Chương trước
Chương sau
“Phượng Thương, chàng nghe ta nói, có lẽ những điều này thật khó tưởng tượng, nhưng ta nói mỗi một câu đều là thật, chàng nhất định phải tin tưởng ta.”Trước khi tự giới thiệu mình, Mộ Dung Thất Thất nghiêm túc nói lời này, nàng vốn xưng hô “Thương” đã thành thói quen, lúc này gọi thẳng tính danh làm cho Phượng Thương có chút ngoài ý muốn, nhưng lúc này có thể thấy được, nàng thật sự nghiêm túc.
“Nàng nói đi, bất cứ điều gì ta cũng điều tin tưởng nàng.”
Lời nói chân thành của Phượng Thương khiến Mộ Dung Thất Thất mỉm cười, chu sa giữa lông mày trong nháy mắt đỏ sẫm như máu.
Có thể sống lại, có thể gặp đươc Phượng Thương, may mắn biết bao——
“Ta không phải là người ở thời đại này, cũng không phải là Mộ Dung Thất Thất. Ta tên là Y Liên, đến từ thế kỷ hai mươi mốt.”
Mộ Dung Thất Thất nói vô cùng nhỏ nhẹ, bàn tay mềm mại của nàng được đặt trong lòng bàn tay của Phượng Thương. Vào mùa xuân, trong hoa viên của vương phủ, các loại hoa cỏ đã bắt đầu đua nhau khoe sắc, mặt trời đã dần khuất núi, ánh chiều tà êm ả chiếu rọi, mặt đất in bóng Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất, tựa như một đôi thần tiên.
Mộ Dung Thất Thất bắt đầu kể từ chuyện mình được nghĩa phụ cứu lúc năm tuổi, nói hết một canh giờ*. Đến khi nói hết mọi chuyện, Mộ Dung Thất Thất mới phát hiện sắc trời đã chuyển sang màu đen thẫm, trên người của nàng là áo khoác của Phượng Thương.(*2h đồng hồ)
“Nàng nói, thời đại của nàng là thời đại khoa học kỹ thuật phát triển sao? Có một không gian khác tồn tại sao? Ở nơi đó, người có thể bay lên trời, xuống biển đều được sao? Thứ khiến xe chạy không phải là ngựa, mà là xăng?”
Phượng thương không tưởng tượng được một thế giới khác của Mộ Dung Thất Thất, những chữ viết này,những hình ảnh đó hình thành trong trí nhớ của mình, thấy thế nào cũng thật kỳ lạ nha.
“Nơi đó cũng thật là quá thần kỳ !”
“Ha ha ——” Mộ Dung Thất Thất nằm trong lòng của Phượng Thương, “Nếu có thể, ta thật muốn đưa chàng đến thế giới của ta ! Ta sống ở đó hơn hai mươi năm, đó là nơi ta vô cùng thích!”
Mộ Dung Thất Thất nói thích thế giới của nàng, điều này làm cho Phượng Thương trở nên căng thẳng, nên hắn ôm chặt Mộ Dung Thất Thất vào trong lòng, sợ chẳng qua rời khỏi nàng một chút, nàng lại trở về thế giới kia .
Thấy Phượng Thương cẩn thận như vậy, Mộ Dung Thất Thất thở dài, chẳng lẽ nhìn nàng không có cảm giác an toàn vậy sao!
“Chàng yên tâm, ta sẽ mãi ở đây cùng chàng! Hơn nữa,ta ở bên kia cũng là người chết rồi, đã qua lâu như vậy, thi thể đã đem đi thiêu thành tro cốt hết rồi , làm sao có thể trở về a!”
Mộ Dung Thất Thất nói thế lại khiến Phượng Thương cau mày, khuôn mặt yêu nghiệt biểu hiện một xúc cảm kì lạ, ”Nói như vậy, ta nên cảm tạ Liên Sinh, nếu không phải do hắn, nàng không có khả năng đến nơi đây, càng không thể gặp ta?”
“Có thể nói là như vậy.” Mộ Dung Thất Thất gật đầu, khóe miệng hiện lên tia đùa cợt. Chính xác, nếu không phải do Liên Sinh giết nàng, nàng cũng đâu có cơ hội xuyên qua, sống dưới thân phận của Mộ Dung Thất Thất, làm sao có thể yêu Phượng Thương, càng đừng nói đến việc kết nghĩa phu thê với chàng.
“Nếu người kia đúng là Liên Sinh, hắn thật đúng là âm hồn không tan.”
Trong giọng nói của Phượng Thương xuất hiện sự chán ghét cùng hận ý sâu sắc đối với Liên Sinh.
Tuy Mộ Dung Thất Thất chỉ nói mấy câu qua loa về Liên Sinh, nhưng Phượng Thương có thể thấy được hận ý trong những lời ấy của nàng. Đặc biệt lúc nàng nhắc tới việc Liên Sinh giết chết nghĩa phụ của nàng, thân thể Mộ Dung Thất Thất có chút run rẩy.
Phượng Thương có thể hiểu được tâm tình của Mộ Dung Thất Thất , tựa như năm đó, khi hắn cho rằng Phượng Tà cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt chết ở Nhạn Đãng Sơn, tâm tình của hắn cùng như vậy, hắn hận không thể giết chết kẻ thù, ăn miếng trả miếng, muốn nợ máu phải trả bằng máu.
“Nương tử, Liên Sinh có đặc điểm gì?”
