Đêm , rất yên tĩnh, bên tai Phượng Thương chỉ nghe thấy tiếng hít thởphát ra từ Mộ Dung Thất Thất . Rất nhỏ , giống như thanh âm của đóa hoanở rộ, để cho Phượng Thương ở trong lòng ngứa ngáy, rồi lại không dámlàm ra hành động gì. “Tiểu yêu tinh hành hạ người!” PhượngThương ở bên tai Mộ Dung Thất Thất nói nhỏ. Sớm muộn gì, hắn cũng côngchiếm lòng phòng ngự của nàng, làm cho nàng trở thành nữ nhân chân chính của mình! Chẳng qua là, hi vọng ngày này không nên quá xa xôi, nếukhông sớm muộn gì hắn cũng nghẹn đến nội thương . Một loại cảmgiác tên là hạnh phúc, ở trong ngực Phượng Thương lan tràn nở rộ. Cứ ômnàng như vậy, để cho nàng ở trong ngực mình ngủ say, là chuyện PhượngThương mong muốn từ rất lâu rồi . Hôm nay mộng tưởng rốt cục đã thànhhiện thực, Phượng Thương cảm giác mình là người hạnh phúc nhất trên thếgiới này, có thể có Mộ Dung Thất Thất, có nàng bên người làm bạn, đốivới hắn mà nói, thật tốt ! Thật hạnh phúc! Một đêm ngủ say, đây là một đêm Mộ Dung Thất Thất ngủ thấy an ổn nhất. Bình thường nàng chỉsáu phần ngủ còn bốn phần tỉnh, luôn là giấc ngủ không quá an ổn. Mà lần này, nàng ngủ rất ngon, cảm giác trực tiếp ngủ thẳng tới hừng sáng. “Ưm. . . . . .” Mộ Dung Thất Thất vặn vẹo uốn éo người, khẽ mở mắt,ngoài cửa sổ ánh sáng có chút chói mắt, mà phía dưới lại mềm mại ấm áp,làm cho nàng rốt cục nhớ tới đây là đêm tân hôn của nàng, vậy mà nàngngủ thẳng tới hừng sáng, trời ạ, nói ra cũng không ai tin được . Cánh tay Phượng Thương bị nàng xem làm gối, mà lúc này, Phượng Thươngđang ngủ say. Lông mi thật dài, như tượng điêu khắc, bao trùm lên ánhmắt như trùng dương. Phượng Thương có sống mũi cao thẳng, đường cunghoàn mỹ, đôi môi hồng nhuận ở dưới cánh mũi xinh đẹp. “Chậcchậc, là một người đàn ông tại sao có thể đẹp đến như vậy đây!” Mộ DungThất Thất nhỏ giọng nói thầm , nàng có chút không nhịn được, duỗi ngóntay, nhẹ nhàng mà vuốt dọc theo cái trán Phượng Thương đi xuống, xuyênqua mi tâm của hắn, dọc theo sống mũi tuấn mỹ , đi tới đôi mắt thâmthúy, rồi dừng lại trên môi. “Ngao!” Phượng Thương vừa lên tiếng, liền đem ngón tay Mộ Dung Thất Thất cắn, giả thành bộ dáng một con cọp lớn. “Ai nha!” Mộ Dung Thất Thất không có ngờ tới Phượng Thương đã tỉnh, mới vừa rồi nàng còn đối với Phượng Thương như vậy, khẳng định đã bị hắnbiết rồi. Tóc dài của Mộ Dung Thất Thất xõa trên vai, mái tóckia mềm mại đen nhánh, giống như tơ lụa. Phượng Thương cầm tay Mộ DungThất Thất nói “Sớm!” Phượng Thương cũng không có nói tới tròđùa vừa rồi của mình, khiến cho Mộ Dung Thất Thất thở phào nhẹ nhỏm, may mắn hắn không nói gì.”Sớm!” Mộ Dung Thất Thất cười ngọt ngào, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, không đợi cho nàng hiểu, môiPhượng Thương đã che cái miệng nhỏ nhắn của nàng, khiến nàng há mồm kinh ngạc , đối phương tựa hồ rất hài lòng với biểu hiện của nàng, trực tiếp tiến quân thần tốc, dò xét đi vào bên trong. Thời gian lúc này phảng phất như lâm vào yên tĩnh, đầu óc Mộ Dung Thất Thất trống rỗng,không biết nghĩ cái gì, cũng nghĩ không ra được nên suy nghĩ cái gì, chỉ có thể mặc cho Phượng Thương đem bàn tay to ôm lấy vòng eo mảnh khảnhcủa nàng, cố định ở trong ngực hắn, rồi sau đó, tùy ý hưởng thụ đôi môingọt ngào của nàng. Vốn là nghĩ muốn trừng phạt Mộ Dung Thất Thất. Nàng ở đêm tân hôn làm cho mình chịu khổ cả một buổi tối. Nhưng thời điểm hôn lên môi nàng, Phượng Thương hoàn toàn đem cái trả thù nhỏ bé này quăng lên chín tầng mây. Hiện tại, hắn chẳng qua là hưởng thụ lễ vật của mình, thơm như vậy ngọt như vậy, khiến cho hắn không nỡ buông ra, chỉ một lần nữa, một lần nữahôn, hận không thể đem nàng nhu vào bên trong xương thịt của mình, cùngmình hoàn toàn hòa hợp một thể. “Ưm. . . . . .” Mộ Dung ThấtThất ngâm khẽ một tiếng, khiến cho Phượng Thương suýt chút nữa mất bìnhtĩnh. Nữ nhân này thật sự là yêu tinh đệ nhất thiên hạ, khiến cho hắnhận không thể đụng ngã nàng! Mộ Dung Thất Thất đang say mêtrong cái hôn của Phượng Thương, bỗng nhiên cảm giác được phía dưới cógì đó khác thường, tựa hồ có cái gì đang đẩy lấy bắp đùi của nàng. Đưatay vừa sờ, bắt được một dị vật, nóng bỏnh, giống như. . . . . . Giốngnhư một cây côn đang cháy. Đây là? Mộ Dung Thất Thất không nhịn được mà rời đi môi Phượng Thương, cúi đầu vừa nhìn lại. Thấy rõ ràngvật thể mình bắt được trong tay, trên mặt Mộ Dung Thất Thất lập tức đỏnhư máu, tất cả xấu hổ cùng nhạy cảm đều bóc lên đầu nàng, thoáng cáitập trung toàn bộ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. “A!” Mộttiếng thét chói tai, Mộ Dung Thất Thất muốn đứng lên, nhưng không ngờmới vừa nhấc chăn lên, liền bị trượt một cái, trực tiếp đem PhượngThương đè ở phía dưới. Tư thế này, muốn bao nhiêu mập mờ có bấy nhiêumập mờ, tư thế này khiến cho Mộ Dung Thất Thất hoàn toàn giống như người cưỡi ngựa, giạng chân ra ngồi ở trên người Phượng Thương, trên