Chương trước
Chương sau

CHƯƠNG 30: KHÔNG ĐÁNG GIÁ
Editor: Luna Huang
Bạch Lưu Ly cảm thấy trí nhớ của mình thoái hóa, có thể là ngày thư thích quá, đến nỗi trí nhớ của nàng cũng biến thành không xong, nếu không có như vậy, nàng vì sao vẫn là nhớ không nổi Mục Đồng Nhai đến tột cùng là ai, chỉ biết hắn tất cùng Mục Chiểu có quan hệ, cũng tất cùng Sa Mộc đột nhiên đến hữu quan.
Huyện thừa mới của Liễu thành, Mục Chiểu muốn làm gì? Nếu phần cuộc sống yên tĩnh này của bọn họ bị nhiễu loạn, nàng lo lắng Sa Mộc nói, ly khai nơi này.
Cho đến vào đêm, Bạch Lưu Ly vẫn là không có nhớ tới Mục Đồng Nhai đến tột cùng là ai, nàng hỏi Bách Lý Vân Tựu, nhiên Bách Lý Vân Tựu tựa hồ để chính nàng suy nghĩ cẩn thận, căn bản không để ý vấn đề này của nàng, vô pháp, đợi cho Ám Nguyệt rảnh, nàng mới từ trong miệng Ám Nguyệt có được đáp án.
Ám Nguyệt từ trong miệng Bạch Lưu Ly nghe được tên Mục Đồng Nhai này vẫn chưa cảm thấy kinh ngạc, nghĩ đến cũng là tin tức ở bên ngoài ngày mai huyện thừa mới đến tiền nhiệm, chỉ là vi túc nhíu mày, sau đó mới bỉu môi một cái nói: “Có thể có ai, không phải tiểu thị đồng bên người Mục Chiểu, nhát gan vô cùng, không nghĩ đến có thể làm quan.”
(Luna: Ta cũng nghĩ như vậy)
Tiểu thị đồng bên người Mục Chiểu? Bạch Lưu Ly nhớ lạim tựa hồ có nhân vật số một như vậy tồn tại qua,
Lúc Ám Nguyệt nói lời này, Sa Mộc chính đang cầm mộc bồn từ trong phòng bếp đi tới, trên mặt đất Ám Nguyệt đang cùng Bạch Lưu Ly nói Đồng Nhai, tay chợt run lên, không nghĩ qua là lại làm rơi mộc bồn xuống đất, phát sinh bịch một thanh âm vang lên.
Còn không đợi Bạch Lưu Ly hỏi, Sa Mộc vội vã cúi đầu nói: “Đại tiểu thư xin lỗi! Nô tỳ không phải cố ý, nô tỳ liền thu thập!”
Sa Mộc nói xong, vội vã ngồi xổm người xuống thu thập, hai tay phát ra run, chôn đầu thấp thấp, coi như dám ngẩng đầu nhìn người bên ngoài.

Bạch Lưu Ly cụp mắt nhìn Sa Mộc ngồi chồm hổm dưới đất hoảng hoảng trương trương nhặt mộc bồn, chợt nhớ tới Đồng Nhai đến tột cùng người thế nào, đột nhiên cũng tựa hồ hiểu Việt lão đầu vì sao bảo Sa Mộc thiên lý xa xôi từ Tố thành đến Liễu thành tìm nàng.
“Sa Mộc.” Vấn đề trong lòng Bạch Lưu Ly suy nghĩ, không khỏi gọi Sa Mộc một tiếng, Sa Mộc vội vàng như thụ hách ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ thấy Bạch Lưu Ly chỉ là bình tĩnh đánh giá nàng không nói lời nào, mâu tử tự tiếu phi tiếu nhìn thấy trong lòng nàng có chút phạm sợ, lại không dám cuống quít cúi đầu, chỉ là có chút khiếp khiếp nhìn Bạch Lưu Ly, “Đại tiểu thư gọi nô tỳ chuyện gì?”
Bạch Lưu Ly không vội mà trả lời vấn đề của Sa Mộc, chỉ là tỉ mĩ quan sát nàng, từ đầu đến chân, về sau mới khẽ mỉm cười nói: “Sa Mộc năm nay, sắp hai mươi rồi?”
Sa Mộc nao nao, sau đó lại cúi đầu, thanh âm thấp thấp đáp: “Cuối tháng này, liền hai mươi rồi.”
Sa Mộc lúc nói lời này, thần tình có chút cô đơn, sau đó cố nở nụ cười, bất quá là hai mươi mà thôi, nàng còn có thể chiếu cố lão thái gia, nàng còn chưa có già! Nàng còn chưa có già. . .
