Minh Nguyệt thịnh là người thông minh, làm sao lại không biết nguyên nhân bên trong của việc này! Nhưng mà hắn trực tiếp đáp ứng như vậy, Mộ Dung Thất Thất không biết nên cảm tạ người nam nhân trước mắt này như thế nào, chỉ có thể nói ra lời cảm ơn từ đáy lòng: “Minh Nguyệt, cám ơn ngươi!”“Nàng đừng nghĩ ta vĩ đại như vậy!” Nhìn ra ý nghĩ của Mộ Dung Thất Thất, Minh Nguyệt Thịnh lười biếng cười, khóe miệng nhếch lên: “Ta chẳng qua muốn báo thù rửa hận, ta muốn trả lại nỗi sỉ nhục mà ta đã nhận cho Tây Kỳ Quốc thôi! Hơn nữa, ngộ nhỡ ta khoanh tay đứng nhìn, Bắc Chu quốc bị ba nước chia cắt, vậy kế tiếp hẳn là bọn họ sẽ nhắm vào Nam Phượng Quốc, ta đây chỉ phòng ngừa chu đáo, lo lắng cho tương lai của mình.”
Minh Nguyệt thịnh nói một câu này, phủi sạch tâm ý của nàng không còn một mảnh, hắn lấy cớ như vậy, Mộ Dung Thất Thất làm sao lại không hiểu, chẳng qua có một vài việc không cần nói quá rõ ràng, cứ như vậy đi!
“Vô luận như thế nào, ta nợ ngươi một nhân tình, về sau ngươi có cần cái gì, cứ việc mở miệng!”
“Hiện tại ta đây có thể mở miệng chứ?” Minh Nguyệt Thịnh tiến tới gần phía trước, nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn Mộ Dung Thất Thất, “Có thể tặng cho ta hài tử đầu tiên của nàng hay không? Ý của ta là, để cho nó nhận ta lằm nghĩa phụ. Ta vô cùng yêu thích tiểu hài tử!”
“Được!” Mộ Dung Thất Thất không hề nghĩ ngợi, đáp ứng yêu cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuong-kim-bai-sung-phi/1599313/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.