CHƯƠNG 136: HỎA HỒNG, TRƯỚC ĐÊM ĐẠI HÔN Editor: Luna Huang Trong Dưỡng Tâm điện bỗng nhiên tĩnh đến gần như đến tiếng hít thở đều nghe không được, coi như Tiêu đại phu nhân nói để kẻ khác khiếp sợ hít thở không thông, rồi lại tự buồn cười để cho người nhất thời lặng im. Hạ Hầu Nghĩa không nói, Bách Lý Vân Tựu lại thấp thấp nhẹ nhàng mà nở nụ cười, tiếng cười không lớn sau mặt nạ nhẹ nhàng vọng lại, nhiên vào thời khắc này trong điện tĩnh dị thường rõ ràng. Chỉ thấy Bách Lý Vân Tựu hơi quay mặt chỗ khác nhìn về phía Tiêu đại phu nhân thần sắc đen tối, giọng nói lễ phép, lại nghe ra giễu cợt sâu đậm nói: “Tiêu đại phu nhân xưa nay là đối tượng đông đảo phụ nhân tâng bốc, chưa từng nghĩ Tiêu đại phu nhân cư nhiên cũng biết nói đùa, thật là hiếm thấy, lệnh bổn vương không khỏi bật cười, mong rằng Tiêu đại phu nhân đừng trách.” “Thần phụ gặp qua Vương Thượng, Vương Thượng vạn.” Thần sắc của Tiêu đại phu nhân âm hối lãnh túc, không quên hướng Hạ Hầu Nghĩa khom mình hành lễ, sau đó lạnh lùng nhìn về phía Bách Lý Vân Tựu nói, “Vân vương gia cho rằng thần phụ vui đùa sao?” “Chẳng lẽ không đúng sao?” Bách Lý Vân Tựu đỡ ghế chậm rãi đứng lên, cũng không nhìn Hạ Hầu Nghĩa cũng không nhìn Tiêu đại phu nhân, phảng phất tự quyết định nói, “Tỷ thí lần này người thắng là bổn vương, bằng gì… Tiêu đại phu nhân vô liêm sỉ nói muốn Lưu Ly cùng nhi tử đã chết của ngươi cử hành minh hôn?” (Luna: Quên nói, minh hôn là cử hành hôn lễ với người chết, ‘minh’ là minh giới chữ minh) Ai cũng không ngờ rằng Bách Lý Vân Tựu tuy rằng luôn luôn cực ít xuất hiện trước mặt người khác nhưng tuyệt đối hữu lễ với người ngoài sẽ nói ra lời như vậy, chớ nói Hạ Hầu Nghĩa cùng Tiêu đại phu nhân, đó là Thính Phong ba người từ nhỏ ở phục vụ bên cạnh hắn đều kinh trụ, gia chỉ có chân chính tức giận, mới độc mồm như vậy. “Tiêu đại phu nhân, người cho rằng người toán cái gì? Ai cũng cảm thấy Vương Thượng sẽ bởi vì người thương hài tử sốt ruột mà lật lọng sao?” Trong tiếng cười lạnh của Bách Lý Vân Tựu trào phúng càng lúc càng đặc hơn, chỉ thấy hắn xoay người, không nhanh không chậm đi đến chỗ Tiêu đại phu nhân, “Hay là nói —— Tiêu đại phu nhân cho rằng thế lực của Tiêu gia trọng hơn vương quyền của Vương Thượng, này đây muốn lấy thử mệnh lệnh Vương Thượng sửa lại vương mệnh đã hạ?” Lời mới ra khỏi miệng của Bách Lý Vân Tựu, sắc mặt của Hạ Hầu Nghĩa đã cực kỳ âm trầm, chỉ thấy hắn hơi giật giật môi, tựa hồ muốn há mồm nói cái gì đó, nhiên còn chưa há mồm, lời đại bất kính của Bách Lý Vân Tựu lại không chút nào cho mặt mũi đang tiếp tục, “Nếu là Tiêu đại phu nhân cảm thấy Tiêu gia vẫn là thần tử của Trạch quốc, vẫn là hảo hảo mà trở lại trong phủ khóc tang đi, hà tất tuổi đã cao còn hành hạ bản thân như thế.” Ám Nguyệt len lén đạp chân của