Chương trước
Chương sau
Xe ngựa rốt cuộc cũng dừng lại trước cửa Nam Lân vương phủ.
“Khanh khanh, chúng ta tới rồi!”
Không đợi Hoàn Nhan Bảo Châu kịp hô một tiếng “Thương ca ca”, Phượng Thương đã nắm lấy tay Mộ Dung Thất Thất, cẩn thận dắt nàng xuống xe ngựa, khiến cho Hoàn Nhan Bảo Châu nhìn thấy mà choáng váng. Đây là Phượng Thương luôn cách người vạn dặm sao? Hắn chưa từng dùng vẻ mặt ôn hòa như vậy đối với nữ tử nào cả a!
Lại nhìn đến kẻ được Phượng Thương che chở, đó là Mộ Dung Thất Thất sao? Hoàn Nhan Bảo Châu nhìn chằm chằm Mộ Dung Thất Thất, đánh giá nàng ta từ trên xuống dưới. Ngũ quan bình thường, chỉ có thể xem như thanh tú, hơn nữa chỉ là một công chúa được sắc phong, căn bản không hề tôn quý bằng mình! Nhưng mà, vì sao Thương ca ca lại nắm tay nàng? Chẳng lẽ do dọc theo đường đi đã xảy ra chuyện gì sao?
Mộ Dung Thất Thất không có chú ý tới Hoàn Nhan Bảo Châu mà chỉ ngẩng đầu nhìn tấm biển to ghi ba chữ “Nam Lân Vương” treo trên cửa phủ, trong hào khí lộ ra một cỗ cao ngạo, vừa nhìn đã biết là do danh gia làm ra.
“Chữ đẹp!” Mộ Dung Thất Thất mở miệng tán thưởng.
“Khanh khanh có hứng thú với thư pháp sao?” Nghe Mộ Dung Thất Thất nói vậy, Phượng Thương nhất thời nổi lên hiếu kỳ.
“Vương gia, tấm biển này là do ai viết vậy?”
“Là do Thương ca ca viết!” Không đợi Phượng Thương trả lời, một thanh âm vô cùng nũng nịu liền vang lên trước.
Lúc này, Mộ Dung Thất Thất mới chú ý đến Hoàn Nhan Bảo Châu, nàng ta ước chừng mười sáu người bảy tuổi, tóc dài khoảng bảy tám thước, làn da trắng hồng, lộ ra vẻ khỏe khoắn, mày liễu mắt hạnh môi anh đào, tóc đen tết thành một cái bím, thả ở sau lưng, trên đầu đội mũ châu màu xanh ngọc, một thân bảo lam y*, trên chân mang một đôi giày da nai màu xanh nốt. Là một cô bé tràn ngập sức sống!
Nhìn đến thân thể cao lớn của Hoàn Nhan Bảo Châu, Mộ Dung Thất Thất không khỏi hâm mộ. Kiếp trước nàng cao 1m70, vì sao đến nơi này, chỉ còn 1m62. Tuy rằng 1m62 không coi là quá lùn, nhưng đổi với tấm thân dài 1m92 của Phượng Thương mà nói, nàng y như “chim nhỏ nép vào người”.
“Thương ca ca, sao đến bây giờ huynh mới trở về a!” Nhìn thấy một tay của Phượng Thương ôm lấy vòng eo của Mộ Dung Thất Thất, Hoàn Nhan Bảo Châu lập tức chu chu cái miệng. Chu miệng, là một phương thức mà nàng nghĩ rằng nó rất đáng yêu, thường mất cả nửa ngày luyện tập trước gương, chính để có thể biểu hiện mặt “đáng yêu” của mình trước mặt Phượng Thương.
A, Mộ Dung Thất Thất thầm cười trong lòng, lại là một người yêu Phượng Thương say đắm. Tốt xấu gì Phượng Thương cũng là phu quân trên danh nghĩa của nàng, mà Hoàn Nhan Bảo Châu lại ai oán nhìn hắn như vậy, thật giống như một oán phụ, y như là mình thiếu nợ nàng ta.
Phượng Thương không thèm để ý tới Hoàn Nhan Bảo Châu, cũng không nhìn đến ánh mắt “bất mãn” nàng phóng ra, hắn chỉ chau mày, quét mắt về phía quản gia Phượng Tề.
Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của vương gia, Phượng Tề không nhịn được rùng mình một cái. Vương gia sinh khí! Chuyện này, Phượng Tề biết được lỗi do mình sai.
Lúc trước Phượng Thương đã đưa thư, căn dặn quản gia Phượng Tề dọn sạch sẽ Thính Tùng lâu, nói sẽ dẫn vương phi trở về, còn dặn dò thật kĩ, không cho bất luận kẻ nào quấy rầy Mộ Dung Thất Thất. Không nghĩ đến hiện tại lại nhìn thấy đệ nhất háo sắc ở cửa, hắn có thể không tức giận sao! Nếu tiểu vương phi của hắn hiểu lầm thì phải làm sao bây giờ?
Nhưng mà, Phượng Tề cũng không có biện pháp a!
Đều là do công chúa chết tiệt này, không có việc gì nên không chịu lấy chồng, cứ quấn quít lấy vương gia nhà chúng ta. Một nữ tử trong sạch, cũng không biết hai chữ “hổ thẹn” viết như thế nào, bây giờ còn liên lụy hắn phải đứng cạnh nhận phạt! May mắn, cho tới bây giờ vương gia cũng không thích vị công chúa này, nếu không, để vị cô nãi nãi này làm vương phi, vậy toàn bộ vương phủ đều bị nàng nháo đến gà chó không yên.
Hoàn Nhan Bảo Châu vểnh miệng càng thêm cao, giống như chịu nhiều ủy khuất lắm, cũng may Phượng Thương rất lãnh mạc với Hoàn Nhan Bảo Châu, điều này khiến Mộ Dung Thất Thất nhẹ nhàng thở ra.
Mặc kệ đám bướm ong có lượn quanh như thế nào, bông hoa này không thích, không cho ngươi hút mật, cho dù ngươi có thèm nhỏ ba thước dãi, cũng làm gì được ta? Bướm ong ngươi xinh đẹp, đối mặt vơi một bông hoa kiên cường, cũng không có cách, cũng chẳng thể bấu xé một cánh hoa! Vậy ngươi có thế nào cũng phải gục ngã thôi!
Mộ Dung Thất Thất muốn thử dò xét tâm địa của vị công chúa này, lại muốn biết sự lãnh khốc của Phượng Thương chỉ là giả vờ hay là thật, cho nên bước hai bước, thân mình liền lảo đảo, tay nhỏ bé đặt lên đầu,trong miệng hô choáng váng.
“Khanh khanh, nàng sao vậy?” Nghe Mộ Dung Thất Thất nói mình không thoải mái, Phượng Thương vô cùng sốt ruột, trực tiếp ôm Mộ Dung Thất Thất, vội vã lướt qua Hoàn Nhan Bảo Châu, nhìn cũng không thèm nhìn một cái. “Tấn Mặc, đi theo!” không đợi Hoàn Nhan Bảo Châu mở miệng lần nữa, Phượng Thương đã ôm lấy Mộ Dung Thất Thất vọt vào trong phủ, để lại Hoàn Nhan Bảo Châu đứng ngây ngốc ở cửa, cùng với hai tì nữ của nàng cũng đứng ngây ngốc theo.