ngườidán chặt lấy hắn. Cách áo tơ lụa, Phượng Thương có thể tinhtường cảm giác được hai luồng mềm mại ôn nhu trước ngực của Mộ Dung Thất Thất, cứ như vậy nặng nề đè ép bộ ngực hắn, mềm mại lại ôn nhu. Mặc dùcách quần áo, nhưng hắn có thể cảm giác được đỉnh vân kia, đang phậpphòng theo hô hấp của nàng, hết cao rồi thấp, mà khoảng cách của bọn họ, cũng bởi vì … một tiếng hít này mà xích gần nhau. “Ừng ực ——” Phượng Thương kìm lòng không được nuốt nước miếng, có chút khẩn trương, lại có chút ít mong đợi. Mộ Dung Thất Thất lúc này cực kỳ lúng túng, hoàn hảo không có ai, nếukhông còn tưởng rằng nàng mạnh mẽ cưỡng ép Phượng Thương. Tư thế của bọn họ, muốn bao nhiêu mập mờ có bấy nhiêu mập mờ, mà tay nàng lại vừa lúclại đặt bên tai của Phượng Thương, thật giống như là muốn cưỡng hiếp hắn vậy. Lúc nào nàng lại trở nên “Khát khao” như vậy rồi? “KhanhKhanh ——” trên trán Phượng Thương đọng đầy mồ hôi, hô hấp cũng trở nênnặng nề. Nàng cứ như vậy mà dán trên người hắn, cùng hắn hợp một chỗ,khiến cho hắn vốn có lòng muốn khắc chế, cũng trở nên vọng động.”KhanhKhanh, nếu nàng không đứng dậy , ta sẽ cho rằng nàng nguyện ý !”Lời nói của Phượng Thương rõ ràng như vậy, Mộ Dung Thất Thất làm sao lại không nghe ra lời của hắn mang theo nồng đậm dục vọng, mà thân thể hắncăng cứng, cùng với bộ dáng chờ vận động, cũng chứng minh lời của hắn là chân thật . Đỏ bừng mặt, Mộ Dung Thất Thất tung mình rờigiường. Mộ Dung Thất Thất rời đi, khiến cho trong lòng Phượng Thương cómột trận mất mác. Nếu như có thể tiếp tục, thật là tốt đẹp biết bao! Làm chính nhân quân tử thật là khó, thật là khó. . . . . . “Vươnggia, chúng ta còn phải tiến cung tới chỗ Thái hậu cùng hoàng thượngthỉnh an đó!” Thấy sự tiếc nuối trên mặt Phượng Thương, Mộ Dung ThấtThất có chút đau lòng. Ham muốn của hắn mãnh liệt như vậy, nàng có thểcảm nhận được, chẳng qua là, có một số việc không thể muốn làm gì thìlàm. Từ trong trầm tư bị Mộ Dung Thất Thất làm phục hồi tinhthần lại, Phượng Thương cũng đứng lên. Hắn rời giường, chuyện đầu tiêncũng không phải là gọi người tới hầu hạ, mà huýt sáo một tiếng.”Cô cô——” một con bồ câu tuyết trắng xuất hiện đứng ở phía trước cửa sổ, bayđi vào, đậu ở trên cánh tay của Phượng Thương. “Vương gia?” con chim bồ câu này đột nhiên xuất hiện khiến cho Mộ Dung Thất Thất kinhngạc, cũng không biết Phượng Thương muốn tìm con chim bồ câu này để làmcái gì. Lại thấy, Phượng Thương một đao cắt ở cổ con chim bồ câu, dùngmáu con chim bồ câu này nhiễm đỏ hỉ khăn, Mộ Dung Thất Thất lúc này mớinhớ tới chuyện lạc hồng. “Máu của con chim bồ câu giống máungười.” Xử lý con chim bồ câu xong, Phượng Thương mới mặc quần áo vào,rồi tiến lên giúp Mộ Dung Thất Thất mặc quần áo. Thủ pháp củaPhượng Thương cực kỳ thuần thục, khiến cho Mộ Dung Thất Thất kinh ngạc.Nghĩ lại nàng đến thế giới này sáu năm rồi, nhưng lại không biết mặcquần áo quả thật là vô năng. Nàng không có thời gian để chuẩn bị nhữngthứ y phục cầu kỳ kia, cho nên đem y phục thiết kế cực kỳ đơn giản.Nhưng hôm nay phải tiến cung, cho nên quần áo cần mặc vô cùng phiềntoái, không thể làm gì khác hơn là lệ thuộc vào Phượng Thương. “Tốt lắm!” lúc Mộ Dung Thất Thất đứng ở trước gương, không khỏi bội phục Phượng Thương, có thể đem quần áo rườm rà xử lý gọn gàng xinh đẹp nhưvậy. “Vương gia, Vương Phi! Mama trong cung tới!” Ngoài cửa,truyền đến tiếng của Tố Nguyệt, Mộ Dung Thất Thất nhẹ nói “để cho nàngđi vào!” Cửa mở ra, đi vào là một vị lão mama, được phái tới để kiểmchứng . Lão ma ma này nhìn thấy tinh thần Mộ Dung Thất Thất tốt như vậy, không khỏi sửng sốt. Phượng Thương trong ngày cưới khắc chếttám vị thê tử, hôm nay lão mẹ còn tưởng rằng sẽ lại chuẩn bị nhìn thấyhỉ sự biến thành tang sự chứ, không nghĩ tới Mộ Dung Thất Thất lại ngồibình tĩnh trên ghế, hơn nữa còn có vẻ thỏa mãn cùng sự ngượng ngùng khithành thân. Một lần nữa vừa nhìn, trên giường là một mảnh huyết đỏ sẫm, lão ma ma lập tức mặt mày hớn hở, nếp nhăn theo sự hớn hở mà nở đầy trên mặt, bởi vì … nụ cười này đã làm bà trẻ thêm vài tuổi, “Chúcmừng Vương gia Vương Phi! Chúc mừng Vương gia Vương Phi! Chúc vương giaVương Phi sớm sinh quý tử! Con cái song toàn!” “Ừ!” Chờ Phượng Thương gật đầu, mama mới kéo rèm, vô cùng hớn hở tiến vào hoàng cung hướng Hoàng thái hậu báo tin mừng. Những người len lén giữ ở ngoài cửa Vương Phủ, vừa thấy mama trong cung mặt mày vui sướng lên xe, thì trong lòng buồn bực. Nếu là trước kia vào lúc này, Vương Phủ đã chuyển từ đèn lồng màu đỏ đổi sang màu trắng, lúc này nô tài trong phủ cũng đổi lại tang phục rồi, nhưng mà cho tới bâygiờ, cũng không có tin tức gì? Chẳng lẽ, Mộ Dung Thất Thất không cóchết? Nam Lân vương phi bình yên vô sự vượt qua đêm tân hôn, chuyện này nhanh chóng truyền khắp kinh thành. Những người đánh cuộc, Vương Phi sẽ chết bất đắc kì tử trong đêm tânhôn, thì đấm ngực dậm