này cũng đã trực tiếp chặt đứt hoa đào của nàng. Vô luận đi theo Minh Nguyệt Thịnh, hay gả cho người khác, đều làchuyện không thể coi thường. Đối với hạnh phúc của nữ nhi duy nhất, Cổ Đức gấp gáp, nhưng lại không cóbiện pháp, chỉcó thể thuận theo tự nhiên.
"Cha, cha không thể thoải mái hơn một chútsao? Ở trên triều các người quân thần đã bao lâu, hiện tại đến nơi này, tại sao vẫn còn muốn giữ kẽ như vậy, kia thật là không được tự nhiên a!"
"Cổ Đức thúc thúc, Tiểu Uyển nói rất đúng! Ở trong triều, ta là Quân, ngài là thần, nhưng đã đến phủ Thừa Tướng vẫn là quân quân thần thần, không phải quá mệt mỏi sao! Cổ Đức thúc thúc chẳng lẽ ngay cả điểm thoải mái duy nhất này của ta cũng muốntước đoạt sao?"
Nghe giọng Minh Nguyệt Thịnh nói như vậy, lạikhiến Cổ Đức nở nụ cười. Nếu Minh Nguyệt Thịnhđem phủ Thừa Tướng thànhnơi có thể khiến hắn thoải mái dễ chịu, đây hẳn là vinh hạnh của hắn. "Thăng nhi,đi bên này thôi!"
Một tiếng "Thăng nhi", khiến MinhNguyệt Thịnh nghĩ đến mình khi còn bé, Cổ Đức cũng gọi hắn như vậy. Tựa hồ sau khi lên ngôi, cũng đã lâu không cònđược nghe hắn gọi như vậy. Có thể có một vị trưởng bối, dùng xưng hô như thế tới gọi mình, trong giọng nói lộ raquan tâm, đối với bất kỳ người nào mà nói cũng làmột chuyện đáng giá quý trọng.
Minh Nguyệt Thịnh tới đây, đám người Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất cũng được mời tới.
"Phượng Thương, đã lâu không gặp! A Khang, nghe nói ngươi đám cưới, chúc mừng ngươi!" Thấy nhữngbằng hữu tại Bắc Chu quốc của mình, Minh Nguyệt Thịnh tâm tình rất tốt, HoànNhan Khang cười nhẹ đập Minh Nguyệt Thịnh một quyền, "Ngươi không tồi a!Cũng ôm giai nhân về nhà rồi! Hôm nay ngươi tân hôn mới ngày thứ nhất, làm sao đã bỏ lại mỹ nhân tới? Cóphải hay không muốn nhìn mấy ngườichúng ta?"
Hoàn Nhan Khang không tim không phổi nói...,khiến Minh Nguyệt Thịnh dở khóc dở cười, "Có bằng hữu từ phương xa tới, bất diệt nhạc hồ!Các ngươi ngàn dặm xa xôi tới đây tham gia hôn lễ của ta, dĩ nhiên ta phải làm một gia chủ tận tìnhrồi!"
"Đúng là bạn chí cốt!" Hoàn Nhan Khang lôi kéo Tô Mi đến trước mặt Minh Nguyệt Thịnh trước mặt, giớithiệu cho hắn, "Đây là thê tử của ta!"
"Thê tử", là dân gian gọi, không nghĩ tới Hoàn Nhan Khang một Vương gia lại dùng từnày để hình dung Tô Mi. Thấy đôi vợ chồng son trước mắt bộ dáng ngọt ngào như mật, MinhNguyệt Thịnh thật lòng cao hứng cho Hoàn Nhan Khang, chẳng qua trong cao hứng,cũng có chút tư vị khổ sở. Tất cả mọi người đều có đôi có cặp, chỉ có hắn cô đơn chiếc bóng, trách vận mệnh là đang chọc ghẹo hắn sao?
"Ngô. . . . . ." Hài tử trong ngực MộDung Thất Thất lúc này "Bi bô", nhìn thấy Minh Nguyệt Thịnh tựa hồđặcbiệt cao hứng, tay nhỏ bé quơ quơ, ngón tay mập mạp giống như hạt đậu, một viên lại một viên.
"Đúng là Kiêu nhi thông minh nhất, biếtcha nuôi tới!Để cho cha nuôi ôm con một cái!"
Minh Nguyệt Thịnh đi tới trước mặt Mộ Dung Thất Thất, vươn tay, ánh mắt lại vẫn nhìn Mộ Dung Thất Thất. Khôngcó thay đổi gì, nàng vẫn mỹ lệ như cũ, Như giọt sương sáng sớm, thuầnkhiết sạch sẻ. Sinh con cũng không làm cho nàng thay đổi, ngược lại khiến trênngười Mộ Dung Thất Thất toát ra thêm tình mẫu tử, càng làm người ta sa vàotrong đó.