Phượng Thương thế nhưng ôm một nữ nhân! Đây là chuyện vô luận thế nào Hoàn Nhan Bảo Châu cũng không thể tin được, thậm chí nàng còn hoài nghi hai mắt của mình có vấn đề. Thấy thân ảnh Phượng Thương đã biến mất khỏi tầm mắt của nàng, Hoàn Nhan Bảo Châu mới tin được chuyện này là thật.
“Công chúa—-ôm!” Đây là hình ảnh mà nàng đã thử tưởng tượng trong đầu vô số lần, thế nhưng Phượng Thương lại bế Mộ Dung Thất Thất! Vì sao? Dựa vào cái gì? Ghen tuông trong lòng Hoàn Nhan Bảo Châu trào lên như sóng cuộn biển gầm.
Ai, lại là một kẻ yêu đơn phương! Mộ Dung Thất Thất quay đầu lại, nhìn vẻ mặt kém chút nữa là khóc của Hoàn Nhan Bảo Châu, có chút đồng cảm với nàng. Nhưng mà, hi vọng vị công chúa này sẽ tự mình hiểu lấy, đừng có ngu xuẩn giống như Long Trạch Vũ Nhi cùng Minh Nguyệt Hinh, nàng đây không phải là một người tốt bụng…..
Lúc này, ngay cả Mộ Dung Thất Thất cũng không nhận ra được tâm tình dành cho Phượng Thương, đã có chút biến hóa nho nhỏ. (Tác giả: Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường nha!)
Phượng Thương nhanh như gió mang Mộ Dung Thất Thất đến Thính Tùng lâu của mình, cẩn thận buông Mộ Dung Thất Thất ra, hắn vươn tay túm lấy Tấn Mặc ở phía sau đến trước mặt Mộ Dung Thất Thất: “Tấn Mặc, mau mau kiểm tra vương phi, khanh khanh không thoải mái, có phải nàng sinh bệnh hay không?”
Đối với chuyện Phượng Thương mang Mộ Dung Thất Thất đến Thính Tùng lâu, Tấn Mặc kinh ngạc đến cực điểm.
Đây chính là “nơi cá nhân” của Phượng Thương, toàn bộ kinh thành, chỉ có bốn người có thể đi vào Thính Tùng lâu ở Nam Lân vương phủ. Hiện tại hắn cư nhiên chẳng những dẫn Mộ Dung Thất Thất tiến vào nơi này, còn để nàng ở nơi này, hơn nữa lầu ba mà hắn yêu thích nhất, lại đặc biệt dành riêng cho Mộ Dung Thất Thất, phần sủng ái này, Mộ Dung Thất Thất sao có thể nhận được!
Tấn Mặc cảm thấy rằng, Phượng Thương thật quá mức sủng ái Mộ Dung Thất Thất, đêm trước bôn ba vì nàng, hiện tại lại cho nàng ở Thính Tùng Lâu, sự sủng ái mà Phượng Thương dành cho Mộ Dung Thất Thất, cho tới giờ Tấn Mặc chưa hề thấy qua. Nữ nhân này, bộ dáng thực bình thường, rốt cuộc làm cách nào lại có thể mê hoặc Phượng Thương đến mức này? Nghi hoặc này cứ quanh quẩn trong lòng Tấn Mặc.
Tuy rằng, Tấn Mặc không thích Mộ Dung Thất Thất, nhưng hắn là thấy thuốc, nên vẫn phải cẩn thận bắt mạch cho nàng ta.
Kiểm tra một lần, chuyện gì cũng không có, sắc mặt Tấn Mặc tối sầm, đứng lên cái “rầm”.
“Thế nào?” Phượng Thương lo lắng ngồi trên mặt đất.
“Vương phi không có việc gì.” Đối mặt với Phượng Thương, Tấn Mặc có giận cũng không làm gì được, đành phải áp chế tức giận lại.
“Thật chứ?” Phượng Thương không quá tin tưởng.
Lúc nãy sắc mặt của Mộ Dung Thất Thất rõ ràng không tốt lắm, hay là do Tấn Mặc có thành kiến với Mộ Dung Thất Thất cho nên không hảo hảo kiểm tra cho nàng? Nhưng mà hắn hiểu rõ tính cách của Tấn Mặc, người này tuy rằng miệng lưỡi chua ngoa, y thuật cũng không tệ lắm, nhân phẩm cũng không tồi, bằng không hắn cũng không để Tấn Mặc ở bên cạnh lâu như vậy.
“Vương gia, ta thật sự không bị sao hết!” Thấy Phượng Thương ngờ vực, Mộ Dung Thất Thất vội vàng giải thích :”Lúc nãy ta có chút choáng váng, hiện tại ta tốt lắm—-”
“Khanh khanh không sao là tốt rồi!”
Mộ Dung Thất Thất không có việc gì, Phượng Thương rốt cuộc yên tâm. Thấy một màn này, Tấn Mặc lại bất bình thay cho vương gia nhà mình.
Phượng Thương động tâm với Mộ Dung Thất Thất, người ngoài cuộc như hắn thấy rất rõ ràng, nhưng hắn không nghĩ tới, Mộ Dung Thất Thất thế nhưng giả vờ bệnh để đùa giỡn Phượng Thương! Bộ dáng lo lắng của Phượng Thương không phải nàng không thấy được, chẳng lẽ đùa người như vậy, nàng rất vui vẻ sao? Tấn Mặc bất bình cho Phượng Thương, chỉ cảm thấy Phượng Thương bị lún sâu trong đó, tâm trí bị Mộ Dung Thất Thất mê hoặc, ý nghĩ bị tình yêu kiềm hãm, rõ ràng một trò rõ ràng đơn giản như vậy, hắn lại không hề thấy “sắc mặt dối trá” của Mộ Dung Thất Thất.
Sắc mặt của Tấn Mặc u ám đến đáng sợ, ánh mắt hắn nhìn Mộ Dung Thất Thất cũng thực dọa người. Nhận thấy địch ý của Tấn Mặc, Mộ Dung Thất Thất núp sau lưng Phượng Thương, lè lưỡi với Tấn Mặc.
Người này thật là, tốt xấu gì nàng cũng phải gọi hắn một tiếng sư huynh, hắn thế nhưng chẳng thèm để cho nàng chút mặt mũi. Trên đường đi không những luôn trưng ra bộ mặt đen thui với nàng, lúc nãy còn bày ra cái mặt thúi hoắc.
Không phải lúc trước nàng chỉ đâm hắn có một đao thôi sao, vì sao lại không chút phóng khoáng, đến giờ còn thù nàng?
Thật không biết là do hắn cố ý hay là sao nữa, người sáng suốt đều có thể nhìn thấy lúc nãy nàng bất quá chỉ vờ đau đầu, Tà Y hắn lại không nhìn ra, xem ra vị sư huynh này chẳng có chút thú vị nào, không biết vì sao năm đó sư phụ lại tuyển hắn nữa!