Ám Dạ, mãnh nháy mắt với Ám Dạ, gia tối nay thế nào ác như vậy mạnh như vậy? Đến mặt mũi của một lão bà đều dùng sức đạp? Ám Dạ nhìn cũng không nhìn nàng một mắt, như trước dùng dư quang của khóe mắt nhìn chằm chằm nơi bóng tối trong điện, nhiên tâm trạng lại như là Ám Nguyệt ngạc nhiên dị thường. “Vân vương gia, Tiêu đại phu nhân bất quá là quá thương tâm, ngươi ——” Hình dạng của đế vương vẫn là phải giải, nhất là trước mặt Tiêu gia. Nhiên, Hạ Hầu Nghĩa còn chưa có nói xong, lại đúng là bị Bách Lý Vân Tựu cắt đứt, phảng phất miệt thị vương quyền không phải là Tiêu gia, mà chính là bản thân hắn, “Tiêu đại phu nhân vì thương con sốt ruột thương tâm quá quá không xen vào cũng không muốn quản, thế nhưng Tiêu đại phu nhân đây cũng là đang cùng thần hạ đoạt thê tử của thần hạ, Vương Thượng, người nỡ gả bảo bối Lưu Ly của người cho một người chết sao?” “…” Bách Lý Vân Tựu làm Hạ Hầu Nghĩa nghẹn trong tầm mắt nhất thời không trả lời được, mà Bách Lý Vân Tựu lạnh lùng nói liên miên mà nói đúng là để sắc mặt tái xanh của Tiêu đại phu nhân đến cơ hội xen mồm cũng không có. “Tiêu đại phu nhân.” Bách Lý Vân Tựu thoáng dừng bước lại trước mặt Tiêu đại phu nhân, thân thể cao ngất như là cư cao lâm hạ bao quát Tiêu đại phu nhân, có loại khí tức bức nhân không nói ra được, “Nếu là Tiêu đại phu nhân vì cứng rắn là muốn Lưu Ly cùng Tiêu thiếu công tử minh hôn, đại khả đến quý phủ của bổn vương cướp người, bất quá ——”
“Liền phải xem Tiêu phủ gặp các ngươi có…bản lãnh này hay không.” Nói Nói bên mép, hàm chứa năm phần khinh thị năm phần khí phách, phảng phất hắn không phải Quỷ Vương , không đúng tý nào trong miệng bách tính, mà là một vô thượng trí giả thiên địa không sợ. “Vương Thượng, thần hạ còn phải hồi phủ chuẩn bị công việc ngày mai cùng Lưu Ly đại hôn, mong rằng Vương Thượng cho phép thần hạ xin được cáo lui trước.” Bách Lý Vân Tựu tựa hồ nhìn cũng không nhìn thay đổi liên tục thân thể không biết là vì tức giận hay vì sao mà nhẹ nhàng run của Tiêu đại phu nhân, xoay người đi tới vị trí hắn mới vừa rồi ngồi qua cầm lấy huyền băng kiếm, thi lễ với Hạ Hầu Nghĩa ngồi đối diện trường án, cũng không đợi Hạ Hầu Nghĩa cho phép liền quay lại, chậm rãi đi qua bên cạnh thân Tiêu đại phu nhân, đi đến cửa điện. Bách Lý Vân Tựu đi ngang qua bên cạnh thân Tiêu đại phu nhân tựa hồ lược lược dừng một chút, tựa hồ nói câu gì với Tiêu đại phu nhân, rồi lại chỉ là trong nháy mắt, đợi trên mặt Tiêu đại phu nhân biến ảo không chừng thần sắc lộ ra một tia chấn ngạc rõ ràng, Bách Lý Vân Tựu đã bước ra cánh cửa đại điện thật cao rồi. Thính Phong ba người cũng tức khắc hướng Hạ Hầu Nghĩa xin cáo lui, theo Bách Lý Vân Tựu cùng nhau lui ra, nhiên bọn họ mỗi một bước đều là cẩn thận, cảnh giác tiếng lòng chưa từng thả lỏng một