chân, kêu cha gọi mẹ. Có rất nhiều người đem toànbộ gia sản của mình đặt cược, không nghĩ tới lần này lại ngoại lệ, đemmọi thứ trên người ngay cả cái quần cũng bị thua mất. Trong lúc nhấtthời, tiếng oán than khắp kinh thành, những người ảo tưởng sẽ từ đámcưới của Phượng Thương kiếm được một khoản lớn, hiện nay đã thua thảmhại! Trường Thu Cung, mọi người đang chờ bên trong, Hoàn NhanLiệt, rốt cục cũng tỉnh lại. Tai trái đau đớn, rất nhanh làm cho hắn nhớ lại những chuyện đã xảy ra. “Nôn ——” vừa nghĩ tới mẫu cổ nhưmiếng thịt người kia đang ở trong thân thể mình, Hoàn Nhan Liệt mãnhliệt tung mình, gục ở bên giường nôn mửa. “Bệ hạ, bệ hạ ngàilàm sao vậy?” hoàng hậu cùng Đức Phi đã trông nom cả đêm qua, lập tức đi tới bên giường, hai người khóc đến lê hoa đái vũ, nhanh chóng tiến tớitrước mặt Hoàn Nhan Liệt, “Bệ hạ, ngài cảm giác như thế nào rồi?” “Nôn ——” Hoàn Nhan Liệt khoát tay, để cho bọn họ tránh ra, còn mình thì tiếp tục nôn mửa, kéo dài tới nửa trung trà, mới dừng lại . Phun ra lâu như vậy, mặc dù chỉ là nôn khan, nhưng lại rất hành hạngười, sắc mặt Hoàn Nhan Liệt rất kém, nằm xuống lại bắt đầu gọi KínhĐức.”Kính Đức! Kính Đức!” Kính Đức đang quỳ gối nghe thấy HoànNhan Liệt gọi mình, vội vàng đứng dậy, đi tới bên cạnh Hoàn NhanLiệt.”Hoàng thượng, nô tài ở đây!” “Kính Đức, giờ nào rồi?” “Hồi hoàng thượng, mới vừa qua giờ Thìn.” “Giờ Thìn? !” Hoàn Nhan Liệt mãnh liệt mở mắt, “Giờ Thìn? Vậy PhượngThương đâu? Phượng Thương như thế nào rồi?” Thấy Hoàn Nhan Liệt tỉnh lại đầu tiên là hỏi Phượng Thương,trên mặt Lý Băng cùng Lâm Khả Tâm đồngthời hiện lên một tia ác độc. “Hoàng thượng, Nam Lân vương cùng Vương Phi lập tức sẽ tiến cung hướng Hoàng thượng tạ ơn.” Vừa nghe nói Phượng Thương không có chuyện gì, Hoàn Nhan Liệt thở dàimột tiếng, người không biết còn tưởng rằng hắn kích động, mọi người đềukhông biết hiện tại trong lòng Hoàn Nhan Liệt hối hận không dứt, khôngngờ lại để cho Phượng thương tránh được ngày hôm nay, Mộ Dung Thất Thấtlại không còn chuyện, chuyện này đều do Nguyệt Lan Chi, con tiện nhânkia! “Nguyệt Lan Chi đâu?” Nghĩ đến nữ nhân kia trước khi chết còn ác độc như vậy, con ngươi của Hoàn Nhan Liệt trở nên thâm trầm . “Hồi hoàng thượng…, vì Hoàng quý phi nương nương tập kích ngài, hiệntại cấm quân đã phong tỏa cả kinh thành, tra tìm tung tích của Hoàng quý phi.” Mọi chuyện cần thiết, đều bị Kính Đức một câu nói “Giảithích rõ” rồi, Hoàn Nhan Liệt gật đầu, “Rất tốt, ngươi làm rất tốt!” Cónhững lời này của Hoàn Nhan Liệt, gánh nặng của Kính Đức cũng giảmxuống. “Bệ hạ, Hoàng quý phi hành thích ngài, tội đáng chết vạn lần! Bắt được nên phải Lăng Trì xử tử!” Lý Băng không muốn bỏ qua choNguyệt Lan Chi, nữ nhân này để cho nàng nhận quá nhiều sỉ nhục, lúc nàynếu không rèn sắt khi còn nóng, đợi qua thời cơ rồi thì thật là đángtiếc, cho nên, Lý Băng muốn nhân cơ hội này giết chết Nguyệt Lan Chi,tránh cho con yêu nữ này mê hoặc Hoàn Nhan Liệt. “Đúng!” ý nghĩ của Lý Băng cũng chính là ý nghĩ của Hoàn Nhan Liệt. Mặc dù hiện tạiNguyệt Lan Chi đã chết, nhưng nếu dựa vào chuyện này vu tội trên ngườinàng, thì không có gì hợp lý hơn. Đối với đề nghị của Lý Băng, Hoàn Nhan Liệt vô cùng ủng hộ. Vốn còn tưởng rằng Hoàn Nhan Liệt do dựvới lời nói của Lý Băng, nhưng lại nghe một tiếng khẳng định “Đúng” củaHoàn Nhan Liệt, thì nàng có chút không tin tưởng vào lỗ tai của mình.Hoàng thượng bị làm sao vậy? Hắn không phải sủng ái Nguyệt Lan Chi nhấtsao, sao hiện giờ lại không chút lưu tình như thế?Hôm nay, sinh tử của Nguyệt Lan Chi nằm trong tay mình, Lý Băng nhìn Lâm Khả Tâm khiêu khích một cái. Như thế nào? Chúng ta hòa nhau nhé. Lý Băng đắc ý, cũng không làm cho Lâm Khả Tâm cảm thấy mất mác. Hiệntại Nguyệt Lan Chi ở tại nơi nào còn không biết, cho dù tìm được rồi,thật sẽ xử tử sao, nói không chừng một ngày nào đó Hoàn Nhan Liệt lạinghĩ tới những điều tốt của Nguyệt Lan Chi , đến lúc đó sẽ ghi hận lênLý Băng. Nàng mới không ngu xuẩn giống Lý Băng như vậy, nàng chỉ muốnchặt chẽ đi theo phía sau hoàng thượng là được. Hoàn Nhan Liệtkhông có thời gian để để ý tới mấy nữ nhân này, hắn hiện tại ảo não vạnphần, trong lòng đem Nguyệt Lan Chi mắng to ngàn vạn lần. Ở giây phútcuối cùng,lại bị Nguyệt Lan Chi cho một vố thế này, hiện tại mẫu cổ ởtrong thân thể của hắn, hắn nên làm cái gì bây giờ? Trước kiamỗi tháng tới ngày mười lăm, hắn cũng sẽ dựa vào mẫu cổ một chút, mượncơ hội này tới để hành hạ Phượng Thương. Hiện tại mẫu cổ ở trong cơ thểhắn, chẳng lẽ để cho nó hành hạ mình sao? Thủ pháp biến thái như vậy,hắn mới chịu không được đâu! Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ! Nhìn bầu trời sáng trắng ngoài cửa sổ, cơ trí Hoàn Nhan Liệt đột nhiênchuyển động. Nam Phượng là đất nước lớn sử dụng mẫu cổ, cũng là cố hương của mẫu cổ. Đặc biệt là tường tộc, am hiểu nhất là mẫu cổ. Nói đi cũnglại nói lại, mẫu cổ này cũng là do tộc nhân của tường tộc truyền cho hắn , xem ra muốn giải mẫu cổ này, phải hướng Nam Phượng quốc cầu trợ rồi. Nghe nói, Minh Nguyệt Thịnh vừa đăng cơ làm Hoàng đế, chính quyền vẫnchưa ổn định. Không bằng, mình ủng hộ Minh Nguyệt Thịnh, để cho hắn nhớân tình của mình, đến lúc đó ở bên kia tìm một cao thủ dùng cổ tới đâygiúp đỡ mình! Giải quyết gánh nặng nội tâm, Hoàn Nhan Liệt sờsờ tai trái đã được băng bó, một lần nữa nghĩ tới chuyện của Nguyệt LanChi. Nữ nhân kia thật là ác độc! Khốn kiếp ! Hoàn Nhan Liệt một lần nữanguyền rủa Nguyệt Lan Chi, trong lòng đã sớm đem cả nhà Nguyệt Lan Chiphán quyết tử hình. Mới vừa rồi Kính Đức nói, Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất muốn vào cung tạ ơn, Hoàn Nhan Liệt lập tức xuống giường, LýBăng cùng Lâm Khả Tâm bị một trận cả kinh sợ hãi , “Hoàng thượng, ngườibị thương, thái y đề nghị ngài nên nằm trên giường nghỉ ngơi!” “Trẫm còn chưa có chết!” Đối với lời nói của Lý Băng này, Hoàn Nhan Liệt có chút chán ghét. Vươn cánh tay, Hoàn Nhan Liệt cho Kính Đức vào giúpmình mặc áo long bào.”Hôm nay là Thương Nhi mang tân vương phi tiến cung tạ ơn, trẫm không thể bỏ lỡ canh giờ.” Hoàn Nhan Liệt nói những lời này, một lần nữa để cho mọi người mang Phượng Thương ra làm cái đích để chỉ trích. Nhìn a! Hoàn Nhan Liệt cở nào là thương yêu Phượng Thương a! Tỉnh lạicâu đầu tiên chính là quan tâm Phượng Thương, bất chấp thương thế trênngười mình, muốn đi nhìn Phượng Thương, đây cũng hoàng ân trước nay chưa bao giờ có a! Hoàn Nhan Liệt xây dựng không khí như vậy, đểcho Phượng Thương trở thành cái đinh trong mắt nữ nhân này, đâm sâu vàotrong da thịt. Đặc biệt là hoàng hậu Lý Băng cùng Đức Phi Lâm Khả Tâm,nhi tử của Lý Băng là thái tử, con trai lớn của Lâm Khả Tâm lại là người hiền, hai người này đều là ruột thịt của Hoàn Nhan Liệt, hiện tại HoànNhan Liệt lại đem Phượng Thương đặt ở vị trí đầu, đó sẽ là chuyện gì xảy ra! Trong mắt các nữ nhân hậu cung này vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, Hoàn Nhan Liệt làm sao lại không biết. Khóe miệng hắn mỉm cười, mặc kệKính Đức chảy đầu. Hắn, chính là muốn đem Phượng Thương nâng cao, càngngày càng cao, để cho những người đó tới khi không chịu đựng được nữa sẽ hợp lại tấn công. Mượn đao giết người, chiêu này hắn thích nhất, cũngam hiểu nhất . Nam Lân vương phủ, lúc này lại phi thường náonhiệt, cả Vương Phủ trên dưới, đều vì Mộ Dung Thất Thất có thể đánh pháma chú đêm tân hôn mà hoan hô vui mừng. Lúc trước đã chết nhiều Vương Phi như vậy, đừng nói là ngoại nhân, chính bọn họ cùng PhượngThương sớm chiều chung đụng, đều cảm thấy kinh hồn táng đảm. Lần nàyPhượng Thương thành thân, rất nhiều người trong lòng vẫn có ý niệm là“Nói không chừng Vương Phi này cũng sẽ chết ở đêm tân hôn” , không nghĩtới kết quả Mộ Dung Thất Thất vẫn bình an.Hơn nữa mới vừa rồi mama trong cung mới từ Nghê Tùng Lâu đi ra sắc mặthớn hở vui mừng, thần thái phi dương, bước đi như bay. . . . . . Hiện tại nhìn Vương gia, cũng là tinh thần sáng lạng, hai đầu lông màycòn hàm chứa xuân sắc, mà Mộ Dung Thất Thất lại gương mặt hồng nhuận, vẻ mặt ngượng ngùng điều này nói rõ nên cái gì? ! Rõ ràng nói ngày độngphòng hoa chúc này Vương gia rất vui vẻ a! Vương Phi —— dĩ nhiên cũngrất vui vẻ a! Nếu không tại sao lại ngượng ngùng! Trong VươngPhủ mọi người vui sướng, Phượng Tề cho người đang cửa vương phủ đốt pháo trúc tỏ vẻ vui mừng, để cho những người núp ở ngoài Vương Phủ, đối vớiviệc đánh cuộc của mình, hoàn toàn hết hy vọng. “Chậm đã!”Phượng Thương nắm tay Mộ Dung Thất Thất xuất hiện ở cửa vương phủ, haingười lên xe ngựa, tiến cung tạ ơn, mọi người canh giữ ở cửa Vương Phủthấy Mộ Dung Thất Thất sống sờ sờ, cả đám đều trợn mắt há mồm. Người sống! Chiêu Dương công chúa đã bình an vượt qua đêm tân hôn! Nhìn Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất ân ái, hoàn toàn giống nhưkhông có việc gì. Lần này, lời đồn Phượng Thương khắc vợ, hoàn toàn bịcông phá. Đáng thương cho những người muốn từ trên người Mộ Dung ThấtThất dốc sức kiếm một mớ, phất lớn trúng lớn, hiện giờ hoàn toàn tuyệtvọng. . . . . . Trong cung, mama dâng lên ga giường nhuốm màuhuyết xử nữ lên, thời điểm đưa cho Đông Phương Lam, làm cho hoàng tháihậu cả đêm lo cho hoàng thượng rốt cục cũng cười. “Tốt! TốtTốt! thật sự là quá tốt! Thật quá tốt!” Đông Phương Lam vì Phượng Thương mà cao hứng. Lúc này, nàng không bao giờ … suy nghĩ chuyện Mộ Dung Thất Thất là nữ nhi của Mộ Dung Thái nữa, có thể bình an vượt qua đêm tânhôn, rõ ràng nói đứa nhỏ này có phúc khí tốt! điều này còn chứng minhnàng cùng Phượng Thương bát tự tương hợp a! Đây là trời sanh một đôi a! “Chúc mừng Thái hậu nương nương!” mama sống lâu trong cung, tự nhiênbiết ý nghĩ nội tâm của Đông Phương Lam, lập tức cười lớn nói chúc mừngvới Đông Phương Lam. “Tốt! Phần