Mộ Dung Thất Thất thè lưỡi, Tấn Mặc nhìn thấy mà sửng sốt, sau đó, sắc mặc càng thêm u ám. Nữ nhân này, ngay từ những biểu hiện đầu tiên, đã không phải tầm thường. Hắn phải chú ý đến nàng thật kỹ mới được, nếu nàng dám có ác ý với Phượng Thương, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng!
Phượng Thương về nước, vào phủ được chốc lát, liền nhận được thánh chỉ của Hoàn Nhan Liệt. Nội dung đơn giản là Phượng Thương hãy nghỉ ngơi thật tốt, ba ngày sau, hắn ta sẽ tổ chức tiệc tẩy trần trong cung cho hắn cùng Mộ Dung Thất Thất, đến cùng với thánh chỉ, còn có các loại châu báu ban thưởng, những thứ đó đều tặng cho Mộ Dung Thất Thất.
Trong vương phủ vì chuyện tân chủ tử xuất hiện, quản sự đã tập hợp mọi người đến ngoài Thính Tùng lâu, đầu lĩnh chính là Phượng Tề quản gia của vương phủ.
Đối với vị tân vương phi này, mọi người đều rất hiếu kỳ trong lòng. Bọn họ ít nhiều gì cũng có nghe qua một chút lời đồn, nhưng hôm nay mới có thể nhìn thấy bộ dáng của vị vương phi mà vương gia thương yêu, mọi người mới cảm thấy Mộ Dung Thất Thất bớt thần bí.
Rốt cuộc là hạng người gì, mới có thể có được tâm của Phượng Thương, thế nhưng được vương gia mang về Thính Tùng lâu?
Nơi đó là tổ tình yêu của đại tướng quân Phượng Tà cùng Minh Nguyệt công chúa, sau lại thành chỗ ở riêng của Phượng Thương. Trong phủ này, từ bỏ Cát Tường, Như Ý, Tấn Mặc cùng Phượng Tề quản gia, không ai có thể đi vào Thính Tùng lâu. Ngay cả Bảo Châu công chúa, cũng chưa được tiến vào lần nào, càng không cần ngắc đến tám vị vương phi trước kia.
Đợi một lúc lâu, Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất mới ra khỏi Thính Tùng lâu.
Phượng Thương, trước sau vẫn luôn yêu nghiệt như vậy, một thân bạch y, không nhiễm một chút bụi trần. Mà Mộ Dung Thất Thất, lại là một thân hồng y dịu dàng, mặt mang ý cười, tự nhiên hào phóng đứng trước mặt mọi người. Chỉ có Tấn Mặc, mang theo khuôn mặt thối, đứng ở một bên, ánh mắt liếc nhìn Mộ Dung Thất Thất, mang theo thiên đại địch ý.
“Từ hôm nay trở đi, nàng là vương phi của bổn vương, trong phủ này, lời của nàng, chính là lời của bổn vương, ai dám lơi lỏng lười biếng, đừng trách bổn vương không khách khí!”
“Tuân mệnh!” Phượng Thương hạ lệnh như vậy, mọi người đều thầm hiểu trong lòng. Xem ra lần này vương gia thật tâm yêu thương vị tân vương phi này, cho nên mới để nàng ngang quyền với mình. Hi vọng vị tân vương phi này dễ hầu hạ, đừng quá xảo trá tai quái a!
“Vương phi, đây là sổ sách của vương phủ, cùng với sổ sách đất đai cửa hàng trên danh nghĩa của vương gia.” Đã có nữ chủ nhân, Phượng Tề liền giao lại quyền hành, sai người mang đến một chồng sổ sách thật dày.
“Không cần!”Nhìn thấy chồng sách chất cao như núi kia, Mộ Dung Thất Thất khoát tay áo, mặc dù nàng đến hòa thân, nhưng còn chưa đại hôn, chưa phải là Nam Lân vương phi, chuyện “đoạt quyền” này, nàng không làm được. Lại nói chuyện của Tuyệt Sắc phường cùng Thông bảo trai đều do nàng xử lý, còn đâu thời gian mà để ý đến mấy chuyện này.
“Trước kia, mọi chuyện trong vương phủ như thế nào, bây giờ vẫn như thế. Vật đã dùng tiếp tục dùng, người làm việc tiếp tục làm, mọi người cứ làm tốt chức trách của mình là được rồi, tin rằng người mà vương gia dùng ắt hẳn không làm những chuyện lừa đảo gian lận.”
Trở thành vương phi, nhưng không lập tức cầm quyền, vị vương phi này thực khiến Phượng Tề thưởng thức. Nguyên nghĩ rằng Mộ Dung Thất Thất lên làm vương phi, sẽ quản lý mọi chuyện trong phủ, không nghĩ tới nàng vẫn để hết thảy như cũ, mặc kệ bọn hắn. Xem ra, vị tân vương phi này thực có ý tứ!
Mà một câu “Vật đã dùng tiếp tục dùng, người làm việc tiếp tục làm.” của Mộ Dung Thất Thất lại khiến Phượng Thương nhịn không được gật đầu tán thưởng. Không nghĩ tới vị tiểu vương phi lại hiểu rõ đạo dùng người như vậy, khiến hắn nhìn với cặp mắt khác xưa!
Đến lúc Hoàn Nhan Bảo Châu biết được Mộ Dung Thất Thất được Phượng Thương an bài ở Thính Tùng lâu, trong lòng lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo.
Nàng biết Phượng Thương nhiều năm như vậy, Phượng Thương chưa bao giờ cho phép nàng đi vào Thính Tùng lâu, hiện tại chui là một cái Mộ Dung Thất Thất, hắn lập tức để nàng ta ở đó, chuyện này biểu thị điều gì? Chẳng lẽ Thương ca ca thật sự đã yêu người đàn bà kia?
Vì muốn hiểu rõ ý nghĩ trong lòng Phượng Thương, đợi đến lúc Phượng Thương an bài xong mọi chuyện, Hoàn Nhan Bảo Châu tươi cười tiến qua.
“Thương ca ca, cung yến ba ngày sau người nhất định phải mang Mộ Dung tỷ tỷ tham gia đó! Hoàng tổ mẫu lễ phật một năm, ngày mốt sẽ trở về. Đến lúc đó hãy để cho Hoàng tổ mẫu hảo hảo mà nhìn Mộ Dung tỷ tỷ!” Nghe thấy Hoàn Nhan Bảo Châu nhắc tới Hoàng thái hậu, Phượng Thương bến sắc, sau đó lại khôi phục nguyên dạng: “Đã biết. Hiện tại không còn sớm, ta và vương tẩu của ngươi cũng mệt mỏi rồi, ngươi về trước đi! Người đâu, tiễn công chúa ra ngoài!” Nói xong, Phượng Thương dẫn Mộ Dung Thất Thất trở về Thính Tùng lâu.
