Hạ Vân Tích trực tiếp chọn đấu với Mộ Dung Thất Thất, khiến những người kia đều kinh ngạc suýt chút nữa kêu lên. Hôm nay, Nam Lân vương Phượng Thương mang theo Trấn Quốc Công chúa đi ra ngoài du ngoạn, tất cả mọi người tưởng sẽ được thấy dung nhan mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, tiếc rằng, Phượng Thương đem Mộ Dung Thất Thất bảo vệ vô cùng tốt, bọn họ trực tiếp từ cửa sau đến, vào nhã gian, rồi không lộ diện nữa. Hôm nay, nữ tử nhu nhược nũng nịu trên võ đài trước mắt này cư nhiên lại thách đấu với Trấn Quốc Công chúa Mộ Dung Thất Thất, điều này khiến Bạch Vân Cư lập tức bùng nổ. Trấn Quốc công chúa là ai a, đó là nữ nhi bảo bối lưu lạc bên ngoài nhiều năm của Phượng Tà đại tướng quân cùng Minh Nguyệt công chúa, hôm nay tuy được tìm trở về, nhưng còn chưa từng lộ diện trước công chúng, Mộ Dung Thất Thất trong lòng dân chúng hoàn toàn chính là nữ tử thần bí. Hiện tại, Hạ Vân Tích chọn Mộ Dung Thất Thất, không biết vị Trấn Quốc Công chúa khuynh quốc khuynh thành trong truyền thuyết này có ứng chiến hay không. Dân chúng trong Bạch Vân Cư đều chờ mong Mộ Dung Thất Thất đáp ứng, trên lầu, trên mặt Mộ Dung Thất Thất không chút biểu cảm, như cũ lười biếng dựa vào ngực Phượng Thương, mắt phượng xinh đẹp híp lại, giống như 1 con mèo nhỏ ngủ lười. Đợi một hồi lâu, trên lầu vẫn không có động tĩnh, Hạ Vân Tích có chút khẩn trương. Chẳng lẽ, Mộ Dung Thất Thất không dám cùng nàng lên võ đài? Vậy nàng làm sao bây giờ? Như đứa ngốc đứng ở chỗ này sao? “Trấn Quốc công chúa, tiểu nữ tử muốn cùng người luận bàn một chút! Không biết Trấn Quốc công chúa có nể mặt tiểu nữ tử một chút hay không?” Tiếng nói mềm mại của Hạ Vân Tích vọng lên trên lầu, Mộ Dung Thất Thất mắt phượng mở ra, khóe miệng lộ ra một nụ cười mị hoặc. “Ha ha, ngươi là ai? Có mặt mũi gì? Bản cung dựa vào cái gì phải nể mặt ngươi?” Giọng nói Mộ Dung Thất Thất ung dung khoan khoái, từ trên lầu truyền xuống. Tiếng nói lộ ra một cỗ uy nghiêm khiến người khác không thể bỏ qua, nhưng lại không tổn hại chút nào đến nét thanh lệ cùng ngọt ngào trong giọng nói của nàng. Chỉ nghe riêng giọng nói này, liền làm cho mọi người cảm thấy như đang trong ngày hè chói chang đột nhiên nhảy vào trong nước biển nhẹ nhàng khoan khoái. Cũng làm cho người xem cuộc vui càng thêm hiếu kỳ, muốn diện kiến chân dung Mộ Dung Thất Thất. Quả nhiên, đây đúng là tính cách của nàng! Mộ Dung Thất Thất cự tuyệt Hạ Vân Tích, khiến Minh Nguyệt Thịnh cười khẽ lắc đầu, chỉ sợ là nàng đã sớm biết thân phận Hạ Vân Tích rồi, lại còn cố ý nói như vậy. Chỉ là, Hạ Vân Tích này cũng quá mức ngu dốt, lại đi chọn Mộ Dung Thất Thất, chuyện này rốt cuộc làm sao giải quyết đây? Minh Nguyệt Thịnh trong lòng đã có suy tính. Nghe xong lời nói của Mộ Dung Thất