chút. “Tiêu đại phu nhân, ngồi xuống nói đi.” Thanh âm của Hạ Hầu Nghĩa lạnh lùng, cũng hoàn toàn không còn mặt mũi bình thường cho Tiêu gia, “Không biết mới vừa rồi Vân vương gia lúc rời đi cùng Tiêu đại phu nhân nói chút gì?” Dừng chân của Bách Lý Vân Tựu tuy rằng chỉ trong nháy mắt rõ ràng không đủ nói xong một câu, nhiên từ phản ứng của Tiêu đại phu nhân, rồi lại chứng minh Bách Lý Vân Tựu tất nhiên là cùng nàng nói gì đó. “Hồi Vương Thượng, Vân vương gia vẫn chưa cùng thần phụ nói gì.” Sắc mặt của Tiêu đại phu nhân đang từ từ chuyển biến tốt đẹp, nhiên mặt gầy gò tang tử thủy chung lộ ra đen tối, chỉ thấy nàng cung kính hướng Hạ Hầu Nghĩa cung kính khom người, “Tối nay thần phụ đến đây, đúng là mãng chàng, đúng là không hề kính Vương Thượng, thần phụ cam thụ xử trí.” Hạ Hầu Nghĩa cũng không đáp, mà là hơi mắt nheo lại nhìn chằm chằm Tiêu đại phu nhân, hình như lúc này trước mắt hắn thấy Tiêu đại phu nhân không phải là Tiêu đại phu nhân lúc trước, mới chậm rãi mới chậm rãi há mồm, dùng thanh âm trầm thống nói: “Chuyện của Tiêu thiếu công tử, Tiêu đại phu nhân vẫn là nén bi thương cho thỏa đáng.” “Đa tạ Vương Thượng quan tâm.” Tiêu đại phu nhân rũ mí mắt không nâng, lúc tới còn kích động không thôi thanh âm lúc này lại bằng phẳng nghe không ra bất kỳ tâm tình gì của nàng, “Chỉ là hôm nay chuyện như vậy, sự tình Vương Thượng từng cùng thần phụ nói, xin thứ cho thần phụ đã vô tâm để ý, còn thỉnh Vương Thượng lệnh tìm người khác.” Hạ Hầu Nghĩa trầm mặc dùng một loại thanh âm lãnh chìm khác gằn từng chữ: “Sự tình như vậy, trẫm cũng có một phần trách nhiệm, nếu Tiêu đại phu nhân vô tâm, vậy trẫm liền không bắt buộc nữa.” “Đa tạ Vương Thượng, thần phụ tối nay náo loạn chê cười, quấy rầy Vương Thượng cùng Vân vương gia nói chuyện, thỉnh Vương Thượng nể tình thần phụ thất tử đau lòng, tha thứ thần phụ.” Tiêu đại phu nhân nói cung kính, phảng phất trong một sát na nàng lại biến thành đại phu nhân không thua nam tử, nỗi lòng thường thường, tựa hồ chuyện gì cũng kinh không được nàng, đâu có chút thái độ bi thương. “Vô sự.” Ánh mắt lạnh lùng của Hạ Hầu Nghĩa tựa hồ muốn xuyên thủng Tiêu đại phu nhân. “Thần phụ tạ qua Vương Thượng, đêm đã khuya, thần phụ xin được cáo lui trước.” Tiêu đại phu nhân được Hạ Hầu Nghĩa đáp ứng xoay người ly khai, chỉ cước bộ của nàng cũng không thong dong như ngôn ngữ của nàng, rất là vội vã. Đợi ra Dưỡng Tâm điện, vội vã hạ thềm đá, hai chân của Tiêu đại phu nhân đúng là chợt hư mềm, suýt nữa ngã nhào trên đất, may mà tùy thị vội vã đỡ nàng, chỉ nghe nàng cơ hồ là dùng thanh âm run rẩy phun ra hai chữ, “Hồi phủ!” Tùy thị không dám chậm, vội vàng giúp đỡ nàng rất nhanh đến chỗ để xa mã. Trong Dưỡng Tâm điện, Hạ Hầu Nghĩa tựa trên ghế dựa ở sau người, đứt quãng lạnh lùng cười ra