Đối với chuyện Phượng Thương đóng cửa tiễn khách, Hoàn Nhan Bảo Châu đứng bần thần hồi lâu, đôi con ngươi cứ đảo qua đảo lại trong hốc mắt. Tuy rằng trước kia Phượng Thương cũng không nói chuyện nhiều, nhưng cũng chưa bao giờ khiến nàng khó xử như hiện tại, rốt cuộc Thương ca ca bị làm sao vậy?
Chờ đến lúc hoàn toàn không còn nhìn thấy khuôn mặt khổ sở của Hoàn Nhan Bảo Châu nữa, Mộ Dung Thất Thất “phì” cười một tiếng :”Vương gia, người nói như vậy với công chúa, sẽ khiến tiểu cô nương người ta thương tâm!”
“Khanh khanh, nàng ta còn lớn hơn nàng, không phải tiểu cô nương! Hơn nữa, ta chỉ ý đến tâm của khanh khanh, những người khác không liên quan đến ta.”
Phượng Thương ôm lấy Mộ Dung Thất Thất, ngửi lấy hương thơm thoang thoảng trên người nàng.
Trên xe ngựa, hai người nhờ cờ vua mà thân cận, Phượng Thương nắm bắt hết tất cả những cơ hội “động tay động chân”, tuy rằng chỉ có thể chạm nhẹ vào bàn tay nhỏ bé, hay động động vào vòng eo nhỏ của Mộ Dung Thất Thất, nhưng những chuyện này đối với Phượng Thương mà nói đã là tiến bộ rất lớn.
Tục ngữ nói, tận dụng thời cơ, sẽ không thất bại. Hắn nhất định phải rèn sắt ngay lúc còn nóng, đốn hạ trái tim tiểu vương phi.
Hơi thở nam tính của Phượng Thương phả lên tai nàng, chậm rãi, ấm áp, ngưa ngứa, Mộ Dung Thất Thất nghiêng nghiêng cổ, không nghĩ đến khi nàng nghiêng đầu qua, thùy tai lại chạm phải một chỗ mềm mại, vừa nhìn lại, chính là môi của Phượng Thương.
Nhất thời, Mộ Dung Thất Thất đỏ mặt, vội vàng giãy ra, đứng ở chỗ khác, xấu hổ nhìn Phượng Thương, ho khan hai tiếng :”Vương gia, ta đi thu thập phòng trước.”
Không đợi Phượng Thương nói chuyện, Mộ Dung Thất Thất đã chạy như bay lên lầu.
“Ha ha….” Phượng Thương đứng một mình, nhìn bóng dáng dần biến mất của Mộ Dung Thất Thất.
Vừa rồi hắn nhìn rõ, trên mặt nàng ửng đỏ, đỏ đến tận mang tai, phấn phấn, giống như nụ hoa sắp hé nở. Xem ra tiểu vương phi của hắn không chỉ mẫn cảm, còn thực thẹn thùng. Bộ dánh thanh thuần ngây ngô như vậy, khiến cho người ta hận không thể không hảo hảo yêu thương.
Bất quá, lại nghĩ đến Hoàng thái hậu mà Hoàn Nhan Bảo Châu nhắc đến, khuôn mặt tuấn tú của Phượng Thương liền trở nên âm trầm
Nếu Đông Phương Lam biết hắn muốn kết hôn với nữ nhi của Mộ Dung Thái, nhất định sẽ không thuận theo không buông tha, hắn phải đối mặt với lời chỉ trích của thái hậu như thế nào đây, làm sao mới có thể không khiến Mộ Dung Thất Thất bị ủy khuất? Chuyện này, thật sự tồi tệ……… Phượng Thương nghĩ rằng chuyện này ra sao thì chỉ có hai ngày nữa mới biết. Nhưng hoàng thái hậu Đông Phương Lam sau khi lễ phật xong, mới rời khỏi Quy Vân tự, lập tức nhận được tin tức Phượng Thương muốn kết hôn cùng Mộ Dung Thất Thất. Vừa nghe ngoại tôn cưới nữ nhi của Mộ Dung Thái, lúc ấy, sắc mặt Đông Phương Lam lập tức chìm xuống.
Ai cũng biết, nữ nhi của thái hậu đã chết cùng chồng ở Nhạn Đãng sơn, chết trong tay Mộ Dung Thái. Hiện tại Phượng Thương thế nhưng lại dẫn nữ nhi của cừu nhân về, điều này khiến Đông Phương Lam có thể nghĩ thế nào!
“Tổ chức hôn lễ chưa?” Dù sao cũng là hoàng thái hậu, đã trải qua sóng to gió lớn, một câu, liền hỏi vào điểm mấu chốt.
“Hồi bẩm thái hậu, còn chưa ạ. Hoàng thượng muốn chờ sau khi người lễ phật trở về, để người chủ trì hôn lễ của Nam Lân vương. Song, vương an an bài Chiêu Dương công chúa ở Thính Tùng lâu—-”
Ngồi trước mặt Đông Phương Lam là một mỹ nhân nhu nhược, là Thái tử phi của Thái tử Hoàn Nhan Hồng- Dư Thi Thi. Thái hậu vừa hồi cung, sáng sớm nàng đã mang hoàng tôn Hoàn Nhan Kiệt đến đây thỉnh an, thuận tiện, nói cho lão thái thái nghe những chuyện đã xảy ra trong kinh thành.
“Thính Tùng lâu?” Vừa nghe cái này, Đông Phương Lam nhăn mày càng sâu.
Chỗ kia, từ sau khi phu thê nữ nhi chết đi, Phượng Thương chiếm lấy suốt mười lăm năm, trừ bỏ những người thân cận, ngay cả hoàng ngoại tổ mẫu nàng đây còn chưa tiến vào, hắn thế nhưng an bài Mộ Dung Thất Thất ở nơi đó? Xem ra, sự tình có chút khó giải quyết.
Bất quá, may mắn là còn chưa tổ chức hôn lễ, coi như vẫn còn đường lui. Trong mắt nàng, cuộc hôn sự này, còn chưa định. Mộ Dung Thái đã hủy đi phu thê nữ nhi của nàng, bây giờ còn muốn đưa nữ nhân này đến hủy hoại ngoại tôn sao? Vô luận như thế nào, nàng cũng không đáp ứng chuyện này!
“Chỉ cần không đại hôn, nàng sẽ không phải là vương phi của Thương nhi, sẽ không là cháu dâu của ai gia!”
Nghe xong lời nói của Đông Phương Lam, con tim đang treo trên dây của Hoàn Nhan Bảo Châu đứng ở một bên rốt cuộc có thể thả xuống. nàng níu lấy cánh tay của Đông Phương Lam, liên tục nhõng nhẽo:”Hoàng tổ mẫu, chuyện này vốn không liên quan đến Thương ca ca, đều là do Long Trạch Vũ chết tiệt muốn đưa nữ nhân kia cho Thương ca ca, ngài đừng vì thế mà sinh khí với Thương ca ca!”
“Ai gia biết, trong lòng ai gia biết rõ!” Tâm tư của Hoàn Nhan Bảo Châu, sao có thể thoát khỏi ánh mắt của Đông Phương Lam, trước kia nàng đã đáp ứng Phượng Thương, để hắn tự làm chủ hôn sự của mình, cho nên hiện tại nàng chẳng thế giúp Hoàn Nhan Bảo Châu.