Thất, Hạ Vân Tích tái mặt, nàng không nghĩ tới Mộ Dung Thất Thất có thể không để cho nàng mặt mũi như vậy, rõ ràng là đang trực tiếp nhục nhã nàng. Công chúa —— chứng kiến bộ dạng của Hạ Vân Tích, Hồng Diệp âm thầm đổ mồ hôi thay công chúa. Hạ Vân Tích từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, cho tới bây giờ chưa từng gặp trở ngại, cũng chưa từng thất bại, lần này nàng đối với Phượng Thương là tình không đổi, nhưng vừa lên đến đã bị Mộ Dung Thất Thất quăng sắc mặt, cái này công chúa sao có thể chịu đựng đây! Hồng Diệp vốn cho là Hạ Vân Tích sẽ biết khó mà lui, không nghĩ tới nàng vẫn bảo trì mặt cười yếu ớt, như trước đứng trên lôi đài. “Trấn Quốc công chúa, theo quy củ của Bạch Vân Cư, nếu bị khiêu chiến, thì phải tiếp nhận, nếu không liền coi là nhận thua…” Hạ Vân Tích lấy lui làm tiến, muốn bức Mộ Dung Thất Thất hiện thân, khi nàng vừa dứt lời, Mộ Dung Thất Thất liền buông 1 câu xuống, “Quy củ Bạch Vân cư quản không được bản cung, ngươi cũng biết bản cung là Trấn Quốc Công chúa, hai chữ trấn quốc, sao có thể bị quy củ Bạch Vân cư trói buộc!” Trong gian phòng trang nhã, Hoàn Nhan Khang đối với Mộ Dung Thất Thất bật ngón tay cái. Tuy Hoàn Nhan Bảo Châu cũng là công chúa hoàng gia, nhưng so sánh 2 người với nhau, Mộ Dung Thất Thất càng có khí chất công chúa hơn, lời này nói ra ngoài, trực tiếp đập tan hi vọng của một nhóm người, cho dù có người cho dù không phục, cũng không làm gì được nàng, bởi vì nàng là Bắc Chu “Trấn quốc” công chúa Hoàng đế tự mình sắc phong! Hạ Vân Tích xem như được lĩnh giáo sự lợi hại của Mộ Dung Thất Thất, chỉ là, nàng sẽ không buông tha. Phượng Thương trong gian phòng trang nhã kia, nói không chừng hắn hiện tại đang nhìn nàng. Vừa nghĩ tới Phượng Thương ở gần trong gang tấc, nội tâm của nàng liền có vô hạn lực lượng, vô hạn dũng khí cường đại, “Công chúa, chẳng nhẽ là muốn mượn thân phận của mình ỷ thế hiếp người?” “Ha ha…” Một chuỗi tiếng cười thanh thúy như chuông bạc rơi vào trong tai mọi người, khiến ác cảm mà bọn họ nảy sinh với Mộ Dung Thất Thất từ câu “ỷ thế hiếp người” của Hạ Vân Tích, nhất thời bị cuốn sạch. Vang vọng trong tai mọi người, đều là tiếng cười thanh thúy của Mộ Dung Thất Thất. Tiếng cười sạch sẽ như vậy, làm sao có thể là của loại người như Hạ Vân Tích nói đây! “Rốt cuộc là bản cung ỷ thế hiếp người, hay là ngươi gây sự? Hả —— Đông Lỗ quốc Vân công chúa Hạ Vân Tích!” Cửa sổ nhã gian, vẫn như trước không thấy thân ảnh Mộ Dung Thất Thất, chỉ là thanh âm của nàng, mọi người đã một mực nhớ kỹ. Vừa nghe nói nữ tử trên lôi đài, là Đông Lỗ quốc Vân công chúa Hạ Vân Tích, mọi người liền bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra, nữ nhân này chính là người gần đây huyên náo xôn xao, từ Đông Lỗ quốc ngàn dặm