Phượng Thương chậm rãi vỗ về lưng của Mộ Dung Thất Thất, một dòng lực ấm áp tỏa ra từ tay Phượng Thương, chậm rãi lan dọc theo lưng của Mộ Dung Thất Thất, chỉ chốc lát sau, lưng của Mộ Dung Thất Thất trở nên ấm áp .
“Hắn là người vô cùng cực đoan, tâm tình tốt thì làm quân tử, còn những lúc điên lên thì biến thành ác ma, quan niệm thiện ác của hắn, đều cùng một quan điểm , là người cực kỳ khó đoán. Nếu như hắn có đặc điểm gì đặc biệt thì. . . . . .”
Mộ Dung Thất Thất suy nghĩ hồi lâu, mắt chợt sáng lên, “Hắn thích gõ mặt bàn, đặc biệt là những lúc đang suy tư.”
Mộ Dung Thất Thất vuốt lòng bàn tay Phượng Thương, đầu ngón tay gõ vào lòng bàn tay của Phượng Thương, phát ra tiếng động nho nhỏ.
“Là như vậy đấy! Vào thời điểm mỗi lần hắn muốn quyết định việc gì, luôn thích làm như vậy!”
Phượng Thương âm thầm ghi nhớ đặc điểm của Liên Sinh.
Vậy cứ cho người quan sát Di Sa. Nếu Di Sa có thói quen này, nói không chừng hắn chính là Liên Sinh. Nếu Liên Sinh thiếu Mộ Dung Thất Thất một mạng, hắn muốn Di Sa phải trả đủ hết thảy.
Nói ra thân phận thật sự của mình, Mộ Dung Thất Thất cảm thấy thật thoải mái . Đến thế giới này lâu như vậy, nàng chưa từng nhắc lại quá khứ của chính mình với bất luận kẻ nào, kể cả khi Tô Mi cùng Tố Nguyệt đã trở thành hai tỳ nữ thân cận của nàng, nàng cũng không nói một lời.
Hôm nay nói ra toàn bộ mọi chuyện với Phượng Thương, Mộ Dung Thất Thất vô cùng vui vẻ, bởi vì cảm giác chia sẻ cùng người khác thật thoải mái, đặc biệt Phượng Thương sau khi nghe những lời này, cũng không cho rằng nàng là nói bậy, mà vẫn lựa chọn tin tưởng nàng, điều này làm cho Mộ Dung Thất Thất có dũng khí,cảm giác có chàng là một người bạn tri âm thật tốt . So với thân phận này của nàng, chuyện này so với Mộ Dung Thất Thất mà nói, là bí mật lớn nhất . Cùng Phượng Thương chia sẻ bí mật của chính mình , cảm giác thật tốt!
“Nương tử, nếu Di Sa thật là liên sinh, như thế Liên Sinh khẳng định là vì nàng mà đến. Như theo lời của nàng, trong trận đấu mà các nàng từng tham gia trong huấn luyện, Thất Trọng Tháp công bố người như thế, nhất định cùng Liên Sinh có quan hệ. Ta nghĩ, vô luận Di Sa có phải hay không là Liên Sinh, ta muốn ——” Phượng Thường làm tư thế chém đầu .
Mộ Dung Thất Thất cũng không nói tường tận, trực giác của Phượng Thương, người này đối với “Y Liên” có khát vọng như vậy, chỉ có thể sử dụng điên cuồng để hình dung người này. Nếu như Di Sa thật sự là liên sinh, hắn chẳng phải là tìm kiếm Mộ Dung Thất Thất khắp nơi? Kiếp trước không có được nàng, liền giết nàng, chẳng lẽ Liên Sinh muốn kiếp nầy có thể có được nàng sao?
Không được! Phượng Thương tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra! Mặc kệ nàng là Y Liên hay là Mộ Dung Thất Thất, bọn họ vẫn là phu thê, tuyệt đối không buông tay, cũng sẽ không để cho bất luận kẻ nào có cơ hội có thể chia rẽ bọn họ!
Biết phượng thương lâu như vậy, Mộ Dung Thất Thất dĩ nhiên nhìn hắn tình cảm dịu dàng cùng bộ dáng không màng đến chuyện khác đã thành thói quen, trái lại cho tới bây giờ vẫn chưa thấy qua Phượng Thương như vậy. Trong ánh mắt yêu dã ấy, tràn ngập sương mù dày đặc, giọng nói so với bình thường trầm thấp vài phần.
“Thương ý của chàng là, thà rằng giết lầm người, cũng không muốn bỏ qua?” Mộ Dung Thất Thất đưa tay, nâng cằm của phượng thương .”Chậc chậc, nhìn chàng ôn nhu đã thành thói quen, ta sao có thể quên, chàng còn có danh hiệu Quỷ Vương này——”
“Nương tử chẳng lẽ muốn tìm hiểu sao?” Phượng thương cười xinh đẹp, nháy mắt thu hồi sự tàn bạo trên người, mắt phượng ẩn tình, đưa tay nắm lấy Mộ Dung Thất Thất, khẽ hôn đầu ngón tay của nàng.
“Ha ha. . . . . .” Đầu ngón tay truyền đến cảm giác rất nhỏ, lại làm cho Mộ Dung Thất Thất cười “Khách khách”, “Thương, đừng náo loạn, rất nhột nha!”
“Nương tử ——” phượng thương cúi đầu, cắn vành tai Mộ Dung Thất Thất , “Ta sẽ bảo vệ nàng, giống như làm vệ sĩ của nàng, vĩnh viễn bảo vệ công chúa, không cho bất luận kẻ nào tiếp cận nàng!”