Ngay khi Sa Mộc cố mỉm cười, Bạch Lưu Ly khom lưng cầm mộc bồn trước mặt lên, ôn hòa nói: “Chớ mang hoạt, ta nói ngươi bây giờ đã không phải là thị nữ của ta, không cần hầu hạ ta nữa, hôm nay ngươi tới, chính là khách nhân của ta, ngồi đi, không cần mang hoạt.”
“Thế nhưng. . .” Sa Mộc muốn lấy mộc bồn trong tay Bạch Lưu Ly, làm sao có thể để đại tiểu thư mang hoạt nàng đang ngồi, nhiên tay nàng đến viền mộc bồn cũng chưa chạm liền bị Bạch Lưu Ly đẩy ra, sau đó trong ánh mắt nghiêm túc của Bạch Lưu Ly không dám đến trù phòng, chỉ có luống cuống dạo qua một vòng ở trong sân, cuối cùng vẫn là Ám Nguyệt nhất khắc cũng không được rỗi rãnh lôi nàng vào nhà chính ngồi, dù cho Sa Mộc nói ít, chính nàng cũng có thể tự vui.
Cuối cùng Ám Nguyệt còn nói đến Đồng Nhai, dĩ nhiên là đã hỏi tới Sa Mộc vì sao đột nhiên từ Tố thành tới chỗ này, có biết hay không chuyện của huyện thừa mới tiền nhiệm không, lại là có biết huyện thừa mới không.
Nhiên, lúc Ám Nguyệt nói đến Đồng Nhai, Sa Mộc mà bắt đầu có vẻ khẩn trương co quắp, đến nỗi vấn đề Ám Nguyệt hỏi nàng cũng không biết nàng đáp có thật hay không, nàng thậm chí không biết mình trả lời cái gì, đến cuối cùng thẳng thắn chăm chú ngậm miệng không nói.
Ám Nguyệt không phải là một người tỉ mỉ, đối với Sa Mộc cực lực áp chế cục xúc bất an cũng không biết là nhìn thấy hay không có nhìn thấy cũng không quản Sa Mộc có trả lời vấn đề của nàng hay không, vẫn còn cười nói, cuối cùng lại hỏi Sa Mộc: “Mộc muội muội, thành hôn chưa?”
Sa Mộc vốn là trở nên trắng mặt phút chốc hồng thấu, thấy Ám Nguyệt sảng lãng cười ra tiếng, còn vỗ vỗ bả vai của Sa Mộc nói: “Nguyên lai còn là một đại cô nương a, mấy năm này ngươi không ở bên người phu nhân cho nên ngay cả chung thân đại sự của mình cũng kéo dài? Đã như vậy, để phu nhân ở Liễu thành tìm một phu gia cho ngươi thế nào? Nam nhân của Liễu thành cũng đều rất tốt.”
Ám Nguyệt tùy tiện quen, Sa Mộc vốn cũng không trải qua chọc ghẹo, kể từ đó cả khuôn mặt như trứng tôm luộc chín, đó là bên tai cùng cổ đều là hồng thông thông, Bạch Lưu Ly vừa lúc ở đi vào nhà chính, thấy tình cảnh lần này không khỏi cười, “Ám Nguyệt, chớ chọ Sa Mộc, nàng là một đại cô nương gia chưa từng bị chọc ghẹo.”
Ám Nguyệt hắc cười một tiếng, đến trù phòng bưng thức ăn.
Trên bàn cơm, gặp được gặp được Bách Lý Vân Tựu, đây là lần đầu tiên nàng thấy mặt của Bách Lý Vân Tựu, mặc dù chỉ là phân nửa bên phải mà thôi, nhưng là đủ để kinh thật lớn, nàng trăm triệu lần thật không ngờ cô gia anh tuấn như vậy, cùng đại tiểu thư thực sự rất xứng đôi.
Bất quá, Sa Mộc vì Bạch Lưu Ly hài lòng về hài lòng, cùng Bách Lý Vân Tựu ăn cùng để nàng cảm thấy như đứng đống lửa, như ngồi đống than, mặc dù Bách Lý Vân Tựu vẫn chưa bất luận lí do thoái thác gì với nàng, thậm chí ăn cơm xong còn chủ động thu thập bàn ăn.