xa xôi chạy tới kêu gào không muốn gả cho ai khác ngoài Phượng Thương, Hạ Vân Tích?! Lập tức, bách tính Bắc Chu quốc liền nhìn Hạ Vân Tích với ánh mắt khác hẳn lúc trước. Thì ra là thế, truy đuổi nam nhân tới mức so tài, nội tâm Đông Lỗ quốc công chúa, cùng bộ dạng bên ngoài của nàng ta, quả thật khác biệt quá lớn a… Bị Mộ Dung Thất Thất chỉ đích danh thân phận, là nằm ngoài dự tính của Hạ Vân Tích, nhưng mà, nữ nhân này đã không để cho nàng mặt mũi, vậy nàng cần gì phải cố kỵ nhiều như thế? “Ha ha, Vân Tích trước khi đến đây đã nghe nói qua mỹ danh của Trấn Quốc công chúa, Vân Tích đối với công chúa bội phục không thôi, vẫn muốn tìm cơ hội gặp mặt công chúa, không biết Trấn Quốc công chúa có hay không cho bản cung một cơ hội! Vân Tích rất muốn cùng công chúa làm bằng hữu!” “Vân công chúa, ngươi hẳn là không phải muốn cùng bản cung làm bằng hữu, mà là muốn làm chị dâu bản cung đi!” “Ngươi nếu muốn gả vào Nam Lân Vương phủ, không bằng đi học một ít nữ công may vá, học một ít công việc quản gia là như thế nào. Huynh trưởng bản cung thích nhất nữ tử ôn nhu nhã nhặn, Vân công chúa xuất đầu lộ diện như vậy, lên đài đòi tỷ thí, người không biết còn tưởng rằng là khuê nữ cửa nhỏ nhà nghèo của ai, tiểu thư khuê các cũng sẽ không như vậy, càng không cần phải nói tới công chúa của một nước!” Trong lời nói của Mộ Dung Thất Thất hàm xúc ý tứ trào phúng, mọi người đều có thể nghe được. Nghĩ Hạ Vân Tích như vậy, ở trước mặt công chúng, như oán phụ hát 《 phán quy lang 》, hiển nhiên chính là loại nữ nhân muốn nam nhân đến phát điên, không phải là hành vi của một công chúa nên làm! Công chúa chân chính, hẳn phải như Mộ Dung Thất Thất vậy, luôn cùng giữ một khoảng cách dân chúng, đeo khăn che mặt thần bí, đối với người khác khiêu khích không kiêu ngạo không nóng nảy, đây mới là khí phái Hoàng Tộc! So sánh ưu khuyết điểm của công chúa hai nước với nhau, trong lòng mọi người đã có nhận định. Vừa rồi còn cảm thấy Hạ Vân Tích là cô gái đáng giá để mọi người thương tiếc, hiện tại biết rõ đối phương là công chúa, thân phận bề ngoài của nàng cùng lời nói cử chỉ khác biệt quá lớn, lập tức làm cho hình tượng nàng trong suy nghĩ công chúng lập tức rút lại. “Chậc chậc, thiên hạ này, sợ là không có nữ nhân nào ăn nói sắc bén hơn biểu tẩu—— “ Hoàn Nhan Khang vốn là muốn dùng “Lời nói ác độc” để hình dung Mộ Dung Thất Thất, song lời nói đến bên miệng, lại bỏ đi ý nghĩ này. Mộ Dung Thất Thất, đắc tội không nổi đâu nha, Hoàn Nhan Khang đã khắc sâu được chuyện này, hắn cũng không muốn làm bia đỡ đạn, bị Mộ Dung Thất Thất đập bay. “A Khang, trong lòng ngươi thật sự là nghĩ như vậy?” Mộ Dung Thất Thất giống như cười mà không phải cười nhìn Hoàn Nhan Khang, Hoàn Nhan Khang lập tức tuyên thệ, “Đúng vậy! Biểu