Luồng khí ấm áp, quanh quẩn bên tai Mộ Dung Thất Thất, nghe giọng nói vô cùng ghen tuông của Phượng thương, Mộ Dung Thất Thất cười, ôm lấy cái eo rắn chắc của Phượng Thương, “Được ! Vệ Sĩ của ta!”
Chỉ một đêm, chung quanh nhà dân nơi ở của Di Sa, xuất hiện Phượng Thương , cũng có Mộ Dung Thất Thất . cao thủ đứng đầu của Phật sinh môn cùng Ma Vực đều xuất hiện tại nơi này, ẩn mình nơi thích hợp, mọi người đều có chung một mục tiêu, đó chính là Di Sa.
Tới Yên kinh thành, Di Sa một mực ở trong trạch viện, không đi ra ngoài. Hai chân tàn phế, hắn không thích đi dạo phố, không thích người khác ánh mắt kỳ lạ nhìn hai chân của hắn. Mặc dù có một khuôn mặt lừa gạt thế gian, nhưng hắn tàn phế, đó là một sự thật.
“Hạ Tuyết, ngươi còn chưa điều tra được chuyện của Tô Mi?” Di Sa có chút không kiên nhẫn, thời tiết đã trở nên ấm dần, mà chuyện của hắn tiến triển lại chậm như vậy, đã qua rất nhiều thời gian rồi , vì cái gì Hạ Tuyết vẫn không lấy được tư liệu của Tô Mi.
“Công tử, không có.”
“Bốp ——” roi trong tay của Di Sa hung hăng đánh vào phía hai chân của Hạ Tuyết, “Quỳ xuống!”
Trước mặt thiếu niên xinh đẹp khuôn mặt ẩn hàn khí, làm cho Hạ Tuyết trong lòng cả kinh, vội vàng quỳ gối trước mặt di sa, “Công tử, là Hạ Tuyết bất tài, công tử đừng làm tổn hại thân thể! Tô Mi là thị nữ thân cận của Trấn Quốc Công chúa, Mộ Dung Thất Thất thường ở trong hoàng cung, hoặc là Vương Phủ, thần không có cơ hội tiếp cận Tô Mi. . . . . .”
“Bốp ——” Hạ Tuyết còn chưa nói xong, trên mặt ăn đau, mặt trái lập tức bắt đầu sưng đỏ.
“Công tử, Hạ Tuyết không có nói dối, tư liệu về Tô Mi thật sự tìm không thấy, thuộc hạ đã tận lực. . . . . .”
“Bốp ——”
Mỗi khi Hạ Tuyết nói một câu, Di Sa quất roi khiến cho trên mặt nàng thêm một đạo dấu roi, sau cùng Hạ Tuyết chỉ có thể ngậm miệng, tuy nhiên biểu tình vẫn như cũ lạnh lùng, nhưng trong mắt rõ ràng vô cùng ủy khuất, không biết vì sao Di Sa đối xử với nàng nhu vậy.
Vẻ mặt của Hạ Tuyết , làm cho tâm tình của Di Sa càng trở nên xấu hơn, roi da hơi vạch, đem Hạ Tuyết mang tới trước mặt mình.
“Hạ Tuyết, ngươi có phải hay không phải rất bất mãn ta, cảm thấy được công tử đánh ngươi rất ủy khuất sao ?”
Giong nói của Di Sa, mát rượi như bạc hà, nhưng là Hạ Tuyết nhìn ánh mắt của hắn, lại không có sự ôn hoà của thường ngày, cái loại cảm giác xa cách cùng lãnh đạm này, cùng với hàn ý sau lưng hắn , làm cho Hạ Tuyết cảm thấy sợ hãi .
Hạ Tuyết không hy vọng Di Sa sẽ mất tín nhiệm nàng, càng không hy vọng hắn rời xa nàng. Nàng không cần! “Công tử, Hạ Tuyết không ủy khuất! Công tử đánh đúng!”
“Vậy ngươi nói đi, ngươi giấu diếm ta cái gì?”
“Ta ——” Hạ Tuyết sửng sốt, ngực căng thẳng, không nói chuyện nữa.
Thấy nàng như vậy, Di Sa khẽ hừ một tiếng.”Hạ Tuyết, ta nói rồi, ta ghét nhất là bị lừa gạt, vì sao ngươi không nói cho ta biết chuyện thành hôn của Tô Mi cùng Bắc Chu Quốc Tiêu Dao Vương? Ngươi cho đến cuối cùng còn có cái gì lừa gạt ta?”
“Công tử? !”
Hạ Tuyết tuyệt đối không nghĩ tới, Di Sa vậy mà biết rõ chuyện thành thân của Tô Mi, cuối cùng là ai nói cho của hắn biết? Chẳng lẽ là Già Lam đại nhân sao? Sẽ không, Già Lam đại nhân làm sao mà biết chuyện của Tô Mi? Hẳn không phải là Già Lam nói . . . . . .
“Đừng nghĩ nữa ——” Di Sa đột nhiên có chút chán ghét nữ nhân trước mắt , biết rõ ràng tính cách của hắn, cư nhiên vẫn như vậy, nàng chẳng lẽ hai lòng sao?
Nhận thấy Di Sa hoài nghi sự trung thành của chính mình, Hạ Tuyết lập tức dập đầu, trong miệng kêu oan, “Công tử, Hạ Tuyết không có phản bội người! Thỉnh người nhất định phải tin tưởng sự trung thành của ta!”