Tuy rằng trước kia nàng nói vậy, nhưng nếu Phượng Thương thật muốn kết hôn với Mộ Dung Thất Thất, Đông Phương Lam nhất định sẽ không đồng ý. Nữ nhi của cừu nhân, tuyệt đối không thể vào cửa lớn nhà Phượng gia, đây là giới hạn của nàng!
Ba ngày sau, tiệc tẩy trần cử hành đúng hạn, khi Mộ Dung Thất Thất đi xuống Thính Tùng lâu, nhìn thấy Phượng Thương một thân bạch y, thùy tai của nàng vẫn không nhịn được mà ửng đỏ.
Từ ngày hai người vô tình “thân mật tiếp xúc”, Mộ Dung Thất Thất có chút “tận tâm” trốn tránh Phượng Thương.
Cho dù nàng chưa hiểu tình yêu là gì, nhưng nàng vẫn có thể hiểu ánh mắt hồng hồng của Phượng Thương. Cái loại cảm giác, như có nai con chạy loạn trong lòng, là lần đầu tiên Mộ Dung Thất Thất cảm nhận, cũng là lần đầu tiên vì thế mà nàng cảm thấy có chút phiền loạn
Kiếp trước, nghĩa phụ đã dạy nàng rất rất nhiều chuyện, vô luận là võ nghệ, ngôn ngữ các nước, hay là kinh doanh, quản lý tài sản, thái độ vi nhân xử thế, thậm chí đem tổ chức truyền cho nàng. Nhưng đến cuối cùng, nghĩa phụ cũng không dạy cho nàng cách nắm chắc tình cảm của mình.
Ở phương diện này, nghĩa phụ đã từng thất bại, khiến nghĩa mẫu rời hắn mà đi, cho nên cũng không có gì có thể dạy nàng, hắn chỉ nói cho nàng: ” Hãy để con tim dẫn dắt”.
Bởi vì câu này, nàng mới cự tuyệt nghĩa huynh cùng nhau lớn lên với mình. Nguyên nghĩ rằng nếu không có tình yêu, tình hữu nghị giữa hai người cũng sẽ tồn tại thiên trường địa cửu, ai ngờ, nghĩa huynh lại thẹn quá thành giận, trong thời điểm quan trọng, cho nàng một kích trí mạng…..
Hiện tại, ánh mắt của Phượng Thương, rất giống với ánh mắt của nghĩa huynh khi nhìn nàng. Nhưng mà, trong ánh mắt của nghĩa huynh còn có bá đạo, tràn ngập ý muốn chiếm hữu, mà trong mắt Phượng Thương, lại tràn đầy ý cưng chịu, sủng nịch.
Rốt cuộc, nên làm gì mới tốt đây? Mộ Dung Thất Thất có chút do dự. Nàng không hiểu tình cảm, cũng chẳng hiểu tình yêu. Nhưng thống khổ khi bị người mình tín nhiệm phản bội, đến hiện tại, nàng vẫn nhớ rõ/
Nàng từng tín nhiệm nghĩa huynh như vậy, trừ bỏ nghĩa phụ, hắn là người duy nhất mà nàng xem như thân nhân. Hai người cùng lớn lên, cùng luyện võ, cùng đi theo nghĩa phụ học tập. Nàng từng nghĩ những ngày như vậy cứ tiếp tục diễn ra, nhưng không nghĩ tới, kết cục lại như vậy/
Không biết đám cừu nhân của nàng, biết được “hỗn thế ma nữ” trong giới hắc bạch lưỡng đạo cuối cùng chết trong tay của chính nghĩa huynh của mình, có cười đến rụng răng hay không! “Khanh khanh….” Thấy Mộ Dung Thất Thất ngẩn người, Phượng Thương tiến lên phía trước, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng bao phủ trong tay mình. Hắn chưa từng gặp qua Mộ Dung Thất Thất như vậy, như một nụ hoa hoảng hốt nhu nhược, mảnh mai đến không chịu nổi một kích, khiến người ta không nhịn được ôm nàng vào trong lòng, nghĩ muốn che chở thật kỹ.
“Vương gia, đi thôi!” Mộ Dung Thất Thất ngẩng đầu, ôn nhu cười, nhưng trong nụ cười kia lại tồn tại sự xa cách nhàn nhạt, khiến cho Phượng Thương càng thêm đau lòng. Lúc trước, rốt cuộc nàng đã trải qua cái gì? Là ai khiến nàng trở nên như vậy? Xem ra, hắn phải điều tra quá khứ của nàng một phen—-
“Chúng ta đi!”
Ánh mắt Phượng Thương nhìn Mộ Dung Thất Thất xen thêm chút thương tiếc, nàng là người của hắn, lúc trước ra sao, hắn có thể không để ý, nhưng đến hiện tại, thậm chí mai sau, hắn sẽ mãi làm bạn bên người nàng! Vĩnh viễn!
Trong hoàng cung của Bắc Chu, rất huyên náo, tuy không tinh xảo đẹp đẽ như hoàng cung Tây Kỳ quốc, nhưng lại rất trang trọng uy nghiêm. Nơi này, cũng là hoàng cung của Tiền Tần. Từ hai mươi lăm năm trước, Tần quốc bị tam gia kia cắt, trở thành Tây Kỳ, Nam Phượng, Bắc Chu, mọi người đều dùng Tiền Tần làm cái tên để gọi về đế quốc đã biến mất.
“Nam Lân Vương đến! Chiêu Dương công chúa đến!” Một thanh âm tinh tế, ngân nga vang lên, xuyên qua tầng tầng cung điện, truyền đến Thái Cực điện.
Nghe thấy Phượng Thương đến đây, những người trong Thái Cực điện bất giác lại hướng về phía kia ngó quanh, muốn biết Phượng Thương biến mất hồi lâu rốt cuộc đến Tây Kỳ quốc để dẫn cái dạng Vương phi gì đến.
Tuy rằng Mộ Dung Thất Thất đi vào kinh đô đã ba ngày, nhưng mà Phượng Thương vẫn luôn bảo hộ nàng tốt lắm. Trừ bỏ Hoàn Nhan Bảo Châu gặp được Mộ Dung Thất Thất sau đó liền bị đuổi ra ngoài, những người khác đều bị Phượng Thương lấy cớ mệt nhọc, cần nghỉ ngơi, chặn ở ngoài cửa.
Thái tử phi Dư Thi Thi có chút khẩn trương, nhịn không được sửa sang lại làn váy. Động tác này được thái tử Hoàn Nhan Hồng thu vào hắn, trên mặt hắn không nhịn được nổi lên một nụ cười châm chọc :”Ái phi đến nay còn nhớ mãi không quên hắn sao.”
Nghe được thanh âm âm dương quái khí của Hoàn Nhan Hồng, Dư Thi Thi ngẩng đầu, nhìn đến ánh mắt bạo lệ của hắn, trong lòng cả kinh, ngượng ngùng cười: “Điện hạ, ngài nói gì vậy?”