tẩu, trong nội tâm của ta xác định khẳng định nhất định là nghĩ như vậy!” “Ha ha ——” Mộ Dung Thất Thất kêu Tố Nguyệt đến một bên, Ở bên tai nàng nói thầm hai câu, Tố Nguyệt gật đầu rời khỏi Bách Vân Cư. “Biểu tẩu, tẩu sai tố nguyệt đi làm cái gì thế?” Hoàn Nhan Khang ghé qua, có phần cảm thấy hứng thú mà hỏi thăm, nhưng còn chưa có tới gần trước mặt Mộ Dung Thất Thất, đã bị tay Phượng Thương ngăn trở. “Giữ khoảng cách!” Phượng Thương đẩy đẩy, khiến Hoàn Nhan Khang cách Mộ Dung Thất Thất xa một chút. Thấy Phượng Thương để ý Mộ Dung Thất Thất như vậy, Hoàn Nhan Khang kêu lớn lên, “Biểu ca, huynh trước kia không phải thế này! Không nhỏ mọn như vậy!” “Làm nũng với ta vô dụng! Ngươi muốn làm nũng ——” Phượng Thương nhìn về phía Tô Mi, “Tìm Tô Mi đi!” Ngay cả cô gia cũng trêu chọc mình và Hoàn Nhan Khang như vậy, mặt Tô Mi đỏ lên, “Cô gia, ngài nói đùa gì vậy! Ta cùng hắn mới không quan hệ đâu!” Trên lầu, một đám người đùa giỡn náo nhiệt, dưới lầu, Hạ Vân Tích có chút xấu hổ đứng ở trên lôi đài, tiến cũng không được, lùi cũng không xong. Hạ Vân Tích chưa bao giờ biết rõ, Mộ Dung Thất Thất lại là người mỡ muối đều không ăn (nguyên văn là “du muối không vào”) như thế này. Trước kia, nàng chỉ cần khiêu khích một hai lần, lại dùng một chút phép khích tướng, thì đối phương đã sớm nổi trận lôi đình. Song Mộ Dung Thất Thất, lại hoàn toàn bất đồng, làm thế nào, nàng ta cũng không lộ diện. Cái này phải làm sao bây giờ? Vừa nghĩ tới Phượng Thương đang ở phía trên, bên người Mộ Dung Thất Thất, Hạ Vân Tích vốn định buông tha, lại kiên trì trở lại. Chỉ còn một bước, là có thể tới gần người trong lòng nàng, nàng nếu dễ dàng buông tha cho, vậy không phải chứng tỏ tình cảm nàng đối với hắn một chút cũng không kiên định sao! “Trấn Quốc công chúa nói như vậy, không phải là sợ đi!” Hạ Vân Tích nhìn chằm chằm trên lầu, thiệt tình hi vọng Phượng Thương có thể xuất hiện, chính là, lời này nói ra đã lâu, cũng không có ai đáp lại. “Trấn Quốc công chúa? Phượng Thất Thất!” Hạ Vân Tích nhịn không được, trực tiếp kêu danh tự của Mộ Dung Thất Thất, lại nghe thấy giọng nói nam nhân truyền đến. “Vương Gia nhà ta cùng công chúa đã đi rồi, Vương Gia có lời muốn truyền đạt lại cho Vân công chúa, Vương Gia hỏi, ngài thật sự là công chúa sao? Hắn chưa từng gặp qua công chúa nào giống như ngài! Chỉ e, trong tứ quốc, cũng chỉ có công chúa Đông Lỗ quốc mới như thế —— “ (TNN: hahaha quá độc =]] nghe dễ thương quá đi =]]) Như Ý ở trên lầu đau khổ truyền lại lời cho Hạ Vân Tích. Vừa rồi Mộ Dung Thất Thất tìm Tố Nguyệt, là bảo nàng chuẩn bị xe ngựa. Rất tốt a, đoàn người đều đi, duy chỉ lưu lại hắn truyền lời, chuyện đắc tội với người khác tất cả đều là hắn làm! “Ha ha ha!” Như Ý thuật lại câu nói kia, rõ ràng tràn đầy châm chọc