Giọng nói này như là từ chân trời xa xôi truyền đến, không thật như vậy, làm người ta không cách nào tin nổi. Phượng Tà nắm cây chổi trong tay dừng lại, hắn cảm thấy mình nghe lầm rồi, nhất định là do hắn quá tưởng niệm Hoàn Nhan Minh Nguyệt, nên mới có thể nghe được giọng nói của nàng.Nghĩ như thế, Phượng Tà cười khổ một tiếng, tiếp tục cầm chổi quét sân.
“Tà ca ca…”
Chờ sau khi Phượng Tà dọn sạch sẽ rác thải, lại lần nữa nghe được giọng nói Hoàn Nhan Minh Nguyệt.
Làm sao có thể như vậy? Phượng Tà đứng lên, chẳng lẽ hắn thực sự quá tưởng niệm nàng, nên mới năm lần bảy lượt nghe lầm như thế sao? Không đợi Phượng Tà hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành, một đôi tay từ sau lưng vòng lên ôm hắn.
“Tà ca ca vì sao không để ý tới ta?”
Một giọng nói u oán truyền tới từ sau lưng Phượng Tà, cảm nhận được một thứ mềm mại dán trên lưng, Phượng Tà rút cuộc hiểu, mình không phải là nằm mơ, hắn thật sự không phải nằm mơ!
“Minh Nguyệt!” Phượng Tà nắm tay Hoàn Nhan Minh Nguyệt, không khỏi gật đầu. Đúng! Đây là tay nàng, bàn tay này thật ấm áp! Nơi này trừ hắn và Hoàn Nhan Minh Nguyệt ra, cũng không có ai khác!
Sau khi nhận định người ôm mình từ phía sau là Hoàn Nhan Minh Nguyệt, Phượng Tà nhẹ nhàng xoay người lại, lúc nhìn đến đôi mắt xinh đẹp của Hoàn Nhan Minh Nguyệt kia, tảng đá nặng trịch đè nặng trong tim Phượng Tà, rút cuộc cũng được bỏ xuống.
“Minh …..Minh Nguyệt!” Đôi môi Phượng Tà run rẩy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuong-kim-bai-sung-phi/1599303/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.