Đây là chủ tử Sa Mộc chưa từng thấy qua, mặc dù hắn đã không còn là Vân vương gia của Vân vương phủ ở Tố thành, thế nhưng trên người hắn tựa hồ sinh ra được quý khí như cũ không che giấu được, hắn đã từng cũng là Vương gia có người phục vụ, hôm nay lại nguyện ý vì đại tiểu thư mọi chuyện khom người, đại tiểu thư gả cho Vân vương gia Vân vương gia, quả nhiên là rất hạnh phúc.
Ăn cơm xong, Bạch Lưu Ly để Bách Lý Vân Tựu uy tiểu điểu nhi ăn, uy xong nhớ kỹ giúp hai tiểu gia hỏa tắm, Bách Lý Vân Tựu ứng tiếng, tiến buồng trong, Bạch Lưu Ly gọi Sa Mộc đến thư phòng.
Trong lòng Sa Mộc có chút thấp thỏm, nàng cũng không nói rõ bản thân đến tột cùng là vì đại tiểu thư biết rõ tình huống không ly khai Liễu thành mà thấp thỏm, hay là bởi vì biết được Đồng Nhai đến Liễu thành làm huyện thùa mới mà thấp thỏm, nàng đột nhiên cảm giác được, sự tình tựa hồ không phải là như nàng nghĩ, như là chỗ trung gian có sai.
Thế nhưng, đến tột cùng chỗ nào sai? Nói Vương Thượng muốn tìm đại tiểu thư cùng cô gia đưa bọn họ mang về trị tội là nàng chính tai nghe được, làm sao mà sai?
“Sa Mộc, đến đây ngồi xuống, không cần đứng.” Bạch Lưu Ly đi tới bàn bên cửa sổ ngồi xuống ghế, thấy Sa Mộc đứng ở một bên tâm sự nặng nề phát ra ngây ngô, không khỏi nhẹ nhàng vỗ vỗ ghế nhỏ, gọi lại tinh thần của nàng.
Sa Mộc hoàn hồn, ứng tiếng, cực không thích ứng ngồi ngang hàng với Bạch Lưu Ly.
Sa Mộc từ buổi chiều nghe được Bạch Lưu Ly cùng Ám Nguyệt đàm cập Đồng Nhai có chút mất hồn mất vía, lúc này ngồi ở bên cạnh Bạch Lưu Ly càng lộ vẻ khẩn trương, hai tay nắm thật chặt đặt ở trên váy trước đùi, không dám ngẩng đầu.
“Sa Mộc khẩn trương như vậy, xem ta là quái vật ăn thịt người?” Bạch Lưu Ly nhìn Sa Mộc nắm thật chặt hai tay có chút buồn cười, Sa Mộc nghe được Bạch Lưu Ly hỏi vội vàng buông tay ra, vội vàng đáp, “Không, không phải, nô tỳ, ta. . .”
“Được rồi, không cần khẩn trương như vậy, ở đây đã không phải là Tố thành không phải là Bạch phủ, tùy tâm là tốt rồi, ta sẽ không trách ngươi vô lễ.” Bạch Lưu Ly ôn tồn nói, Sa Mộc nghe giọng ôn hòa như có một lực lượng ôn nhu khẽ vuốt lòng của nàng, để cho lòng khẩn trương của nàng chậm rãi buông lỏng xuống, chỉ nghe Bạch Lưu Ly lại nói: “Sa Mộc, ta nói rồi ngươi không cần lo lắng cuộc sống về sau của ta cùng với Bách Lý Vân Tựu, ta đây liền không hỏi chuyện liên quan của ta cùng hắn nữa, ta chỉ hỏi ngươi về chuyện của ngươi, ngươi có nguyện cùng ta nói sự thật?”
“Ta?” Sa Mộc kinh ngạc, sau đó lại có chút hoảng trương nói, “Ta. . . Chuyện của ta sao dám phiền đại tiểu thư quan tâm. . .”
“Sa Mộc, ta nhớ kỹ ngươi từng nói qua mới ta, lúc đầu ngươi đến Mục phủ thỉnh Mục Chiểu tìm ta từng đáp ứng hắn một việc, ngươi còn nhớ rõ?” Bạch Lưu Ly định thần nhìn Sa Mộc.
Đôi môi của Sa Mộc bỗng nhiên chăm chú mím, đúng là không trả lời lời của Bạch Lưu Ly, Bạch Lưu Ly cũng không giận, chỉ là lẳng lặng nhìn, nàng một lát, Sa Mộc mới run môi nói: “Không, không nhớ rõ.”
“Sa Mộc không nhớ rõ?” Bạch Lưu Ly không phiền trái lại nở nụ cười, “Nhìn phản ứng của Sa Mộc, không giống như là không nhớ, phản như là thời thời khắc khắc nhớ ở trong lòng.”