“Ái phi “Hoàn Nhan Hồng một tay ôm lấy Dư Thi Thi vào trong lồng ngực, đại chưởng hung hăng đập trên lưng nàng, khiến Dư Thi Thi đau đến suýt chút nữa là rơi nước mắt.
“Ái phi tựa hồ quên mất mình hiện tại đã có chồng, đã làm mẹ người khác. Chẳng lẽ bổn cung không đủ cố gắng, cho nên ái phi mới đứng núi này trông núi nọ, nhìn thấy tình nhân cũ liền quên mất thân phận của mình? Xem ra đêm nay bổn cung phải hảo hảo thương yêu ngươi mơi được, để cho ái phi nhớ rõ, ai mới là trời của ngươi!”
Hoàn Nhan Hồng vừa dứt lời, sắc mặt Dư Thi Thi lập tức trở nên trắng bệnh. Nghĩ đến cái loại “thương yêu” kia của Hoàn Nhan Hồng. Dư Thi Thi không nhịn được rùng mình một cái? Chẳng lẽ đêm nay lại thêm một hồi ác mộng?!
“Ái phi, đừng có hé ra khuôn mặt khóc tang trước mặt cung vương, bổn cung còn chưa có chết.” Khóe môi Hoàn Nhan Hồng nhếch lên, môi dán bên tai Dư Thi Thi: “Cho dù chết, bổn cung cũng sẽ mang theo ngươi, mắc công ngươi lại đội cho cung vương cái nón xanh, ngươi nói có đúng không?”
“Điện, điện hạ….” Phần eo đau đớn, khiến cho Dư Thi Thi xém nữa liền kêu thất thanh.
“Cười! Cười cho bổn cung xem!” Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Dư Thi Thi hiện lên vẻ thống khổ, Hoàn Nhan Hồng cười đến thêm đắc ý: “Cười cho bổn cung xem, nếu không tối nay bổn cung không ngại dẫn Kiệt Nhi đến quan sát.”
“Đừng!” Mặc dù đau đớn khó nhịn, nhưng Dư Thi Thi vẫn hé ra khuôn mặt tươi cười, tuy rằng trong mắt có lệ, nhưng nàng vẫn chịu đựng, cố gắng nuốt lệ vào lòng. “Vậy mới ngoan.”
Hoàn Nhan Hồng vừa buông tay ra, Phượng Thương liền dẫn Mộ Dung Thất Thất đi vào Thái Cực điện. Nam tử yêu nghiệt tuấn mĩ, nữ tử nhu thuận động lòng người, chậm rãi mà đến, nhìn vậy mà rất xứng.
Hoàng đế Bắc Chu quốc Hoàng Nhan Liệt ngồi thẳng trên long ỷ, nhìn thấy Phượng Thương nên rất cao hứng, ngay cả chuyện cúi quỳ cũng miễn: “Thương nhi, mau mau dẫn Chiêu Dương công chúa ngồi xuống!”
Xem ra, Hoàn Nhan Liệt rất thương yêu vị cháu trai này! Mộ Dung Thất Thất ngồi xuống theo Phượng Thương, vô số đạo ánh mắt hướng về phía bọn họ. Không ngừng có người đánh giá Mộ Dung Thất Thất, có ánh mắt chỉ là xem cuộc vui, có ánh mắt như thở dài, có ánh mắt thương hại, cùng ánh mắt địch ý…..
Trong số đó, Mộ Dung Thất Thất rõ ràng cảm nhận được một ánh mắt u oán, ngẩng đầu nhìn, nguyên lai là của một vị mỹ nhân cách đó không xa.
Mỹ nhân kia đầu đội kim quan, y phục lụa là màu hồng nhạt, ngũ quan ôn nhu, một đôi mày liễu tú lệ cùng đôi mắt hoa đào ẩn tình đong đưa, nhưng mà, trong đôi mắt hoa đào kia ẩn chứa rất nhiều ai oán, giống như Mộ Dung Thất Thất nợ nàng một mạng vậy.
Bên cạnh mỹ nhân kia, là một nam nhân ngồi trên ghế khắc hoa văn chim ưng*, xem kim quan màu tím cùng tử y thêu giao long bằng chỉ bạc, hẳn là thái tử đương triều Hoàn Nhan Hồng. Nữ nhân có thể ngồi cạnh hắn, nhất định là thái tử phi. Nhưng mà, đây là lần đầu tiên nàng gặp thái tử phi, vì sao nàng ta lại có ánh mắt như vậy? (*cái này ta dịch theo ý ta hiểu)
Chỉ chốc lát sau, Mộ Dung Thất Thất liền hiểu rõ ý nghĩ của Dư Thi Thi, bởi vì ánh mắt của nàng ta chỉ dừng trên người nàng trong phút chốc, cuối cùng lại dừng trên người của Phượng Thương.
Xem ra, lại là một con bướm mê hoa a! Đã có Hoàn Nhan Bảo Châu, hiện tại lại nhiều thêm một Thái tử phi, thật chẳng biết rốt cuộc vị vương gia này đã trêu chọc bao nhiêu người.
Nam nhân a, nếu xấu, ngại chướng mắt. Nếu đẹp, mặc dù mình nhìn cảnh đẹp ý vui, nhưng lại quá trêu hoa ghẹo nguyệt, gây chuyện thị phi. Phải đánh đuổi hết đám ruồi bọ nhãi nhép này, quả thực rất phiền phức!
Mộ Dung Thất Thất quay đầu, nhìn một bên mặt hoàn mỹ của Phượng Thương, mũi cao thẳng, đôi môi xinh đẹp đỏ thắm, cái cằm cong cong, nàng thầm thở dài.
Yêu nghiệt a! Thật là một yêu nghiệt a! Hay là, bảo hắn sau này khi ra ngoài phải đội khăn che mặt? Dùng cái khăn che đi khuôn mặt yêu nghiệt kia, nghe cũng hay à nha. Nhưng mà, xuất môn phải che mặt, chẳng phải rất giống con gái ả rập sao….
Trong đầu Mộ Dung Thất Thất lập tức hiện ra hình ảnh Phượng Thương che mặt bằng sa mỏng, sau đó, Mộ Dung Thất Thất lại lắc đầu. Nam nhân này có một đôi mắt dài mê hoặc nhân tâm, riêng đôi mắt kia đã đủ câu hồn người, yêu nghiệt như vậy, vô luận như thế nào, cũng không thể che lại khí chất trên người…..
“Làm sao vậy?” Thấy Mộ Dung Thất Thất có chút khác thường, Phượng Thương nghiêng mặt, nhìn thấy nàng đang chống cằm không chuyển mắt mà cứ nhìn chằm chằm mình, mắt phượng hiện lên ý cười, khóe môi cong lên: “Không phải khanh khanh đang chìm đắm trong vẻ ngoài hoa lệ của ta đây chứ? Nếu khanh khanh thích nhìn, khi về nhà ta cho nàng nhìn đủ!”
