“Đám ruồi bọ kia đâu? Gần đây còn có đi tìm Vương phi không?” PhượngThương đem hộp thức ăn cho cá đưa cho Cát Tường đứng bên cạnh, lại nhậnkhăn lông ướt lau tay từ Như Ý.Thấy Phượng Thương dùng từ “Ruồi bọ” đểhình dung Lí Vân Khanh cùng Thượng Quan Vô Kỵ, Phượng Ngọc cùng Nạp LanTín đều cảm thấy vị vương gia này hình như ăn hơi nhiều “Dấm chua”.
Hai người này vốn dĩ sau khi nghe chuyện “hòa thân” của Vương phi liềntới phủ hỏi thăm, lại bị Phượng Thương trực tiếp gán cho cái biệt danh“ruồi bọ”, là những kẻ có tư tâm với Mộ Dung Thất Thất. Nhưng sự thựcthì họ cũng chẳng thể chính thức được coi là “ruồi bọ”, bởi bất kỳ aikhác phái mà đến thăm Vương phi cũng đều bị chặn từ ngoài cửa.
“Vương gia, ngài yên tâm, ta sẽ xem chừng Vương phi từng ly từng tý,không để cho kẻ khác mơ tưởng Vương phi.” Bởi vì Phượng Ngọc được Phượng Thương xem như tiền bối, cho nên Phượng Ngọc ở trước mặt Phượng Thươnglại không giống với nô tài bình thường, Phượng Thương đối nàng rất tônkính.
Có lời nói của Phượng Ngọc, Phượng Thương yên tâm hơn rất nhiều.
Hắn tựa hồ mẫn cảm quá mức, nhưng mà trên người tiểu vương phi của hắnphát ra hào quang chói mắt như vậy, hắn không muốn người khác nhận thấyđược sự đặc biệt của nàng nên trước tiên phải đem nàng chiếm thành củariêng đã. Đúng, làm của riêng, giấu đi đôi cánh của nàng để dưới vòngtay của mình! Thật cẩn thận che chở, khiến cho nàng trở thành bảo bốitâm can của hắn!
Nếu lời độc thoại trong lòng Phượng Thương bịngười bên ngoài nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuong-kim-bai-sung-phi/1599224/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.