“Trung thành? Trung thành mà làm chuyện như vậy sao? Nếu không phải hôm nay ta đi dạo trong viện, nghe được bên ngoài có người nghị luận hôn sự của Tiêu Dao Vương, cùng Tô Mi thành hôn, ta vẫn là không biết!”
Cuối cùng nói ra lời này, Di Sa gầm lên.
Suy nghĩ Tô Mi có thể là Y Liên, mà hành động của Hạ Tuyết lại làm cho hắn mất Y Liên vĩnh viễn, roi da trong tay Di Sa không lưu tình chút nào liền quật lên người của Hạ Tuyết.
“Bốp —— bốp bốp ——”
Máu và thịt trên người Hạ Tuyết đã muốn hoà vào nhau, Di Sa vốn là người luyện võ, lực tay thật lớn, lúc này roi da đủ loại đánh vào người nàng, đau làm cho Hạ Tuyết nhăn mày, nhưng cũng không dám thốt một tiếng,
Vì hôn sự của Tô Mi, vốn là nàng làm sai, nếu nàng tìm những lý do giải thích cho chính mình, nhất định sẽ làm cho Di Sa không còn tin tưởng nàng nữa. Nói không chừng Di Sa còn đuổi nàng đi. Không! Nàng không muốn rời khỏi công tử! Trong cuộc đời của nàng người quan trọng nhất chính là Di Sa, rời khỏi Di Sa, nàng nên làm cái gì bây giờ, Hạ Tuyết không dám tưởng tượng.
Vẫn là khi Di Sa đã đánh mệt mỏi, mới lấy roi trong tay vứt trên mặt đất.
“Hạ Tuyết, ngươi đi đi! Ta không cần ngươi !” Di Sa chuyển động xe lăn, đưa lưng về phía Hạ Tuyết, không nhìn người đầy thương tích của nàng, giọng nói cũng không có chút nhiệt độ nào. Một lần phản bội, nhiều lần phản bội. Bên cạnh hắn không cần nô tài không trung thành như vậy !
Theo lời nói như vậy của Di Sa, làm cho Hạ Tuyết bắt đầu rơi nước mắt , lập tức ngã nhào. Vừa rồi vô luận Di Sa muốn trừng phạt nàng như thế nào, Hạ Tuyết đều không rên một tiếng, ra sức cắn răng, giống như những thống khổ này không xảy ra trên người nàng, giống như bị đánh chính là một người khác. Mà lúc này, Di Sa nói một câu”Ta không cần ngươi” , lại làm cho tất cả cảm xúc của Hạ Tuyết đều dâng lên trong lòng.
“Công tử, không cần đuổi Hạ Tuyết đi!” Hạ Tuyết quỳ đến trước mặt của Di Sa, nước mắt mặn rơi vào vết thương bị roi đánh trên mặt, đau làm cho nàng giật giật. Hiện tại Hạ Tuyết bất chấp những điều này, nàng chú ý Di Sa. Nếu Di Sa không cần nàng , nàng có thể đi chỗ nào được!
“Công tử, là ta bất tài! Ta không nên giấu diếm chuyện của Tô Mi, là ta không tốt! Công tử, không cần đuổi ta đi! Ta về sau sẽ không như vậy nữa !”
Hình dáng Hạ Tuyết nhìn cực kỳ thương cảm, nàng nhịn không được dập đầu, nghĩ muốn cảm hoá tâm tình lãnh đạm của Di Sa. Nàng tình nguyện Di Sa đánh nàng, nhưng nàng không muốn mất đi Di Sa.
“Công tử, cho ta một cơ hội đi! Công tử, Hạ Tuyết hầu hạ ngươi nhiều như vậy năm, cầu người không nể mặt thầy tu cũng phải nể mặt phật tổ, tha thứ cho ta! Đều là ta bất tài, công tử người đừng nóng giận ! Van cầu người cho ta một cơ hội, van cầu người !”
Nước mắt, cùng vết máu trên mặt dung hợp cùng một chỗ, Hạ Tuyết nguyên bản xinh đẹp mặt, lúc này căn bản là nhìn không ra nguyên bản ngũ quan.”Bang bang” dập đầu truyền tới trong tai Di Sa, nhưng một chút cảm hóa hắn không được. Hạ Tuyết là hắn người thân cận, chiếu cố của hắn áo cơm sinh hoạt thường ngày, nếu như ngay cả Hạ Tuyết đều đã tại giấu diếm hắn, lừa gạt hắn, kia chỗ nào còn có cái gì cảm giác an toàn đáng nói?
“Công tử, người đánh ta mắng ta đều có thể, nhưng không cần đuổi ta đi! Ta đi người nào chiếu cố công tử a! Công tử, là ta sai, đều là ta không tốt, làm cho người tức giận, ta biết sai lầm rồi!”
Lúc này Hạ Tuyết vô cùng hối hận, nàng sớm biết Y Liên là người trong lòng của Di Sa, bất luận kẻ nào cũng không so sánh được , nàng vẫn ảo tưởng , hi vọng có thể trở thành vượt qua sự tồn tại của Y Liên trong lòng của Di Sa. Vì vậy nàng mới che giấu chuyện hôn sự của Tô Mi, bởi vì nàng căn bản không muốn để cho Di Sa tìm Y Liên.
Hiện tại, nhìn thấy biểu hiện của Di Sa, Hạ Tuyết tuyệt đối hiểu được, trong lòng Di Sa, sự tồn tại của Y Liên ai cũng không thể thay thế được. Bất luận nàng làm điều gì,Di Sa đều không quay đầu nhìn nàng dù chỉ một lần, càng không vì nàng mà sinh ra thương tiếc chút nào. Đúng là, nàng vì thế mà yêu hắn!