tiếng, “A —— ha ha —— hảo, hảo, hảo, thực sự là tốt lắm ——” Tiếng cười lạnh của Hạ Hầu Nghĩa không lớn, lại đủ để lệnh Lý công công cùng “Ám vệ” Ẩn nấp chỗ hắc ám có chút mao cốt tủng nhiên, chỉ có bọn họ biết rõ, Tố thành… Hay là toàn bộ Trạch quốc, sắp nhấc lên tinh phong huyết vũ. “Lý Tự.” Hạ Hầu Nghĩa cười lạnh, đưa qua ly trà trên trường án, lắc nước từ lâu lạnh trong ly, gọi Lý công công một tiếng. “Nô tài ở.” Lý công công liền vội vàng tiến lên. “Nếu bọn họ càng lúc càng không đem cái ngôi cửu ngũ này của trẫm để vào mắt, vậy liền —— hảo hảo chuẩn bị một chút.” Hạ Hầu Nghĩa khẽ hớp trà nguội trong ly, âm âm mà cười. “Nghiêm tướng quân đang ở thiền điện hầu, nô tài liền mời hắn tới.” Hạ Hầu Nghĩa không nói, Lý công công cũng đã cung kính lui ra. Trên hành lang của Dưỡng Tâm điện đến thiền điện, bước chân của Bách Lý Vân Tựu thoạt nhìn rất là bình ổn, cũng từng bước rất nhanh. “Gia, người tối nay tựa hồ gây xích mích ranh giới cuối cùng của Vương Thượng.” Ám Dạ cước bộ như gió, như hình với bóng theo sát Bách Lý Vân Tựu, mi tâm hơi, nhíu nhất phó mơ hồ dáng điệu bất an, “Đây đối với người rất là bất lợi.” “Đã là tình thế kiếm bạt nỗ trương, lợi cùng bất lợi đã không quá mức khác nhau.” Giọng nói của Bách Lý Vân Tựu nhàn nhạt, tựa hồ không sợ, sẽ không hoảng, “Đế đô gió nổi mây phun nghĩ đến cũng là mấy ngày nay rồi.” “Gia đã biết đế đô nơi chốn nguy cơ, vì sao còn phải trở về? Người ở nơi nào, chúng ta tự đến bên người là được.” Thính Phong cũng cau mày, lại không như Ám Dạ, mà là đem mi tâm nhíu chặt phảng phất bế tắc không giải được, “Lúc này vương thành, mỗi một bước là hơn một phần nguy hiểm.” “Thính Phong ngươi đần, gia trở lại Tố thành tự nhiên có lý do của gia!” Phản ứng của Ám Nguyệt hoàn toàn không giống với Ám Dạ cùng Thính Phong, nhưng gương mặt cười như tầm thường, coi như không biết, chỉ thấy cước bộ của nàng như bay đi theo bên cạnh thân Bách Lý Vân Tựu, dùng ngón tay xoa xoa cằm nói, “Theo ta đoán một chút ta đoán tâm tư của gia một chút a, ân.. Cái này…” “…” Thính Phong cùng Ám Dạ có xung động đỡ trán. “Được rồi, ta không nghĩ ra được.” Một lát sau, Ám Nguyệt vẻ mặt nổi giận. (Luna: Ta là thích bà này với Chiểu ca nhất truyện :D) “…” “Chính như theo như lời Ám Nguyệt, cho nên ta trở về, tự nhiên có lý do của ta.” Trong thanh âm ung dung của Bách Lý Vân Tựu có bảy phần ân hận, “Ngược lại để cho các ngươi vì ta cũng đưa thân vào trong hiểm cảnh.” “Mệnh của thuộc hạ, bất luận sinh tử, đều chỉ thuộc về gia!” Lời của Bách Lý Vân Tựu để thần sắc của ba người Thính Phong lập tức trở nên nghiêm nghị, đó là Ám Nguyệt mới vừa rồi còn cười hì hì cũng là như vậy. “Đa tạ.” Bách Lý Vân Tựu trầm trọng phun ra hai chữ xong không nói nữa, ba người Thính Phong cũng không cần phải nhiều lời