Ngữ điệu ve vãn vô cùng thân thiết như vậy khiến cho Mộ Dung Thất Thất đỏ mặt. Thật là, đây chẳng phải là cổ đại sao? Cổ nhân không phải đều nghiêm ngặt tuân thủ lễ nghi, nên thường rụt rè sao? Vị vương gia này thế nhưng trước mặt công chúng lại ngang nhiên “tán tỉnh” nàng. May mắn bàn của người bên cạnh cách xa, không có nghe đến, nếu không nàng phải đào một cái lỗ mà chui xuống mất.
Thấy Mộ Dung Thất Thất đỏ mặt, Phượng Thương cười to, tiếng cười sang sảng vang lên, quanh quẩn trên cả Thái Cực điện, thu hút sự chú ý của mọi người về phía này.
“Vương gia!” Trở thành “tiêu điểm” cho mọi người ngắm nhìn, Mộ Dung Thất Thất rũ đầu xuống tận ngực. Nàng thề, lần sau sẽ không bao giờ….ngu ngốc nhìn hắn như vậy nữa, miễn cho lại bị hắn trêu đùa.
Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất “ngọt ngào bên nhau” là việc khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi.
Ai cũng biết vị vương gia này hỉ nộ vô thường, thường ngày nhìn rất nho nhã lễ độ, nhưng thủy chung vẫn luôn duy trì khoảng cách cùng người khác, nếu chọc giận hắn, hắn lập tức trở mặt. Tất cả mọi người đều từng nhìn thấy vẻ lãnh khốc vô tình của hắn, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy được vẻ thoải mái cười to này.
Nụ cười của Phượng Thương khiến cho Dư Thi Thi nổi lên ánh mắt si mê. Bao lâu rồi chưa nhìn thấy vẻ tươi cười của hắn nhỉ? Tựa hồ cũng được mười lăm năm đi! Từ sau khi công chúa Minh Nguyệt cùng Đại tướng quân chết ở Nhạn Đãng sơn, hắn không hề cười như vậy nữa. Vì sao, khi ở cạnh nàng kia, hắn có thể cười như vậy chứ….
Không để Dư Thi Thi hoài niệm thêm được gì, bàn tay của Hoàn Nhan Hồng đã nắm lấy eo của nàng. “A!” Dư Thi Thi kinh hoảng hoàn hồn, đầu lại nặng nề nện trên ngực Hoàn Nhan Hồng.
“Lại nhìn, có tin bổn cung sẽ móc mắt ngươi ra hay không?” Thanh âm âm trầm của Hoàn Nhan Hồng vang lên bên tai Dư Thi Thi: “Hay là, ngươi nghĩ muốn ta yêu ngươi ngay tại đây?”
“Đừng, đừng mà!” Dư Thi Thi lắc đầu, thất kinh, nàng hiểu rõ tính cách của Hoàn Nhan Hồng, hắn nói được thì làm được, hơn nữa cực kỳ cực đoan. Nếu thật sự ở trong này…..vậy nàng cũng không cần sống nữa…
“Nếu ngươi không muốn, vậy bổn cung sẽ thương ngươi khi trở về vậy.” Hoàn Nhan Hồng thổi khí bên tai Dư Thi Thi: “Thanh mai trúc mã của ngươi đã có niềm vui mới, nhìn thấy vậy có phải cảm thấy rất đau lòng hay không?”
“Không, không có—” Dư Thi Thi cúi đầu, áp chế sự khổ sở trong nội tâm, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, cố nén nửa ngày, vẫn rơi xuống một giọt.
“Chậc chậc!”Hoàn Nhan Hồng vươn tay ra chạm lấy giọt lệ, lại để lên miệng nhấm nháp:”Nếu không phải căn bản là hắn không được, bổn cung còn nghĩ hắn mới là cha ruột của Kiệt nhi.”
Nghĩ Hoàn Nhan Hồng nghi ngờ huyết thống của nhi tử, Dư Thi Thi mở mắt, rưng rưng nhìn, trong vẻ nhát gan lộ ra sự kiên cường:”Điện hạ, nếu ngài còn nghi ngờ thân thể của Kiệt nhi, nô tỳ nguyện lấy cái chết để chứng minh!”
Thấy Dư Thi Thi nói năng nghiêm túc như vậy, Hoàn Nhan Hồng dần thả lỏng bàn tay, lệ mắt nhìn chằm chằm vào mắt đẹp của nàng, một lát sau, hắn nở nụ cười.
“Ái phi, bổn cung chỉ nói đùa với ngươi, sao ngươi có thể tưởng thật! Kiệt nhi đương nhiên là nhi tử của bổn cung, về sau còn có thể là thái tử của Bắc Chu quốc, bổn cung sao lại không tin ngươi chứ! Bổn cung còn muốn cùng ngươi ân ái trăm năm, con cháu đầy đường, sao có thể để ngươi chết đi…”
Không để nàng chết, nhưng lại khiến mỗi ngày nàng sống cũng không bằng chết! Dư Thi Thi cắn môi, trầm mặc.
Ngồi trước mặt nàng, là một cặp “tình lữ” thân thiết, bộ dáng kia khiến mắt nàng đau đớn thật sâu. Nếu không bước sai bước kia, hiện giờ người ngồi cạnh hắn, phải là nàng. Vì sao, vận mệnh lại trêu ngươi người như vậy? Vì sao Phượng Thương lại có thể yêu mến Mộ Dung Thất Thất?
Hoàn Nhan Liệt ngồi trên cao phi thường cao hứng, hắn vừa vuốt râu, vừa gật đầu cười cười. Có thể nhìn thấy vẻ tươi cười của cháu trai, người lam cậu này rất là vui vẻ, nếu Mộ Dung Thất Thất có thể sanh cho Phượng Thương nhất nam bán nữ, vậy hắn càng vui vẻ!
Ngồi bên người Hoàn Nhan Liệt là Đức phi Lâm Khả Tâm, thấy Hoàn Nhan Liệt có ấn tượng không tồi với Mộ Dung Thất Thất, vội vàng nói chen vào một phen: “Hoàng thượng, người xem, bọn hắn thực là xứng đôi a! Vị Chiêu Dương công chúa này là một tiểu nữ ôn nhu động lòng người, cùng Nam Lân Vương thật là một đôi trời sinh, một đôi địa tạo!”
“Đúng đúng, ái phi nói quá đúng! Trẫm cũng thấy Chiêu Dương công chúa rất ân cần dịu dàng!”
Lời nói của Hoàn Nhan Liệt cùng Lâm Khả Tâm rơi vào tai Hoàng hậu Lý Băng, nàng nhịn không được hừ lạnh một tiếng, nói: “Đức phi nói thật dễ nghe a, cũng cầu cho nàng kia có cái phúc khí này, có thể sống qua đêm tân hôn a!”
“Tỷ tỷ, lời ngươi nói sao có chút bất thường. Chúng ta đều mong Nam Lân vương tốt, lời này của ngươi, sao nghe thật quá lạc ý a! Chẳng lẽ tỷ tỷ không hi vọng nương tử của cháu trai bình an, vì Phượng gia khai chi tán diệp sao?”