thưởng! Phần thưởng!” ĐôngPhương Lam ra lệnh một tiếng, Thanh cô trực tiếp cầm một đỉnh vàng lớnkín đáo đưa cho lão mama. “Ôi, này làm sao được! Nô tỳ bất quálà chạy chân, tại sao có thể cầm lễ vật Thái hậu ban thưởng đây!” Chỉ là một lúc ước lượng, mama cũng biết nguyên bảo này sức nặng bao nhiêu,vội vàng từ chối. “Thưởng cho ngươi, đó chính là đưa cho ngươi! Nhận lấy đi! Ai gia hôm nay cao hứng! Tất cả mọi người đều có phần thưởng!” Đông Phương Lam cao hứng, mọi người trong Cẩm Huyền Cung này càng caohứng. Ai cũng biết, Thái hậu quý nhất Nam Lân vương, lần này Nam Lânvương rốt cục gặp được cô gái trong đời, thật là điều tốt đẹp a. Chờ lúc Phượng Thương vào đến cung, hoàng thượng,Thái hậu hoàng hậu,Đức Phi, Thái Tử Phi Dư Thi Thi đã ở đó, cả đám người đều ở đây chờ bọnhọ. Có Hoàn Nhan Liệt ân tứ, Mộ Dung Thất Thất cũng không phải quỳ lạy,chẳng qua là khẽ hành lễ, đã mời ngồi xuống. “Không tệ! Rấttốt!” Hoàn Nhan Liệt cười híp mắt nhìn Phượng Thương cùng Mộ Dung ThấtThất, gật đầu lia lịa, “Trẫm thay các ngươi cảm thấy cao hứng!” “Cám ơn cậu!” Phượng Thương mỉm cười trả lời, tay vẫn nắm chặt cổ taymềm mại của Mộ Dung Thất Thất , mà Mộ Dung Thất Thất lại buông đầuxuống, trên mặt ngượng ngùng lộ ra, vừa nhìn đã biết chính là tân nươngtử. Thấy Phượng Thương hạnh phúc, nội tâm Hoàn Nhan Liệt cóloại cảm giác nói không ra lời . Kế hoạch của hắn, nhiều năm như vậychưa từng thất bại, lần này bởi vì Nguyệt Lan Chi ả tiện nhân này, mà đi một bước sai, dẫn tới từng bước sai. Xem ra, thật sự cần cùng NamPhượng quốc bên kia liên lạc! Phượng Thương nở nụ cười hạnh phúc tựa như một cây gai, đâm vào lòng hắn, khiến cho hắn rút ra thì chảy máu, không nhổ ra thì khó chịu. Hoàn Nhan Liệt khó chịu, Dư Thi Thi lạicàng khó chịu hơn. Nam nhân này vốn thuộc về nàng,nay lại thành Mộ DungThất Thất , cái ôm trong ngực kia vốn thuộc về nàng,nay biến thành củaMộ Dung Thất Thất , nhìn Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất ở trướcmặt mọi người mặt mày đưa tình ân ái, tay Dư Thi Thi nắm chặt làm móngtay đâm thật sâu vào trong lòng bàn tay. Đang lúc DưThi Thi uoán ngó chừng Phượng Thương nắm tay Mộ Dung Thất Thất, một tiếng”Hoàngthượng cứu mạng!” truyền tới. Tiếp theo, một nữ nhân lảo đảo xuất hiện ở mọi người trước mắt, nàng kia tóc tai bù xù, trên người chẳng qua là có vài vụn vặt vải vóc, cởi bỏ giày, đi lại vội vã, phảng phất như căn bản không biết lạnh là gì. “Cứu mạng a!” Thời điểm MộDung Thanh Liên vào cửa thấy Hoàn Nhan Liệt ngồi ở phía trước, tronglòng tất cả ủy khuất nhất thời phát tiết ra ngoài, “Wow ——” nàng gàokhóc, khiến cho mọi người lại càng ngây người, nữ nhân này là ai, vì sao lại như vậy? Mộ Dung Thanh Liên xuất hiện, khiến cho nụ cườivốn hòa ái của Đông Phương Lam trở nên cứng ngắc, đây là ngày vui củangoại tôn nàng, làm sao lại xuất hiện nữ nhân như vậy, thật là mất hứng.“Hoàng thượng cứu mạng! Hoàng thượng cứu mạng!” Bị Hoàn NhanHồng hành hạ một đêm như vậy,Mộ Dung Thanh Liên lúc này trên bả vai lộra một mảnh xanh tím, tất cả đều là dấu răng huyết sắc, những dấu vếtxanh tím kia, nhìn thấy mà giật mình, khiến cho Hoàn Nhan Liệt chân màycau lại, “Ngươi không phải là tuyển thủ của Tây kỳ quốc sao? Làm sao lại ra cái bộ dáng này?” Hoàn Nhan Liệt vừa nói, Lâm Khả Tâm trảlời , “ Hoàng thượng, nàng là Mộ Dung Thanh Liên, là muội muội của NamLân vương phi, là tiểu nữ nhi của Mộ Dung Thái !” Bị Lâm KhảTâm nhắc tới, Mộ Dung Thất Thất cũng không tỏ ra ý làm bộ không nhận ranữa,chỉ có thể cho người cầm y phục giúp Mộ Dung Thanh Liên che đi vếtthương trên người. “Cám ơn ——” mặc y phục cùng đi giày vào, MộDung Thanh Liên thấy ấm áp hơn rất nhiều, nàng một đường chạy tới , thừa dịp Hoàn Nhan Hồng không chú ý, lén chạy ra ngoài, mới vừa rồi chạykhiến cho một thân đầy mồ hôi, cũng không cảm thấy lạnh, hiện tại dừnglại, rốt cục cũng không nhịn được nữa rùng mình một cái. “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Hoàn Nhan Liệt mặt lạnh, sắc mặt khó coi nhìn Mộ Dung Thanh Liên. “Hoàng thượng, cứu mạng. . . . . . Thái tử điện hạ hắn, hắn. . . . . .” Mộ Dung Thanh Liên vẫn chưa nói hết, một cái thanh âm liền truyền tới,“Phụ hoàng, nhi thần muốn nạp Mộ Dung tiểu thư làm trắc phi!” Nghe được thanh âm của Hoàn Nhan Hồng, thân thể Mộ Dung Thanh Liên lậptức không tự chủ được run rẩy lên, “Không! Không được! Ta không gả chohắn! Hắn là đồ biến thái, hắn, hắn cưỡng hiếp ta. . . . . . Ô ô ô. . . . . .” Một tiếng”Cưỡng hiếp” , khiến cho mọi người hồi tưởng lại những dấu viết kia trên người Mộ Dung Thanh Liên, lập tức hiểu chuyệnxảy ra trên người nàng. Lâm Khả Tâm ngoài ý muốn liếc nhìn Mộ Dung Thanh Liên một cái, sau đó lại nhìn một chút Mộ Dung Thất Thất. Haitỷ muội Mộ Dung gia này thật đúng là thủ đoạn a! Tỷ tỷ gả cho Nam Lânvương, muội muội lại leo lên giường Hoàng thái tử, thật là lợi