Ánh mắt đen của Di Sa, lạnh lùng nhìn trên mặt của Hạ Tuyết nước mắt cùng vết máu hoà vào cùng một chỗ , nét mặt không có chút nào rung động. Tâm tư nhỏ này của nàng, hắn như thế nào lại không hiểu. Ở kiếp trước, cũng có rất nhiều nữ nhân dâng lên tới cửa vì hắn, đối với các nàng cho tới bây giờ hắn cũng khinh thường mà quay đầu lại nhìn.
Nữ nhân, nếu muốn, chỉ cần vẫy tay, thời điểm nào cũng đều có nữ nhân hiến thân vì hắn. Đúng là hắn không thích những người này, không có tình yêu, như thế nào có thể làm được. . . . . . Hắn chỉ yêu Y Liên, tình yêu kia cao thượng như Thiên sơn Tuyết Liên Hoa, khi thì làm một nữ nhân quyến rũ giống như cây tường vi vùng núi. Nếu so sánh cùng Y Liên, những nữ nhân này đều không đáng, thấy nam nhân liền yêu thương nhung nhớ, thật sự là cực kỳ thấp hèn!
Khó trách đi tới sau khi đi đến Bắc Chu Quốc sự tình lại tiến triển chậm như vậy, đều là do Hạ tuyết âm thầm dối trá như vậy. Cái gì mà người không đủ, cái gì Ma Vực cùng Phật sinh môn không muốn cho bọn hắn điều tra, những điều này đều là lời nói một bên của Hạ Tuyết !
Nếu tô mi là Y Liên ,nếu Hạ Tuyết muốn giấu diếm, điều này là tội chết. Mặc dù tô mi không phải Y Liên, cũng là người không trung thành, không thể mặc kệ, tránh cho nàng ngầm đắc ý, cho rằng hắn là người dễ dàng bị lừa gạt như thế.
Di Sa tuy vô cùng tức giận, hận không thể giết chết Hạ Tuyết, nhưng mà hắn không thể. Dù sao, Hạ Tuyết đi theo hắn mấy năm nay, người chiếu cố hắn chỉ có Hạ Tuyết, huống chi Sơn Thủy xa xôi, nơi này xa Bồng Lai đảo, hắn tạm thời tìm không thấy người phù hợp, cho nên, nàng vẫn còn giá trị lợi dụng .
“Đem roi cho ta!” Di Sa đưa tay, Hạ Tuyết vừa thấy, trong mắt vui vẻ, công tử nói chuyện với nàng, có phải hắn tha thứ cho nàng ? Nghĩ như vậy, Hạ Tuyết vội vàng nhặt roi da từ trên mặt đất , hai tay cầm lấy, thật cẩn thận đưa cho Di Sa, làm một bộ dạng hạ nhân chờ đợi, chờ chủ nhân xử phạt.
Di Sa không nói chuyện, trái lại cầm roi da, dùng roi da cầm trên tay, lại đánh lên vết thương chồng chất trên mặt của Hạ Tuyết.
“Khuôn mặt này thật đáng tiếc ——”
Ánh mắt của Di Sa,thật khó phân biệt, giống như đang đối diện với con mồi của chính mình,điều này làm cho Hạ Tuyết kinh hãi, trong lòng sợ hãi. Tuy rằng sợ hãi, Hạ Tuyết cũng không dám có bất luận câu oán hận gì, nàng biết nàng phải nắm bắt cơ hội này của Di Sa, nếu không nàng sẽ bị đuổi đi, nàng không muốn rời xa Di Sa, chỉ có thể tùy ý Di Sa đang đánh giá khuôn mặt của nàng.
Nhìn một hồi lâu, Di Sa tựa vào trên xe lăn, đem roi da vứt trên mặt đất, ngón tay chậm rãi gõ lên đỉnh tay cầm của xe lăn.”Hạ Tuyết, ngươi nói ngươi đối với ta là trung thành , hiện tại làm cho ta một việc, để chứng minh trung thành của ngươi đi!”
Không biết vì sao, sau khi nghe đến lời này, Hạ Tuyết không tự chủ được rùng mình một cái. Vì sao, nàng có cảm giác như bị Di Sa tính kế ?
“Như thế nào, không muốn sao?” Hạ Tuyết yên lặng, làm cho Di Sa khẽ nở nụ cười, tươi cười sáng lạn như ánh mặt trời, giống như ánh mặt trời chiếu rọi một vùng băng tuyết, trong trẻo xinh đẹp, làm cho Hạ Tuyết hoảng hốt một trận.
“Nếu không muốn, vậy ngươi l đi đi! Làm phản đồ của Bồng Lai đảo , ngươi đã không có tư cách trở về Bồng Lai đảo .”
Hạ Tuyết rốt cục cũng rõ ràng, chính nàng vì cái gì đều bị nam nhân này nắm bắt. Hắn đem tất cả đường lui của nàng phong kín, không cho nàng trở về được quê hương nàng đã lớn lên từ nhỏ, làm cho nàng mang danh hiệu “Phản đồ” , khiến cho nàng không thể từ chối yêu cầu của hắn.
Nam nhân này, hành động luôn tàn nhẫn như vậy, mặc dù nàng vất vả hầu hạ hắn đã sáu năm, thật cẩn thận chiếu cố hắn, đối với hắn vẫn luôn trung thành và tận tâm, nhưng hắn có thể trở mặt vô tình như vậy.