đối với việc Hạ Vân Tích trong ngoài không đồng nhất, mọi người nghe xong càng cảm thấy Phượng Thương nói rất đúng, cuối cùng đều cười lên ha hả! Hạ Vân Tích từ nhỏ đến lớn, khi nào chịu qua khuất nhục như vậy. Lời nói này của Phượng Thương rõ ràng là giễu cợt nàng! Hôm nay, những dân chúng hạ tiện này cũng chê cười nàng như vậy, thật sự là to gan lớn mật! “Cười cái gì mà cười! Các ngươi còn cười, ta liền nói phụ hoàng tru di cửu tộc các ngươi!” Lời Hạ Vân Tích nói, khiến dân chúng càng thêm câm nín, có người hơi nghiêng đầu kêu lên, “Công chúa, nhân gia ta rất sợ đó a! Không nghĩ tới bệ hạ Đông Lỗ quốc tay thật dài như vậy, lại có thể quản đến tận Bắc Chu quốc chúng ta!” Người này xem ra là tận lực khiêu khích, Hạ Vân Tích nghe lời này trực tiếp tức mà khóc lên. “Các ngươi khi dễ ta! Ta trở về nói cho phụ hoàng!” Dậm chân một cái, Hạ Vân Tích rời khỏi lôi đài. Khi Hoàn Nhan Khang đem chuyện này nói cho cho Mộ Dung Thất Thất, Tô Mi cùng Tố Nguyệt đều cười đến sụp eo, “Điện hạ, không nghĩ tới ngài còn có tiềm chất tà ác như vậy, câu nói cuối cùng kia, thật sự là quá khôi hài!” Thì ra, câu nói kia là Hoàn Nhan Khang cố ý lưu lại nói. Chọc cười Tô Mi, tâm tình Hoàn Nhan Khang rất tốt, nhưng nghĩ lại, Mộ Dung Thất Thất hôm nay cự tuyệt Hạ Vân Tích khiêu chiến, nữ nhân này nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, không nhịn được lo lắng cho người trước mắt này. “Biểu tẩu, Hạ Vân Tích này chính là hòn ngọc quý trên tay hoàng đế, chính là bảo bối lợi hại. Tẩu hôm nay nhục nhã nàng như vậy, chỉ sợ nàng sẽ không từ bỏ ý đồ!” Lời Hoàn Nhan Khang nói có lý, nhưng Mộ Dung Thất Thất cũng cũng không sợ Hạ Vân Tích. “A Khang, lời này của ngươi nói không đúng rồi! Nhục nhã nàng, rõ ràng chính là tự nàng ta, lời nói kia, cũng là Như Ý nói, hắn đại biểu ý tứ của Thương, cùng ta không có quan hệ gì hết! Đừng có cái gì cũng đổ hết lên lên đầu ta!” Mộ Dung Thất Thất chối bỏ, khiến Hoàn Nhan Khang nhịn không được đổ mồ hôi. Là ai chưa qua Phượng Thương đồng ý, trực tiếp sai sử Như Ý, dạy hắn nói những lời kia? Sao người này vừa làm lại lập tức không thừa nhận như vậy! Xem ra, dù đắc tội tiểu nhân, cũng không thể đắc tội Mộ Dung Thất Thất, cái ý niệm này trong đầu và trong lòng Hoàn Nhan Khang đã ăn sâu bén rễ rồi. Hoàn Nhan Khang đoán không sai, từ Bạch Vân cư đi ra, Hạ Vân Tích cơ hồ là vừa khóc vừa về Đông Lỗ quốc dịch quán. Thân là công chúa, Hạ Vân Tích khi nào chịu qua ủy khuất như vậy, đây hết thảy đều là vì Mộ Dung Thất Thất! Đã sớm nghe nói Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng Thương cảm tình không tầm thường, nói không chừng chính là nàng ta ở bên trong châm ngòi ly gián, làm hại nàng hôm nay không thấy được mặt Phượng Thương. “Đều tại Phượng Thất Thất!” Hạ Vân Tích túm một tiểu cung nữ thường theo hầu bên người tới trước mặt, rút cây trâm trên đầu, đâm vào trên người tiểu cung nữ. “Công chúa tha mạng! Công chúa tha mạng!” Tiểu cung nữ vội vàng che người, lại không nghĩ hành vi né tránh này, càng chọc giận Hạ Vân Tích. “Ta cho ngươi trốn! Ta xem ngươi trốn!” Hạ Vân Tích túm lấy tiểu cung nữ, dùng sức đâm lên người nàng, không đầy một lát, trên người tiểu cung nữ có thêm mấy cái lỗ thủng đầy máu. “Công chúa, xin ngài bớt giận!” Biết rõ vị công chúa này lại bắt đầu tra tấn người, Hồng Diệp liền bước lên phía trước đập lưng nắn vai cho Hạ Vân Tích, thuận tiện dùng mắt ra ám hiệu, kêu tiểu cung nữ đi nhanh lên. Có Hồng Diệp cứu, tiểu cung nữ vội vàng lau nước mắt dập đầu tạ ơn, tranh thủ thời gian chạy ra ngoài. “Hồng Diệp, ngươi thấy không, hôm nay bọn họ đều chê cười ta! Xem ta làm trò hề! Nếu ở Đông Lỗ quốc, ta nhất định bảo phụ hoàng đều chém bọn hắn!” Tuy Hạ Vân Tích thường xuyên hạ độc thủ đối với cung nữ bên người, nhưng với tâm phúc của mình Hồng Diệp, vẫn rất coi trọng. Đi theo bên người nàng, những năm này, Hồng Diệp ngược lại chưa từng trải qua nỗi khổ da thịt. “Công chúa, ngài đừng nóng giận! Hôm nay không được, thì còn có sau này! Bắc Chu quốc muốn tổ chức cung yến, cái này là một cơ hội tốt a! Công chúa có thể bắt lấy cơ hội này, áp đảo tất cả mọi người a!” Hồng Diệp hiểu rõ tính tình vị công chúa này, chỉ có thể thuận theo vuốt đuôi, nếu làm trái tâm ý của nàng, chịu khổ vất vả vẫn là chính mình a, nói không chừng còn bị mất mạng. Hồng Diệp nói sang chuyện khác, thành công khiến cảm giác bị thất bại của Hạ Vân Tích thoáng bớt đi một ít. Hôm nay có chút hơi lỗ mãng rồi, mới để Mộ Dung Thất Thất có cơ hồi chê cười nhược điểm của nàng. Chờ đến cung yến, trước quốc quân cùng đại thần, Mộ Dung Thất Thất nếu lại “lùi bước trốn tránh”, thì chính là kẻ hèn nhát! Khúc mắc nội tâm được tháo bỏ, Hạ Vân Tích lại tràn đầy lòng tin. Bất kể thế nào, nàng hôm nay lộ mặt, Phượng Thương khẳng định đã thấy nàng. Chờ tới cung yến nàng sẽ hảo hảo phát huy, như vậy Phượng Thương nhất định sẽ thích. “Hồng Diệp, Phượng Thất Thất khi chưa thành Trấn Quốc công chúa, chỉ là phế vật, làm sao hôm nay nghe nàng nói chuyện, cùng phế vật không giống a! Ngươi nói, cung yến có nhiều người như vậy, nàng có thể cự tuyệt ta như hôm nay hay không?” “Công chúa, nàng ta chỉ là công phu ngoài miệng lợi hại, mặt khác, nhất định là so kém ngài! Tại cung yến, ngài nếu nói muốn tỷ thí, nàng ta chắc sẽ không thể cự tuyệt. Lừa gạt dân chúng, nàng còn làm được, nhưng muốn tại trước mặt văn võ bá quan cùng hoàng thượng lại không thèm để ý như hôm nay, thì nàng chính là kẻ bỏ đi!” Lời Hồng Diệp nói, giống như thuốc an thần, khiến tâm tình Hạ Vân Tích thật tốt. Phượng Thất Thất, ngươi chờ xem! Vị trí Nam Lân vương phi, ta định chắc rồi! Mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, ta cũng sẽ là chị dâu của ngươi! Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất trở lại Vương phủ, hai người vừa mới tiến vào Thính Tùng lâu, liền phát hiện khác thường, hai người liếc nhau, giả bộ như không có việc gì, một người đi tới bàn, một người tới bên giường, cùng 1 lúc, hai người đồng thời xoay người. Hoa mai tiêu trong tay Phượng Thương cùng tơ vàng trong tay Mộ Dung Thất Thất đồng loạt ra tay, trực tiếp xông lên nóc phòng. “Loảng xoảng——” một tiếng vang lên, hoa mai tiêu bị đánh rơi, một người áo đen xuất hiện ở trước mặt bọn họ. “Ngươi là ai?” tơ vàng của Mộ Dung Thất Thất quấn quanh cổ đối phương, giống như chỉ cần dụng một phần lực, đầu đối phương sẽ bị tơ vàng của nàng cắt đứt. Phượng Tà nhìn khuôn mặt Mộ Dung Thất Thất, càng xem càng cảm thấy yêu thích, mặc dù mạng của mình bây giờ còn đang trong tay nàng, nhưng nàng là khuê nữ thân sinh a! Vừa rồi Phượng Thương dùng hoa mai tiêu hấp dẫn chú ý của hắn, giúp Mộ Dung Thất Thất đắc thủ, hai người này phối hợp thật sự là thiên y vô phùng! “Nói! Ngươi là ai? Đến đây làm cái gì?” Thấy Hắc y nhân che mặt không nói lời nào, tơ vàng trong tay Mộ Dung Thất Thất kéo căng, đối phương nếu như là địch nhân, nàng cũng không ngại lấy tánh mạng đối phương. “Thất Thất…” giọng nói của Phượng Tà, có chút thê lương, hắn giơ tay lên, chậm rãi gỡ xuống cái khăn đen trên mặt. “Ngươi không phải, đại sư trấn yêu tháp sao?” Nhìn thấy dung mạo của đối phương, Mộ Dung Thất Thất cả kinh, “Ngươi không phải viên tịch rồi sao?” Mộ Dung Thất Thất nói như vậy, Phượng Thương cũng nghĩ thế, người này chính là người đưa ngũ sắc mai cho Mộ Dung Thất Thất. Chỉ là hắn vì sao lại có bộ dáng này, vì sao xuất hiện ở Thính Tùng lầu? Phượng Thương cẩn thận đánh giá Hắc y nhân trước mắt, muốn từ dung mạo hắn nhìn ra một tia đầu mối. Tuy giật mình, nhưng tơ vàng trong tay Mộ Dung Thất Thất còn chưa tính thu hồi. Người này là địch hay là bạn, nàng còn chưa biết, cho nên không thể lơ là. Ý nghĩ của Mộ Dung Thất Thất, Phượng Tà rất tán thưởng. Xác thực, hiện tại không biết rõ ràng thân phận chân thật của địch nhân, cẩn trọng là là vô cùng trọng yếu. Năm đó hắn chính là quá mức chủ quan, mới bị huynh đệ tốt của mình ở sau lưng đâm hắn một đao, khiến hắn cửa nát nhà tan, lang bạc kỳ hồ nhiều năm như vậy. “Ta là Phượng Tà, là phụ thân của con.” Một câu của Phượng Tà, giống như sét đánh giữa trời quang, đem Mộ Dung Thất Thất nổ loạn chóng mặt một hồi. Phượng Tà không phải đã chết sao? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện? Người này rốt cuộc là thật là giả?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]