hại! LâmKhả Tâm khẽ mỉm cười, tiếp tục duy trì bộ dáng ưu nhã xem cuộc vui. “Không được? Chẳng lẽ ngươi nghĩ muốn làm chánh phi?” Hoàn Nhan Hồngkhông nhanh không chậm đến gần Mộ Dung Thanh Liên. Thấy hắn tới gần, MộDung Thanh Liên không nhịn được lui về sau, cuối cùng không cẩn thậnngã, lại bị Hoàn Nhan Hồng kịp thời kéo lại. “Buông! Ngươi cáingười biến thái này!” Mộ Dung Thanh Liên căn bản là không dám hồi tưởnglại những gì mình gặp phải đêm hôm qua. Nam nhân này, lăng nhục nàng suốt cả đêm! Vĩnh viễn khi nhục, vô luận là trước, hay là sau,nàng cũng bị hắn hành hạ đến chết đi sống lại , đặc biệt là cái chỗ kia, hắn lại đụng vào nơi đó của nàng, khiến cho nàng buồn nôn đến cực điểm, lại càng biết được một mặt khác biến thái của Hoàn Nhan Hồng. “Ta biến thái? Trước sau ngươi không phải là rất hưởng thụ sao?” Hoàn Nhan Hồng ôm thật chặt eo của Mộ Dung Thanh Liên, ánh mắt tàn bạonhìn nàng. Nữ nhân này lại dám đạp chân lên mệnh căn của hắn, thật là cả gan làm loạn. may mắn hắn bảo vệ kịp thời, nếu không sau này cũng không sử dụng được nữa. Thật là một nữ nhân tàn nhẫn ! Bất quá, mùi vị củanàng cũng rất hợp khẩu vị của hắn. Thấy Mộ Dung Thanh Liên muốn đánh mình, Hoàn Nhan Hồng bắt được quả đấm của nàng, nở nụ cười, “MộDung tiểu thư, nói không chừng trong bụng ngươi đã có hài tử của ta a,chẳng lẽ ngươi nghĩ để cho huyết mạch hoàng thất Bắc Chu quốc lưu lạcnơi dân gian sao?” “Không được! Ta có chết cũng sẽ không gả cho ngươi!” Mộ Dung Thanh Liên không cách nào tiếp nhận được chuyện tốingày hôm qua, đặc biệt là chuyện gả cho Hoàn Nhan Hồng, nàng chưa hềnghĩ ngợi qua. “Tốt, vậy ngươi đi chết đi a!” Hoàn Nhan Hồngchợt buông tay ra, một tay đẩy Mộ Dung Thanh Liên trên mặt đất, hơn nữalấy ra môt cây chủy thủ cho nàng, “Ngươi nghĩ muốn chết, Bổn cung thànhtoàn cho ngươi! Gọn gàng giải quyết một chút, đừng có nửa chết nửa sống, sau này lại gây phiền toái cho Bổn cung!” Vốn là Phượng Thương và Mộ Dung Thất Thất muốn tiến cung tạ ơn , không nghĩ tới cuối cùnglại xuất hiện Mộ Dung Thanh Liên cùng Hoàn Nhan Hồng, tạo ra một màn híkịch như vậy. “Khụ khụ!” Thấy nhi tử càng ngày càng kỳ cục,Hoàn Nhan Liệt không thể làm gì khác hơn là ho khan hai tiếng, “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Hồng nhi, ngươi có phải làm chuyện có lỗi với MộDung tiểu thư hay không ?” “Phụ hoàng, chúng ta là lưỡng tìnhtương duyệt! Nhi thần đối với Mộ Dung tiểu thư vừa thấy đã yêu, ngày này ngưỡng mộ Mộ Dung tiểu thư, nàng đón nhận nhi thần, sau đó có những thứ này. . . . . . Phụ hoàng, nhi thần là thật tâm thích Mộ Dung tiểu thư,xin phụ hoàng tứ hôn!” “Ta không gả!” Mộ Dung ThanhLiên không muốn gả cho Hoàn Nhan Hồng, chân mệnh thiên tử của nàng làLong Trạch Cảnh Thiên, không phải là Hoàn Nhan Hồng! “Ngươikhông gả? Người đó còn muốn ngươi sao?” Hoàn Nhan Hồng cười cúi ngườixuống, ngó chừng đôi mắt đẹp đang sợ hãi của Mộ Dung Thanh Liên, “Khônglấy Bổn cung, chẳng lẽ ngươi nghĩ kẻ tàn hoa bại liễu như ngươi có thểgả cho người khác? Sẽ có người muốn lấy ngươi sao?”Giọng nói của Hoàn Nhan Hồng rất nhỏ, chỉ có Mộ Dung Thanh Liên mới cóthể nghe được. Hắn nói lời những này, giống như môt cây chủy thủ, trựctiếp đâm vào trái tim của Mộ Dung Thanh Liên. Đúng vậy a, nàng đã khôngphải là thân hoàn bích, hơn nữa hôm nay còn có rất nhiều người như vậythấy được, Long Trạch Cảnh Thiên là không thể nào còn muốn nàng nữa!Nàng không đảm đương nổi vị trí Tĩnh Vương phi nữa rồi! Sắc mặt của Mộ Dung Thanh Liên đã biến thành tro, tại sao lại như vậy? Rõ ràngngày hôm qua nàng còn có tương lai tươi sáng, hôm nay lại trở nên nhưvậy? “Ngoan! Đừng bướng bỉnh nữa!” Hoàn Nhan Hồng kéo tay MộDung Thanh Liên, tỉ mỉ giúp nàng sửa sang lại y phục, “Bổn cung có thểđối xử tử tế với ngươi!” Mộ Dung Thanh Liên không nói lời nào,chẳng qua là yên lặng rơi lệ, mà biểu hiện của nàng, trong mắt ngườikhác biến thành “Ngầm đồng ý” . Hừ! Người thế nào a! Mới vừarồi còn tìm cái chết , lúc này ngay cả dũng khí để chết cũng không có.Cái gì mà không muốn làm trắc phi, cái này rõ ràng chính là lạc mềm buộc chặt a! Lâm Khả Tâm nhấp một ngụm trà, ngồi xem cuộc vui như cũ. Chuyện này là thái tử chọc vào, thái tử là kình địch của nhi tử nàng, cho nên, lúc này không ngồi xem hí kịch thì còn lúc nào nữa? Sắc mặtrất khó nhìn hơn nữa là Dư Thi Thi. Mới vừa rồi Phượng Thương và Mộ Dung Thất Thất kích thích nàng, hiện tại chính nam nhân của nàng là HoànNhan Hồng và Mộ Dung Thanh Liên lại tới để kích thích nàng! Những dấu vết trên người Mộ Dung Thanh Liên kia, Dư Thi Thi không phảilà không hiểu, mà hiểu rất rõ ràng. Xem ra nữ nhân này khẳng định đãtrải qua hành hạ không giống người, tựa như nàng lúc ban đầu. Nhưng nàng không hiểu, tại sao Hoàn Nhan Hồng cùng Mộ Dung Thanh Liên lại xuấthiện cùng một chỗ? Hiện tại Hoàn Nhan Hồng cấp cho Mộ DungThanh Liên một danh