Mà. . . . . . Nàng vô cùng lưu luyến hắn, có biện pháp gì sao! Vì sao hắn không thể đem tình yêu của hắn đối với Y Liên chia sẻ dù một chút , nàng cảm thấy thỏa mãn , vì cái gì hắn đối xử tàn nhẫn như vậy với nàng! Rõ ràng nàng thương hắn như vậy!
Ở trước mặt hắn, nàng vẫn không có khí chất như vậy, vì thương hắn, nàng trở nên thật hèn mọn.
“Ta nguyện ý vì công tử làm bất cứ chuyện gì.” Hạ Tuyết lau đi lệ trên mặt, yên lặng nhìn Di Sa. Mặc dù hèn mọn, nàng vẫn vui vẻ chịu đựng. Có giá trị lợi dụng, mới có thể đứng bên cạnh hắn. Nếu có một ngày hắn không muốn lợi dụng nàng nữa, Hạ Tuyết lại cảm thấy thương tâm, bởi vì hắn chưa bao giờ giữ phế vật bên người, đến lúc đó, nàng sẽ vĩnh viễn mất đi Di Sa .
“Tới đây!” Di Sa ngoắc ngoắc đầu ngón tay, Hạ Tuyết vẫn như cũ quỳ , bò lên hai bước, đi tới trước mặt Di Sa. Di Sa nói cực kỳ ngắn gọn, chỉ vài câu, cuối cùng, hắn đặc biệt bổ sung một câu, “Nhớ kỹ, đây chính là cơ hội của ngươi a!”
Sau khi nghe Di Sa nói, Hạ Tuyết kinh ngạc mở miệng, trong mắt tràn đầy sự khó tin cùng kinh hoảng, hướng về phía khuôn mặt bày ra tươi cười chân thực kia của Di Sa, Hạ Tuyết phút chốc do dự , lại cắn răng, gật đầu.”Công tử nói , Hạ Tuyết nhất định làm theo!”
“Ngoan!” Di Sa khóe môi giơ lên, tươi cười thánh thiện như Thiên Sứ, làm cho Hạ Tuyết nhìn ngây ngốc, một lòng bởi vì nụ cười này có thể càng lúng sâu vào tay giặc. . . . . .
“Đi tắm rửa đi, rồi bôi thuốc. Nữ nhân quan trọng nhất là dung mạo, cũng không nên vì ta mà hủy đi, ta đây tội ác tày trời nha .”
Lời nói của Di Sa tựa như có ma lực, làm cho Hạ Tuyết cam tâm tình nguyện vì hắn làm bất cứ chuyện gì.
Rời khỏi phòng,mới đi được hai bước, Hạ Tuyết liền thấy được Kim Vũ.
“Hạ Tuyết, ngươi làm sao?” Kim vũ nhìn thấy diện mạo của Hạ Tuyết , hoảng sợ. Vừa rồi đi ngang qua, nghe được tiếng khóc của Hạ Tuyết , kim vũ mới dừng lại, lúc này gặp Hạ Tuyết trên người cùng trên mặt đều đầy kín vết roi, Kim Vũ Liên bước lên trước quan tâm.
“Không có việc gì ——” Hạ Tuyết ngăn cản, né tránh ánh mắt của kim vũ , lại bị kim vũ chặn lại kéo qua, “Có phải hắn đánh ngươi ! Vì cái gì đánh ngươi? Ta phải tìm hắn phân xử!”
Kim vũ cùng Hạ Tuyết cùng nhau lớn lên, hai người quan hệ rất tốt, cộng thêm quan hệ Di Sa cùng Già Lam, cho nên thủ hạ của hai người bình thường quan hệ cũng không tệ, Kim vũ đem Hạ Tuyết đối xử như muội muội của mình. Hiện tại gặp Hạ Tuyết bị Di Sa đánh thành như vậy, Kim vũ tức giận, hận không thể đánh Di Sa, hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Kim vũ, bỏ đi!”Kim vũ như vậy, Hạ Tuyết vội vàng muốn tránh thoát, “Kim vũ, là ta đã làm sai chuyện, cho nên công tử mới trừng phạt ta, ta không sao , ngươi đừng lo lắng cho ta!”
“Làm sai thì sao , cũng không nên đánh ngươi, ngươi cũng là nữ nhân mà!” Kim vũ tức giận vô cùng, lại không giúp gì được cho Hạ Tuyết. Xem ra, phải nói cho Già Lam đại nhân, hi vọng người khuyên nhủ Di Sa đại nhân!
Hôn lễ của Tô Mi càng ngày càng gần, giá y cùng trang sức Mộ Dung Thất Thất đã sớm vi nàng chuẩn bị chu đáo , Tiêu Dao Vương phủ cũng được chuẩn bị không sai biệt lắm . Hôn sự đến gần, chú rễ Hoàn Nhan Khang trên mặt u sầu vẫn chưa giảm bớt tý nào, bởi vì từ khi hắn ầm ỹ muốn rời khỏi kinh thành, Mộ Dung Thất Thất vẫn không để cho hắn gặp được tô mi.
Mộ Dung Thất Thất giận hắn vì những lời quá đáng này, điều này Hoàn Nhan Khang có thể lý giải được, hắn chỉ không thể lý giải được một điều, chẳng lẽ tô mi không có chút gì nhớ hắn sao? Vì sao mỗi lần hắn đến lầu ầm ĩ ,vẫn không thấy tô mi chủ động xuất hiện gặp hắn nha? Chẳng lẽ, trong lòng của Tô Mi, hắn không phải là người quan trọng sao, hoặc là, những lời mà ngày đó hắn nói, nàng hiện tại vẫn còn đang giận hắn sao?