"Nha nha. . . . . ." Chờ Phượng Kiêuở trong ngực bi bô nói chuyện, Minh Nguyệt Thịnh mới cúi đầu xuống, Phượng Kiêu đôi mắt to xinh đẹp một mực nhìn theo chuyển động trên mặt vị cha nuôi này, trong mắt trànngập tò mò. Minh Nguyệt Thịnh vốn đối với tiểu hài tử không có yêu thích đặc biệt gì, nhưng Phượng Kiêu không giống hài tử tầm thường.
Một, là Phượng Kiêu biết điều khả ái, rất xinh đẹp, không khóc nháo, lúc nào cũng hi hi ha ha,nhìn đãmuốn yêu; nguyên nhân thứ hai, cũng là nguyên nhân trọng yếu nhất, bởi vì Phượng Kiêu là nhi tử của cô gái hắn yêu mến, từ trên người Phượng Kiêu,Minh Nguyệt Thịnh thấy được bóng dáng của Mộ Dung Thất Thất .
"Kiêu nhi là đang cùng cha nuôi nói chuyệnsao? Kiêu nhi có thích cha nuôi hay không?"
"Ngô. . . . . . Khanh khách. . . . .." Phượng Kiêu nắm lọn tóc buông xuống của Minh Nguyệt Thịnh, ngón tayxoắn xoắn vòng trên lọn tóc, trực tiếp dùng hành động nói cho Minh Nguyệt Thịnh, ta xem ngườirất thuận mắt nha.
Biểu hiện của Phượng Kiêu, khiến cho người làmcha Phượng Thương ăn đủ dấm. Bình thường cũng không thấy tiểu tử này chào đón hắn như vậy, nhưng làm sao thấy Minh NguyệtThịnh, Phượng Kiêu lại cười vui vẻ như vậy đây? Thật là ăn cây táo, rào cây sung mà!
Cổ Đức một mực bên cạnh, chỉ tới khi nhìn thấy ánh mắt Minh Nguyệt Thịnh nhìn Mộ Dung ThấtThất, CổĐức mới bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra là vậy, dĩ nhiên hắn là vì nàng? !
Điều phán đoán này, khiến Cổ Đức sửng sốt mười giây mới phục hồi tinh thần. Hắn thật sựquá kinh ngạc! Thì ra cô gái trong lòng Minh Nguyệt Thịnh lại là Mộ Dung Thất Thất ? ! Là một phụ nữ đã có chồng, làVương Phi Bắc Chu nhiếp chính Vương? ! Tin tức nàycó thể làm cho người ta không khiếp sợ sao!
Khó trách Minh Nguyệt Thịnh lại cho ra một CổQuân Dao bảo hắn nhận làm nữ nhi, còn tuyên bố ra ngoài hậu cung vô phi, chẳng lã những điều này đều làthủ đoạn để che mắt thiên hạ? Minh Nguyệt Thịnh làm hết thảy đều vì Mộ Dung Thất Thất ?
Trong lúc nhất thời, Cổ Đức có chút khó mà tiếp nhận sự thật này.
Nhớ lại ngọn nguồn đoạn nghiệt duyên này, hẳn là ở trước khi Mộ Dung Thất Thất xuất giá, thời điểm ở Tây kỳ quốc. Khó trách Minh Nguyệt Thịnh lên ngôi không lâu đã đi Bắc Chu quốc, khó trách hắn ở thời điểm Bắc Chu ba mặt bị tập kích, xuất binh đánh Tây kỳ quốc, phải biết rằng khi đó nội bộ Nam Phượng quốc cũng không ổn định, xuất binh mạo hiểm rất lớn, vạn nhấtthua, chính là diệt quốc, mặc dù kết quả cuối cùng làbọn hắn thắng.
Cổ Đức không biết nên làm sao để hình dung tâm tình của mình lúc này, hắn dứt khoát đem Cổ Quân Uyển kéo đến một chỗ vắng vẻ, nắm tay nàng hỏi đến cùng.
"Con có phải đã biết hay không?"
"Cha, cha nói biết cái gì a?"
"Chính là, chuyện bệ hạ thích Mộ Dung ThấtThất ."
"Biết a!" Cổ Quân Uyển có chút không hiểu nhìn CổĐức, "Này có vấn đề gì sao? Mộ Dung Thất Thất xinhđẹp như vậy, người lại tốt, nếu con là nam nhân, con cũng sẽ thích nàng a!"
"Hồ đồ!"
Cổ Đức chỉ vào Cổ Quân Uyển, ngón tay có chút run rẩy, cuối cùng thở dài, buông xuốngtay.
"Cha, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Cổ Quân Uyển không rõ Cổ Đức tại sao lại kích động như vậy.
"Ai, nói con cũng không hiểu! Người Miêugia nổi danh chung tình. Miêu gia ở Tường tộc là đại gia tộc, nhưng người trong gia tộc lạikhông nhiều, nguyên nhân chính là Miêu gia mấy đời, tất cả người có huyết thống Miêu gia, đều chỉ có một người bầu bạn, hơn nữa cả đời chỉ một lòng với một người trong tim."
"Mẹ của Bệ hạ Miêu Sở Vân, cũng bởi vì đã yêu Tiên Hoàng, cho nên mới một chân bước vào hoàng cung.Nhưng cuối cùng, nàng lấy được đều là lừa gạt cùng phản bội. Minh Nguyệt Thịnh kế thừa si tình từtrên người mẹ hắn, thích một người sẽ kiên trì. Nếu hắn chỉ là một nam tử tầm thường thì cũng không sao, nhưng hắn là vua của một nước, như vậy không được!"
Cổ Đức nói như vậy, Cổ Quân Uyển mới dần dần hiểu lo lắng củacha, "Cha, cha nói như vậy không phải quá kỳ quái sao! Minh Nguyệt Thịnh trên người nhấtđịnh cũng có huyếtthống Tiên Hoàng, Tiên Hoàng nhưng là người lạm tình . . . . . ."
"Sẽ không, Minh Nguyệt Thịnh không phảingười như thế."
Vừa nghĩ tới Minh Nguyệt Thịnh cưới Cổ Quân Dao chỉ là che mắt lừa gạt nhân dân cả nước, Cổ Đức rất hối hận. Sớm biết như vậy, thì không thể vội vã bức bách Minh Nguyệt Thịnh chọn phi, hiện tạingược lại nháo thành ra như vậy. Tình tình Minh Nguyệt Thịnh bướng bỉnh cùngMiêu Sở Vân rất giống nhau, xem ra chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn.
Chờ Cổ Đức cùng Cổ Quân Uyển trở lại, Minh Nguyệt Thịnh như cũ vẫn ôm Phượng Kiêu. Từ góc độ Cổ Đức nhìn lại, Minh Nguyệt Thịnh tựa như một người cha hiền ôm con nhỏ, phảng phất đứa bé kia không phải hài tử của Mộ Dung Thất Thất cùng PhượngThương, mà là hài tử của hắn và Mộ Dung Thất Thất .
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Cổ Đức trong lòng thở dài. Xem ra Minh NguyệtThịnh chung tình đã sâu, bất quá nếu cứ như vậy mãi, Nam Phượng quốc chẳng phải sẽ không ngườikế tục rồi sao?
"Cổ Đức thúc thúc, thúc tới xem một chút con nuôi Phượng Kiêu củata!" Minh Nguyệt Thịnh gọi Cổ Đức tới, cẩn thận từng tý đem Phượng kiêu đặt ở trong ngực Cổ Đức, để hắn ôm, "Xem nhi tử của ta có phải rất khảái hay không?"
"Khanh khách. . . . . . bô bô. . . . .."
Thấy người ôm mình vừa đổi, Phượng Kiêu quay ra mở mắt to, ngó chừng mặt Cổ Đức, tay nhỏ bé cũng quơ, phảng phất đang cùng Cổ Đức chào hỏi.
Đứa bé này, thực khả ái, trên mặt Cổ Đức rốt cục nở một nụ cười. "Ừ rất khả ái!"
"Chẳng qua hài tử đáng yêu như thế, trên người lại có Tử cổ, sau này còn phải chịu đủ cổ độc hành hạ, CổĐức thúc thúc, thúc nói đây không phải là một chuyện rất tàn nhẫn sao?" Minh NguyệtThịnh đem ngón tayđặt trong bàn tay nhỏ của Phượng Kiêu, PhượngKiêu bắt ngón tay của hắn liền đưa vào trong miệng ngậm.
"Bẩn bẩn, không thể ăn nga!" Minh Nguyệt Thịnh rút tay ra,ngược lại nắm tay nhỏ bé của Phượng kiêu, "Kiêu nhi, vị này là Cổ gia gia! Chúng ta chào hỏi Cổ gia giaa!"
Phượng Kiêu nhìn một chút Minh Nguyệt Thịnh,rồi lại quay đầu nhìn Cổ Đức, trong miệng phát ra "Cô. . . . . .", MinhNguyệt Thịnh nghe cười lớn lên, "Nhìn, Kiêu nhi đang gọi thúc kìa!"
"Ha hả. . . . . ." Cổ Đức giờ phút này cười cũng khôngđược, khôngcười cũng không phải a.