phận, hơn nữa còn là vị trí trắc phi gần với vị trícủa nàng, khiến cho Dư Thi Thi có loại cảm giác gặp phải kình địch. Mặc dù nam nhân này không phải là nam nhân nàng muốn , nhưng nam nhânnày cho nàng quyền lực cùng địa vị, làm cho nàng mê luyến ! Nếu nhưkhông có Hoàn Nhan Hồng, thì bây giờ nàng cái gì cũng không phải, hiệntại có Mộ Dung Thanh Liên chặn ngang một cước, DưThi Thi mới vừa rồi bịPhượng Thương gây cho một trận mất mác, cho nên nàng hoàn toàn bị kíchthích rồi. “Điện hạ, hôn nhân đại sự, cũng là do cha mẹ sắpđặt, không thể tự ý mình nói. Gia trưởng của Mộ Dung tiểu thư không có ở đây, hơn nữa nàng cũng không phải là người Bắc Chu chúng ta, hôn sựnày, sợ là phải hỏi một chút ý kiến của Mộ Dung Thừa tướng.”Dư Thi Thiôn nhu mở miệng, nghe nàng nói, Hoàn Nhan Hồng chẳng qua là hừ lạnh mộttiếng, “chuyện này không cần gấp gáp, Tĩnh Vương Tây kỳ quốc không phảicòn ở đây sao, chỉ cần hắn mở miệng đáp ứng là được!” Lúc HoànNhan Hồng nhắc tới Long Trạch Cảnh Thiên, liền có một thái giám chạy tới bên cạnh Kính Đức, ghé vào lỗ tai của hắn nhỏ giọng nói mấy câu. KínhĐức gật đầu, đi tới bên cạnh Hoàn Nhan Liệt, “Hoàng thượng, tĩnh vươngTây kỳ quốc Long Trạch Cảnh Thiên cầu kiến! Còn có Thừa tướng phu nhânLý Thu Thủy cũng tới!” “Tuyên!” Rất xa,liền thấy một nam một nữ đi tới. Nam nhân, là Long Trạch Cảnh Thiên, mà nữ nhân còn lại là Lý Thu Thủy. Vừa nghe Long Trạch Cảnh Thiên tới, Mộ Dung Thanh Liên vội vàng tránhthoát khỏi cái ôm của Hoàn Nhan hồng, ánh mắt đáng thương nhìn LongTrạch Cảnh Thiên, muốn hắn cứu mình. Long Trạch Cảnh Thiên xuất hiện, chuyện này cũng không ngoài ý muốn, chuyện cho Mộ Dung Thất Thấtthấy ngoài ý muốn chính là Lý Thu Thủy. Nàng không phải đang ở Tây kỳquốc sao? Tại sao lại đến nơi này? Một cổ dự cảm xấu tập kích tới tronglòng Mộ Dung Thất Thất. Tựa hồ nhận ra dị thường của Mộ Dung Thất Thất , Phượng Thương nhẹ giọng hỏi, “Khanh Khanh, làm sao vậy?” “Không có sao.” Mộ Dung Thất Thất chậm rãi lắc đầu, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Lý Thu Thủy. Đối với Lý Thu Thủy xuất hiện cảm thấy kinh ngạc, trừ Mộ Dung Thất Thất ra, còn có Hoàn Nhan Liệt.”Là ngươi ——” “Bệ hạ, đã lâu không gặp!” Lý Thu Thủy nở nụ cười hào phóng ưu nhã, mànàng cùng Hoàn Nhan Liệt nói chuyện tựa như lão bằng hữu, cái loại đặcbiệt này, không khỏi làm cho người ta có cảm giác khác biệt. “Ngươi đi tới đây làm cái gì?” Hoàn Nhan Liệt không có hứng thú cùng LýThu Thủy ôn chuyện, trên mặt vốn mang theo nụ cười lập tức trở nên cứngngắc , hàn khí dần dần tập kích trên mặt của hắn, khiến cho Lý Băng cùng Lâm Khả Tâm ngồi bên cạnh Hoàn Nhan Liệt cảm thấy một trận rét lạnh. “Ta tới, để xem nữ nhi của ta a!” Thái độ nói chuyện của Lý Thu Thủy cùng Hoàn Nhan Liệt, cũng làm choLong Trạch Cảnh Thiên kinh ngạc. Buổi sáng Lý Thu Thủy đột nhiên xuấthiện, bộ dáng suốt ruột, khẩn cầu Long Trạch Cảnh Thiên mang nàng tiếncung gặp Mộ Dung Thất Thất, cho nên hắn liền mang Lý Thu Thủy tiến cung. Không nghĩ tới Lý Thu Thủy này lại quen biết Hoàn Nhan Liệt.Lý Thu Thủy nói nàng đến thăm Mộ Dung Thất Thất, lời này Hoàn Nhan Liệthoàn toàn không tin được, Mộ Dung Thất Thất cũng không tin. Từkhi Lý Thu Thủy nở nụ cười đi vào bên trong điện, Mộ Dung Thất Thất đãcảm thấy được hơi thở của âm mưu, chẳng lẻ, nàng vì thân thế của mình mà đến? Hồi tưởng lại những dặn dò lúc trước của Lý Thu Thủy, cùng với giá y mang mùi vị lạ kia, chẳng lẻ nàng đã sớm chờ tới ngày này? “Thất Thất, ngươi mang Thủy Nguyệt Chi Kính kéo xuống!” Lý Thu Thủy nhìn về phía Mộ Dung Thất Thất, trong mắt không hề có chút thương yêu, ngược lại là mọt nụ cười lạnh có chút giễu cợt. ” Thủy Nguyệt ChiKính?” Nghe thấy thế , Hoàn Nhan Liệt, Đông Phương Lam cũng kinh ngạc.Thủy Nguyệt Chi Kính là vật Hoàn Nhan Minh Nguyệt yêu mến, năm đó HoànNhan Minh Nguyệt thường dùng Thủy Nguyệt Chi Kính che dấu dung mạo chânthật của mình, trốn ra giang hồ dạo chơi. Bảo bối này làm sao lại ở chỗcủa Mộ Dung Thất Thất? Lý Thu Thủy nói lời này khiến cho Phượng Thương cảm thấy không giải thích được, Thủy Nguyệt Chi Kính, hắn đãtừng nghe nói qua, trước kia cũng đã gặp qua. Chẳng qua là vật này không phải sau khi Hoàn Nhan Minh Nguyệt chết đã mang theo sao? Vì sao lại ởchỗ Mộ Dung Thất Thất? Chẳng lẽ nói dung mạo của Mộ Dung Thất Thất làgiả ? tại sao hắn không nhìn ra? Nhìn thấy con ngươi nghi ngờcủa Phượng Thương, Mộ Dung Thất Thất cười khổ một tiếng. Vốn còn muốngạt Phượng Thương, có thể dấu diếm bao lâu chính là bấy lâu, nàng làmsao tính được chuyện xuất hiện ngoài ý muốn của Lý Thu Thủy này. “Vương gia, ta không phải cố ý gạt chàng!” trong ánh mắt của Mộ DungThất Thất tràn đầy đau lòng, khiến cho Phượng Thương nhìn càng đau lònghơn. “Khanh Khanh, đừng sợ, có ta!” Phượng Thương ônnhu, ở trong mắt Lý Thu Thủy nhìn chính là giễu cợt thật lớn.”Thất Thất, ngươi đem