Thái độ của Tô mi , khiến trong lòng của Hoàn Nhan Khang giống như một chú khỉ con, vô cùng nhảy loạn, thật sự rối loạn.
Những vấn đề này thật rối loạn, để cho Mộ Dung Thất Thất trêu đùa hắn, hắn suy nghĩ vô cùng cẩn thận . Cái gì Hoàn Nhan Liệt, cái gì ân oán của người bề trên, kia đều là mây bay. Thê tử cưới vào cửa, ôm vào trong ngực, mới đúng là điều quan trọng nhất . Cái loại quả quyết này, vẫn là với không tới đi, thật sự là quá khó để tiếp thu rồi.
Tân đế đăng cơ, Hoàn Nhan Kiệt vẫn là tiểu hài tử, phượng thương đem tâm tư của mình đặt ở triều chính, Mộ Dung Thất Thất nói, phượng thương thân thể không tốt, Hoàn Nhan Khang có thể giúp chàng, khiến cho Hoàn Nhan Khang mỗi ngày đều vào triều, bắt đầu quan tâm chính vụ quốc gia.
Lúc hắn là một hoàng tử, Hoàn Nhan Khang vẫn là một người không màn tới chính sự, không để ý tới thái độ của triều đình ,cũng thật tiếp nhận , hắn nhưng là trước nay chưa có thật sự. Hoàn Nhan Khang xem ra, ưu điểm của bề trên, hắn nên phát dương quang đại, mà bậc cha chú không đủ, đến chỗ trên người hắn còn lại là muốn sửa lại.
Tuy nhiên trước kia hắn đối với chính sự triều đình đều không để ý, lần này cũng là áp lực từ Mộ Dung Thất Thất, Hoàn Nhan Khang mới bắt đầu tiếp xúc triều chính, nhưng không thể không nói, trong huyết mạch Hoàn Nhan gia , đối với mưu kế cùng quyền uy là bẩm sinh , ngay cả phượng thương đối với Hoàn Nhan Khang biểu hiện khen không hết lời.
Biểu hiện của Hoàn Nhan Khang , làm cho Mộ Dung Thất Thất thoáng yên tâm một chút. Trước vẫn lo lắng hắn bởi vì chuyện của Hoàn Nhan Liệt vẫn chưa gượng dậy được, không nghĩ tới bản thân của Hoàn Nhan Khang năng lực khôi phục mạnh mẽ như vậy.
Giang sơn Bắc Chu quốc này , từ đầu đến cuối đều muốn giao cho Hoàn Nhan gia , nàng cùng phượng thương không có dã tâm làm hoàng đế, phượng thương chưa từng nghĩ tới khôi phục tiền tần, nhất thống núi sông. Hiện giờ, công việc trong triều dần dần giao cho Hoàn Nhan Khang, coi như là vì bọn họ rời đi trước chuẩn bị.
Hoàn Nhan Khang quấn quýt chuyện của Tô Mi, nghe buông trong lâu, vẻ mặt tô mi cùng Tố Nguyệt nghiêm túc nhìn hai chủ tử đối diện .
“Căn cứ sau mấy ngày này quan sát Hạ Tuyết , Hạ Tuyết cùng Di Sa đều có mưu đồ bí mật, đều có quan hệ đến hôn lễ của Tô Mi.” Nạp Lan tín đem kết quả điều tra tới báo cáo gấp cho phượng thương cùng Mộ Dung Thất Thất.
Nghe xong lời này, Mộ Dung Thất Thất cùng phượng thương liếc nhau, hai người đều đã xem đã hiểu ý tứ của đối phương. Xem ra, Di Sa thập hữu ** nhất định là âm hồn bất tán Liên Sinh.
Về chính mình kiếp trước kinh lịch, Mộ Dung Thất Thất cũng không nói rõ cho Tô mi cùng Tố Nguyệt, chỉ là nói DI Sa đang tìm tìm tham gia quá bốn quốc tranh phách thi đấu nữ tuyển thủ, Mộ Dung Thanh Liên bị giết, Bạch Ức Nguyệt bị tập kích, kế tiếp là tô mi cùng nàng. Tuy không biết mục đích của người này là gì, nhưng Di Sa phải chết.
Đối với tiểu thư mà nói, tô mi cùng Tố Nguyệt cũng không hoài nghi. Mộ Dung Thất Thất nói, các nàng xưa nay không chút lý do mà tin tưởng, đây là một loại xuất phát ra từ nội tâm tín nhiệm. Mặc dù nàng không nói lý do, nhưng tiểu thư mà nói liền là mệnh lệnh, trong lòng Tô Mi cùng Tố nguyết với mọi người trong Ma vực, đã là nhất kiện thâm căn cố đế chuyện tình.
“Tiểu thư, nếu Di Sa có chủ ý hướng vào hôn lễ, chúng ta không bằng tương kế tựu kế đi! Bồng Lai đảo tuy lợi hại, nhưng mà nơi này dù sao cũng là Bắc Chu quốc, chúng ta có nhiều người như vậy, tình báo lại rộng rãi, mạng lưới lớn, chẳng lẽ còn sợ một Di Sa nhỏ nhoi sao!”
Lúc trước khi Tô mi gặp được kẻ thù đều là dám đánh dám giết , huống chi đối phương muốn nhiễu loạn hôn lễ của nàng, để cho nàng như thế nào không khí. Nàng cũng không cần biết Di Sa là gì, nếu là thật sự có người làm loạn hôn lễ ủa nàng, tới một người, nàng giết một, tới hai, giết hai.