“Không phải không phải!” Sa Mộc bỗng nhiên cố sức lắc đầu, mi tâm khẩn túc.
“Phản ứng của ngươi đã bán đứng ngươi, nếu không có như vậy, ngươi vì sao khẩn trương?” Giọng nói của Bạch Lưu Ly tuy rằng vẫn là nhu hòa chưa thay đổi, nhiên lời nói ra như là đang ép Sa Mộc, “Là vì huyện thừa ngày mai mới nhậm chức của Liễu thành Mục Đồng Nhai?”
Hai chữ Đồng Nhai để thân thể của Sa Mộc như bị châm chập, càng phát hoảng loạn lắc đầu, “Không phải! Không phải là bởi vì hắn!”
“Sa Mộc.” Bạch Lưu Ly đưa tay khoát lên trên mu bàn tay không ngừng run rẩy của Sa Mộc, nhẹ nhàng cầm, ánh mắt trầm tĩnh, “Lãnh tĩnh chút, không nên hốt hoảng.”

Mục Đồng Nhai đến tột cùng làm cái gì, để Sa Mộc vừa nghe đến tên của hắn phản ứng liền mãnh liệt như vậy.
“Đại tiểu thư, Sa Mộc sẽ không gả cho hắn, Sa Mộc sẽ không làm chuyện có lỗi với đại tiểu thư, dù cho Sa Mộc làm một người không tuân thủ bị người phỉ nhổ, Sa Mộc cũng sẽ không làm chuyện có lỗi với đại tiểu thư!” Sa Mộc bỗng nhiên chăm chú nắm lại tay của Bạch Lưu Ly, thanh âm tối nghĩa lại kiên định.
Bạch Lưu Ly hơi nhíu mày, chỉ nghe Sa Mộc tiếp tục tối nghĩa nói: “Vương Thượng hủy đi Vân vương phủ hủy đi nhà của đại tiểu thư cùng cô gia, hại đại tiểu thư đến Tố thành cũng không thể trở về nữa, hôm nay không ngờ để người đến bắt cô gia trở lại trị tội, người kia không là người lạ, chính là huyện thừa mới nhận chức ngày mai của Liễu thành!”
Sa Mộc càng nói càng kích động, kích động đến đứng lên, cho nên ngay cả đầu ngón tay của nàng đều khảm mu bàn tay của vào cũng không tự biết, chỉ thanh âm nói: “Người như vậy, ta thế nào còn có thể đáp ứng hứa hẹn của Mục đại thiếu gia. . Huống chi Mục đại thiếu gia sớm thì không phải là Mục đại thiếu gia rồi, hắn cũng sớm thì không phải là hạ nhân của Mục phủ.”
Bạch Lưu Ly cảm thụ được hai tay Sa Mộc của, nội tâm chấn động, nhưng càng nhiều hơn chính là không đành lòng, đi tới trước mặt Sa Mộc, giang hai cánh tay đúng là nhẹ nhàng ôm Sa Mộc, trầm giọng nói: “Sa Mộc, ngươi từ lâu không phải thị nữ của ta, ngươi trưởng thành là đại cô nương hai mươi tuổi. . .”
Hai mươi tuổi ở thế giới này mà nói đã sớm qua nói tuổi nói chuyện cưới gả, Sa Mộc bản thân tất rành mạch từng câu, nhiên nàng cũng đã sớm không xem bản thân là chủ tử của nàng nữa rồi, hai thế làm người, có thể đối đãi với nàng như vậy, trừ Việt lão đầu cùng Bách Lý Vân Tựu, còn có một tiểu cô nương. . .
“Không đáng a Sa Mộc. . .” Lòng của Bạch Lưu Ly thật rất ít cảm động, thế nhưng giờ khắc này, nàng cảm thấy nơi cổ họng của nàng là có chút nghẹn ngào.
Sa Mộc bởi vì Bạch Lưu Ly cái ôm đột nhiên này đột nhiên này Bạch Lưu Ly thẳng người, khổ sáp, khiếp sợ. . .
Trầm mặc thật lâu.
Bỗng nhiên, ngoài phòng có tiếng đập cửa vang lên, kèm theo thanh âm nhu nhu của A Uyên truyền đến, “Mẫu thân, bên ngoài có một thúc thúc tìm đến cha, cha để A Uyên hỏi người có muốn cùng hắn tiếp khách không?”
—— đề lời nói ngoài ——
Thúc hai ngày này vội vàng không có thời gian gõ chữ, hiện tại lai đổi mới!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.