Thủy Nguyệt Chi Kính lấy ra, để bà ngoại cùng cậu ngươi nhìn, đúng rồi, còn có anh ruột của ngươi nữa, để họ trông thấy bộ dáng chânthật của ngươi!” Nghe thấy thế, nội tâm Mộ Dung Thất Thất lộpbộp xuống, hoàn toàn lạnh. Quả nhiên, quả nhiên là như vậy! Không nghĩtới trong lòng nàng nghĩ còn mang một tia may mắn, thế nhưng không ngờbị Lý Thu Thủy một phát bóp chết ở trước mắt. Lý Thu Thủy nóinhư vậy, mọi người lại càng nghi ngờ, thấy Mộ Dung Thất Thất còn chậmrãi không làm, Lý Thu Thủy hai tay đánh úp về phía gương mặt Mộ DungThất Thất , muốn đem đồ trên mặt của nàng lấy xuống. Lý ThuThủy đột nhiên tập kích, thân thể Mộ Dung Thất Thất đã sớm phòng bị,thời điểm bàn tay của Lý Thu Thủy sắp rơi trên mặt nàng, Mộ Dung ThấtThất bắt lấy tay của Lý Thu Thủy giữ lại. Mộ Dung Thất Thấtbiết võ, Lý Thu Thủy đã lường trước được. nhìn thấy trong mắt Mộ DungThất Thất có hàn quang, Lý Thu Thủy nở nụ cười, “Làm sao, không dám kéoxuống? ngoan! Để cho mẫu thân giúp ngươi kéo Thủy Nguyệt Chi Kínhxuống!” “Ngươi không phải là mẹ ta!” Mộ Dung Thất Thất một cước đá vào ngực Lý Thu Thủy, Lý Thu Thủy ngửa ra sau, trực tiếp bị văng ởphía xa. “Khụ khụ!” ngực đau nhức, Lý Thu Thủy há mồm ho ramáu, “Không hổ danh là nữ nhi của Phượng Tà cùng Minh Nguyệt , ngươi lại dám gạt mọi người, ngươi biết võ!” “Ta biết võ, vậy thì như thế nào!” Mộ Dung Thất Thất đứng lên, anh dũng như anh hùng chiến sỹ, đi tới giữa đại điện. “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a!” Lâm Khả Tâm thấy vậy cảm thấy hồ đồ , “Cái gì bà ngoại ,cậu, các ngươi là đang nói cái gì a!” “hãybảo nàng nói a! Ha ha ha! Đợi nàng kéoThủy Nguyệt Chi Kính xuống, cácngươi sẽ thấy được, cái gì cũng sẽ hiểu !” Lý Thu Thủy cười, khóe miệngchảy máu, nhưng nàng tựa hồ một chút cũng không cảm thấy đau, phảng phất như hiện tại mới là thời điểm nàng thấy vui vẻ nhất. Thấy tấtcả mọi người nhìn chằm chằm mình, Mộ Dung Thất Thất hiểu rõ, xem rachuyện này không thể gạt mọi người, phải đối mặt với thực tế a. Đưa tay lên, Mộ Dung Thất Thất gở Thủy Nguyệt Chi Kính trên mặt xuống, lộ ra khuôn mặt vốn có của mình. “A ——” Đông Phương Lam cầm quải trượng đầu rồng trong tay rơixuống”Loảng xoảng” một tiếng nện ở trên mặt đất, “Minh Nguyệt, ngươi là, Minh Nguyệt. . . . . .” Hoàn Nhan Liệt cũng nhìn ngây người,hắn góp nhặt nhiều nữ nhân giống Hoàn Nhan Minh Nguyệt như vậy,cũngkhông có một người nào so sánh được với nữ nhân trước mặt này. Đó làkhuôn mặt của Minh Nguyệt , là mi của Minh Nguyệt , là lỗ mũi của MinhNguyệt, là môi của Minh Nguyệt, ngay cả khí chất toàn thân cũng giốngMinh Nguyệt —— “Khanh Khanh. . . . . .” Tim PhượngThương đập gay gắt, thì ra là, thì ra là như vậy. . . . . .”Khó tráchngươi không chịu ——” Phượng Thương câu kế tiếp còn chưa có nói hết,nhưng hắn và Mộ Dung Thất Thất trong lòng tự hiểu. “Vương gia,ta vào đêm khuya hôm trước mới biết được, cũng không phải là cố ý muốngạt ngươi.” Mộ Dung Thất Thất sợ Phượng Thương hiểu lầm, vội vàng hướnghắn giải thích, “Ta thật không phải là cố ý .”“Ha ha ha ha!” Thấy Mộ Dung Thất Thất như vậy, Lý Thu Thủy cười đến lợihại, vui vẻ nói, “Phượng Tà! Ngươi thấy được sao! Nữ nhi của ngươi gảcho con của ngươi! Ha ha ha! Thân nữ nhi của ngươi trở thành con dâungươi, ngươi thấy được sao!” Lý Thu Thủy nói…, hoàn toàn giải đáp nghi vấn trong lòng mọi người. “Ngươi nói cái gì? Ngươi nói nàng là nữ nhi của Minh Nguyệt ?” HoànNhan Liệt xông lên trước bắt lấy cánh tay của Lý Thu Thủy, “Đứa bé kiacòn sống có phải hay không? Ngươi đã ôm đứa bé kia đi? Đứa bé kia chínhlà nàng, có phải hay không? !” “Ha ha ha! Đúng a! Là ta mangnàng đi! Ta đã bóp chết đứa con gái của mình,để cho nàng thay thế hài tử của ta, nuôi ở trong Mộ Dung phủ, cho nàng mang họ Mộ Dung , để chonàng trở thành Mộ Dung Tam tiểu thư! Ha ha ha!” Lý Thu Thủycười ra nước mắt, nàng tàn bạo nhìn Mộ Dung Thất Thất, tất cả vẻ mặt chỉ có thể dùng một chữ”Hận” để thay thế, “Ngươi không phải là nữ nhi thânsinh của ta, phụ thân của ngươi là Đại tướng quân Bắc Chu quốc PhượngTà, mẹ đẻ ngươi là Hoàn Nhan Minh Nguyệt, hiện tại ngươi nên biết thânphận của mình đi!” “Tại sao? Tại sao phải làm như vậy?” Mặc dùđoán được khả năng này cùng với Lý Thu Thủy có liên quan, nhưng Mộ DungThất Thất nghĩ không ra tại sao Lý Thu Thủy lại hận Phượng Tà cùng HoànNhan Minh Nguyệt như vậy, chẳng lẽ ở đây có mẫu thuẫn gì chăng? “Tại sao? Ngươi hỏi ta tại sao?” Phảng phất như nghe được chuyện cười thiên hạ, Lý Thu Thủy tránh thoátkhỏi tay của Hoàn Nhan Liệt, lau máu tươi nơi khóe miệng , đi tới trướcmặt Mộ Dung Thất Thất, “Bởi vì Hoàn Nhan Minh Nguyệt cướp đi nam nhân ta yêu mến nhất! Bởi vì Phượng Tà lựa chọn Hoàn Nhan Minh Nguyệt, mà bỏqua ta! Bởi vì bọn họ là thần tiên quyến lữ, bởi vì bọn họ hạnh phúc làm cho ta hâm mộ phát hận!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]