Lời nói của Tô Mi, làm cho không khí hơi thoải mái trở lại.
Tuy nhiên phượng thương cùng Mộ Dung Thất Thất đều không giải thích cụ thể lý do phải giết Di Sa, thông qua mấy ngày này theo dõi cục diện, vô luận là người Phật sinh môn ,cũng là người của Ma Vực, đều có thể nhận thấy được hai chủ tử đối với Di Sa hết sức chú ý, đối với hắn là sự chán ghét.Hận ý từ phượng thương , đặc biệt sâu đậm hơn.
Giết người, đối bọn hắn mà nói bất quá chỉ là món đồ ăn nhỏ trên cái đĩa thôi, tìm một cơ hội xử lý Di Sa, chẳng phải là tốt nhất sao!
Đề nghị này Mộ Dung Thất Thất,nàng phủ quyết , không xác định Di Sa là liên sinh, nàng hẳn không muốn lạm sát kẻ vô tội. Nếu Di Sa thật sự là liên sinh, nếu hắn là Liên Sinh khẳng định cũng không dễ dàng giết chết như thế.
Suy cho cùng Liện Sinh có mấy phần trọng lượng, Mộ Dung Thất Thất đều rõ ràng ,bất quá dù bị nàng phế chân, nhưng không thể coi thường , huống chi bên người Di Sa còn có Gìa Lam, ban đầu ở trên Ung châu trận chung kết, Mộ Dung Thất Thất thăm dò qua Già Lam, hắn là cao thủ trong cao thủ, không dễ dàng đối phó. Bồng Lai đảo cũng không phải chỉ được hư danh !
Vừa không lạm sát kẻ vô tội, cũng không để cho người của mình bị tổn thất, đây là yêu cầu duy nhất Mộ Dung Thất Thất. Nếu có thể dẫn Di Sa đến một chỗ, một chiêu có thế hạ gục hắn, điều đó không còn gì có thể tốt hơn nữa.
Tuy Tô Mi có võ nghệ cao cường, khả nàng liên sinh là người quỷ kế đa đoan, nàng tính tình ngay thẳng như vậy, chỉ sợ không thể thu phục được Di Sa. Nếu tô mi có bất trắc gì, bọn họ chẳng phải còn phải xin lỗi Hoàn Nhan Khang? Cho nên chuyện này tô mi tuyệt đối không thể tham dự .
“Tô mi, lần này ủy khuất ngươi! hôn lễ của ngươi, sợ là không thể thuận lợi được ! kiệu hoa này, khả năng ngươi không ngồi được!” Mộ Dung Thất Thất nói đã quyết định vì tô mi mà bãi bỏ lần hành động “Dụ bắt” này chi ngoại.
Nghe trong lời nói của Mộ Dung Thất Thất có ý huỷ bỏ hành động này, tô mi lập tức nóng nảy, “Tiểu thư, để cho ta đi đi! Ngươi yên tâm, ta nhất định chiếu cố tốt bản thân, không để mình có việc gì !”
“Không được!” Phượng thương đối với chuyện này nhất trí ý kiến này của Mộ Dung Thất Thất .
Tô mi tuy là thuộc hạ của Mộ Dung Thất Thất , nàng còn là vị hôn thê của Hoàn Nhan Khang, Di Sa người này không biết còn có thể làm ra chuyện gì nữa, bọn hắn không thể để cho tô mi đi mạo hiểm, cho dù là một phần trăm nguy hiểm cũng không thể. Dù sao, Hoàn Nhan Khang là bằng hữu tốt cũng là huynh đệ của hắn, hắn không thể để cho tô mi lấy thân mà đi mạo hiểm.
“Nô tỳ là lựa chọn thích hợp nhất!”
“Không, ngươi không phải ——” Phượng Thương cười đứng dậy, lấy giá y của tô mi , khoác lên người của hắn , Hồng Y khoác lên bộ dạng tuyết trắng của Phượng Thương, giương ra khuôn mặt trắng sứ của hắn ,chiếu lên một tầng hà sắc.”Chuyện này, chỉ có thể là ta đi ——”
Phượng thương đã sớm muốn gặp Di Sa, tay chân đã sớm bắt đầu khó chịu vô cùng, muốn tự tay hắn lấy đầu của Di Sa. Chuyện này, từ lúc thời điểm bắt đầu chuẩn bị , phượng thương cũng đã quyết định, chính bản thân hắn phải giết chết Di Sa mới được! Lúc trước giết chết Mộ Dung Thất Thất, hắn tuyệt đối không tha thứ!
“Thương ——” Mộ Dung Thất Thất như thế nào lại không biết tâm tình của phượng thương , Vào ban đêm nghĩ đến việc này, phượng thương gắt gao ôm nàng, sợ nàng tựa như một cơn gió rồi biến mất. Di Sa đã trở thành một cái gai trong mắt của Phượng Thương, không trừ không được. Nhìn bộ dạng hắn , nhất định ý muốn này đã có từ lâu .
“Nương tử, nàng xem ta khoác lên xinh đẹp không, như thế nào?”
Phượng thương xưa nay đều yêu thích màu trắng, mọi người chỉ biết là nam nhân này có thể đem màu trắng mặc lên người mê người như thế, không nghĩ tới hắn khoác lên một thân Hồng Y, lại hoàn toàn trở thành một tên yêu nghiệt nha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.