Hoàng hậu có khiêu khích, Đức phi cũng không sợ, đối phương có thái tử, dưới gối nàng chẳng những có Nhị hoàng tử Hoàn Nhan Nghị mà còn có Ngũ hoàng tử Hoàn Nhan Khang, con của đối phương dù là thái tử, nhưng Nghị nhi của nàng cũng nổi tiếng là người tài đức. Thái tử vô tài vô đức, đây là chuyện mọi người đều biết. Một nửa cựu thần trong triều ủng hộ Nhị hoàng tử Hoàn Nhan Nghị, ngôi vị hoàng đế kia, của ai cũng chưa biết a!
Lâm Khả Tâm vô lễ khiến cho Lý Băng tức giận đến nghiến răng ken két. Những lời kia của nàng lại đúng lúc lọt vào tai Hoàng Nhan Liệt, ánh mắt hắn nhìn nàng ngập tràn bất mãn.
Vô luận Lý Băng có mạnh đến nhường nào, nếu muốn có thể tiếp tục sinh tồn ở trong cung, phải được hoàng đế sủng ái mới là chuyện quan trọng nhất.
Vài năm gần đây, ả hồ ly xinh đẹp kia đã sớm lấy được tâm của Hoàn Nhan Liệt, mặc dù nàng là hoàng hậu, nhưng cũng chỉ là thùng rỗng kêu to, nửa năm nay, Hoàn Nhan Liệt chưa một lần đến nơi nàng ở, nếu hôm nay lại chọc giận Hoàn Nhan Liệt, không những mất đi tâm của hoàng đế, chỉ sợ ngôi vị hoàng hậu của nàng cùng thái tử vị Hoàn Nhan Hồng cũng mất luôn.
“Hoàng thượng, thần thiếp không dám! Thần thiếp không hề có ý này! Thần thiếp chỉ là lo lắng chuyện trước kia lại phát sinh lần nữa. Vừa rồi, thiếp thân đã nhìn kỹ diện mạo của vị Chiêu Dương công chúa này, đích thực là bộ dáng vượng phu, xem ra, thiếp thân chỉ lo toàn điều thừa. Có câu cát nhân* đều được trời phù hộ, Chiêu Dương công chúa chắc chắn là người có phúc.”(*người may mắn, người hiền, người tốt)
Lời này, Hoàn Nhan Liệt thích, vừa nghe vậy liền thoải mái hẳn lên:”Hoàng hậu nói rất đúng, trẫm đã quan sát cẩn thận, Thương nhi thực sự thích Mộ Dung Thất Thất. Trước kia, trẫm chưa từng nhìn thấy vẻ mặt hắn như vậy. Chỉ cần Thương nhi cao hứng, tất cả đều dễ bàn!”
“Hoàng thượng nói rất đúng!”Thiên tử lên tiếng, Lý Băng cùng Lâm Khả Tâm ở một bên cũng đồng thanh hùa theo.
“Hahaha!” Thấy hoàng hậu cùng Đức phi hòa hợp với nhau như vậy, Hoàn Nhan Liệt phi thường vui vẻ, không nhịn được kéo tay hai vị mỹ nhân, để cùng một chỗ: “Chuyện vui vẻ nhất là có thể nhìn thấy các ngươi hòa hòa thuận thuận như thế này!”
Hừ! Tuy rằng trên mặt Lý Băng và Lâm Khả Tâm đều là nụ cười, nhưng ánh mắt bất mãn kia lại chẳng thể nào lừa dối đối phương được.
Đúng lúc này, một tiếng “Thái hậu giá lâm” truyền đến. Hai vị mỹ nhân chen nhau nhìn về phía một vị phụ nhân tóc bạc đang đến từ phía xa.
Đông Phương Lam đến đây, Hoàn Nhan Liệt tự mình tiến lên nghênh đón: “Mẫu hậu, sao người lại đến đây?”
“Ai gia nghe nói Thương Nhi đã trở lại, nên đặc biệt đến xem!”
Đông Phương Lam xuất hiện khiến Mộ Dung Thất Thất chú ý. Chỉ thấy vị thái hậu này một thân hắc bào thêu kim phượng, tay cầm xuân mộc long đầu quải trượng, một đầu tóc bạc búi cao, ở giữa là một cây trâm kim phượng giương cánh, trên cánh phượng được khảm hồng bảo thạch to cỡ hạt đậu tương, hoa lệ tôn quý lại không mất uy nghiêm.
Những lời đồn về vị thái hậu này quả thực rất nhiều, vang dội nhất chính là chuyện nàng oai hùng hơn cả nam nhân, khi còn trẻ từng phi ngựa múa đao, theo bên người Hoàn Nhan Trì cùng chinh chiến nam bắc, chẳng qua hiện giờ lớ tuổi, làm thái hậu, ở trong cung dưỡng già, mới khiến tầm mắt của mọi người dần dần dời khỏi nàng.
Nghe nói năm đó, Tam gia phân Tần, người đầu tiên đưa ra ý tưởng và thực hiện chính là hoàng đế khai quốc của Bắc Chu- Hoàn Nhan Trì, mà trợ giúp hắn, làm động lực thúc đẩy vị đại tướng quân này “mưu phản”, không ai khác chính là nữ nhân sau lưng hắn, cũng chính là hoàng thái hậu Đông Phương Lam.
Hoàng thái hậu giá lâm, bách quan lập tức cung kính hành lễ, ngay cả Phượng Thương, cũng dùng thái độ rất cung kính đối với Đông Phương Lam.
“Thương nhi, mau tới đây, để cho ai gia nhìn xem!” Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Đông Phương Lam vội vàng ngoắc Phượng Thương đến cạnh người nàng. Nàng híp mắt, nhìn thật lâu thật kỹ, sau đó mới gật đầu hài lòng: “Không tồi! Không ốm, ngược lại lại có chút béo! Lúc trước ai gia còn lo lắng, lần này đến Tây Kỳ, đường xá xa xôi, sẽ khiến ngươi ăn không ngon, hiện tại, xem ra, cũng không tệ lắm!”
“Ngoại tổ mẫu, tôn nhi được như thế này, ít nhiều cũng nhờ Chiêu Dương công chúa trên đường đi cẩn thận chiếu cố…” Thấy Đông Phương Lam cố ý lạnh nhạt với Mộ Dung Thất Thất, Phượng Thương chọn lúc gợi chuyện về nàng.
“Úc?” Sự bảo hộ của Phượng Thương dành cho Mộ Dung Thất Thất, Đông Phương Lam cuối cùng cũng được lĩnh ngộ. Bất quá chỉ là sau khi đến đây không thèm để ý đến Mộ Dung Thất Thất, hắn liền bắt đầu che chở, xem ra đúng thật là Phượng Thương đã động tâm với Mộ Dung Thất Thất, chuyện này thật sự không tốt chút nào.
Đông Phương Lam dùng vẻ mặt đạm nhạt nhìn về phía Mộ Dung Thất Thất, trong thanh âm lộ ra uy nghiêm, từng chữ đều được nhấn mạnh đến đặc biệt rõ ràng: “Vị này…, chính là Chiêu Dương công chúa Mộ- Dung- Thất- Thất- sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.