Sau khi xác định người Minh Nguyệt Thịnh yêulàMộ Dung Thất Thất , Cổ Đức đã có thể thấy rõ ràng hết thảy rồi, lúc này Minh Nguyệt Thịnh cố gắng nhưvậy,đơn giản là hi vọng hắn giúp Phượng Kiêu giải cổ. Người nam nhân này a,thật là si tình đến cực điểm rồi! Rõ ràng nàng kia đã gả làm vợ người khác, lại còn hết tâm hết sức trợ giúp concủa nàng như vậy. Ai, thật không biết Minh Nguyệt Thịnh làm thế có đáng giá hay không đây.
"Cổ Thừa tướng, ta là Phượng Thương!"
Ở bên cạnh an tĩnh một lúc lâu Phượng Thươnglúc này dắt Mộ Dung Thất Thất đi tới trước mặt Cổ Đức, "Nếu như ngài có thể giúp hài tử của chúng ta giải trừ cổ độc trên người, chỉ cần Phượng mỗ có thể làm, cho dù là sao trên trời, ta đều hái cho cho ngươi !"
Lúc trước Cổ Đức từng tìm hiểu qua Phượng Thương, biết nam nhân này là nhân trung chi long, cùng Minh Nguyệt Thịnhkhông phân cao thấp. Giờ nhìn thấy người thật, mặc dù trong lòng nghiêng về Minh Nguyệt Thịnh mộtchút, song Cổ Đức cũng không thể không thừa nhận, hảo cảm với Phượng Thươngtăng thêm một bậc.
Nam nhân này, khí phách cường đại, chỉ đứng ở bên cạnh hắn là có thể cảm giác được cái loại khí tràng này.
"Nhiếp Chính Vương không quản xa xôi ngàndặm tới đây, chính là vì tiểu thế tử giải cổ, cái này lão phu đãsớm được Uyển Nhi nói cho nghe. Chẳng qua, Tường tộc có quy củ của Tường tộc, ta không thể bởi vì tư tình mà bỏ qua quy củ của Tường tộc không để ý, xin Nhiếp Chính Vương không nên làm khó lão phu."
Cổ Đức nói rất rõ ràng, bất kể Phượng Thương là ai, bất kể Mộ Dung Thất Thất cùng Cổ Quân Uyểntình cảm như thế nào, thậm chí bất kể Minh Nguyệt Thịnh cỡ nào muốn giúp, quy củ chính là quy củ, không thể bởi vì nhân tình thế sự mà thay đổi.
Điểm này, Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất đều hiểu được. "Thừa tướng, ta cũng không khiến ngài phá hư tộc quy, ta chỉ muốn tìm được một biện pháp giải quyết. Tiểu Uyển cô nương từng đề cập tớiđiều kiện giải cổ của Tường tộc, phải qua tam quan,lên núi đao, xuống biển lửa, vào Long Đàm. Chỉ cần ngài cóthể trị tốt cho Kiêu nhi, đừng nói là tam quan, coi như thập quan ta Phượng Thương cũng tuyệt khôngcau mày!"
Lời Phượng Thương nói vang dội, rất nam nhân,làm Cổ Đức phải bội phục nam tử yêu nghiệt trước mặt này. Mặc dù Phượng Thương nhìn qua rất trẻ tuổi, nhưng Cổ Đức tin tưởng, hắn chính là loại người nóiđược làm được. Có thể oai phong một cõi, nam nhân nổi tiếng thiên hạ như thếnào có thể giống bọn chuột nhắt nhát gan được đây!
"Tốt! Nhiếp Chính Vương thống khoái nhưvậy, kia lão phu cũng không giấu diếm. Thế nhân cũng biết người Tường tộc chúngta am hiểu dùng cổ, có ghi lại thời điểm người Tường tộc bắt đầu nuôi cổ. Chỉ cần làcổ độc, đều có thể ở Tường tộc tìm được biện pháp giải quyết, nhưng là chúng ta cũng có quy củ của mình."
"Bởi vì nuôi cổ không truyền ra ngoài, cho nên cổ độc trên thế gian đều từ người Tường tộc chúng ta mà ra. Từ tôn trọng đối với tộc nhân, chúng ta sẽ không dễ dàng chongoại nhân giải độc. Nếu muốn giải độc, phải vượt qua tam quan, chính là cái ngươi mới vừa nói, lên núi đao, xuống biển lửa, vào Long Đàm."
"Chỉ có thông qua tam quan, hơn nữa ở Long Đàm tìm được tầm ngư ngàn năm, chúng ta mới có thể giúp giải cổ. Chẳng qua mấy trăm năm qua,người có thể vượt tam quan chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Rất nhiều người cuối cùng đều táng thân trong Long Đàm. Nhiếp Chính Vương nếu là muốn giải cổ cho Tiểu thế tử, xin hiểu rõ ràng, tính mạng cũng không phải tròđùa!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.