nữa, chỉ cẩn thận cảnh giác che chở Bách Lý Vân Tựu. Trong thiền điện, Bạch Lưu Ly vẫn như cũ là nguyên khuông nguyên dạng, chưa thay xiêm y sạch sẽ, cũng không động nửa điểm đồ ăn trước mặt, chỉ là lẳng lặng ngồi ở nhuyễn ỷ, trong tiểu điện, đúng là nữ tử bất đồng vị trí mặc hạt y, tổng cộng không dưới mười người, chỉ thấy các nàng hai mắt nhắm nghiền sắc mặt phát ô, nhưng tâm đập, nghĩ đến là trúng độc ngất đi. Cửa tiểu điện thật to mở rộng, gió lạnh rót tiến, ánh nến trên đài lúc sáng lúc tối, cũng gợi lên tóc ngắn quá vai của Bạch Lưu Ly một chút một chút tung bay, nàng liền đối mặt với cửa điện ngồi ở ngay chính giữa tiểu điện, gác chéo chân, trong tay thưởng thức tuyệt tình châm, toát ra cười như có như không ở khóe miệng nàng dưới ánh nến rọi sáng không ngừng, thời khắc này nàng, như người bất úy trời cao đất rộng cao ngạo, không lo lắng nguy hiểm quanh mình chẳng biết lúc nào lại đột nhiên đập tới chút nào, tựa hồ đang đợi cái gì, trong nhất cử nhất động vốn nên tràn đầy tất cả đều là kiêu căng, rồi lại kẻ khác cảm thấy coi như tâm tính bất hảo ba phần trời sinh. Chí ít, trong mắt Bách Lý Vân Tựu là như vậy, đây là hắn chưa từng thấy qua, như một đóa hồng nở rộ ở trong tối, nhìn mỹ lệ, lại mang gai nhọn có thể trí mạng, trong tiểu điện này nữ tử hôn mê thất đảo bát của đó là chứng minh. Thấy Bách Lý Vân Tựu khoác bóng đêm mà đến, Bạch Lưu Ly đem tuyệt tình châm thu hồi ống tay áo, buông chân đang gác cao xuống, đứng lên vuốt nếp uốn trên xiêm y, cạn tiếu nói: “Nhanh như vậy liền nói hết lời rồi?” “Ân.” Bách Lý Vân Tựu khẽ gật đầu, hai mắt dưới mặt nạ tựa hồ quét bọn nữ tử hôn mê bất tỉnh một mắt. Mặc dù Bách Lý Vân Tựu vẫn chưa quá mức khiếp sợ, ba người Thính Phong cũng không như vậy, chỉ nghe Ám Nguyệt ngạc nhiên nói: “Oa, Vương phi của chúng ta, những nữ nhân này đều là ngươi đánh ngã?” “Hồi lâu chưa hoạt động gân cốt, tối nay nho nhỏ thử ám khí tân chế một chút mà thôi.” Như là trả lời vấn đề của Ám Nguyệt hoặc như là đang cùng Bách Lý Vân Tựu nói. Bách Lý Vân Tựu vẫn chưa có nghi vấn gì, chỉ cười nhạt nói: “Lưu Ly nghĩ đến có lẽ là rất mệt, chúng ta liền hồi phủ đi.” “Chính là chờ lúc này, đi thôi, nơi này chung quy không thích hợp chúng ta ở lâu.” Hai mã xa mui hắc sắc, lái ra khỏi vương thành, chưa bị bất kỳ ngăn trở nào. Trong phong tuyết, phong đăng phiêu diêu, vương thành to như vậy, lại tự bao phủ trong bóng tối nồng nặc. Trong Vân vương phủ, không biết Bách Lý Vân Tựu làm sao cho người đến Bạch phủ mang Sa Mộc đến, chỉ nhìn Sa Mộc nhìn thấy Bạch Lưu Ly bình yên vô sự vui vẻ đến rơi lệ, hầu hạ Bạch Lưu Ly tắm, cùng nàng nói sự tình đoạn ngắn thời gian này của Bạch phủ, kỳ thực không cần Sa Mộc nói, Bạch Lưu Ly cũng tự biết không chủ nhân phủ đệ dáng dấp ra sao. Khi Sa Mộc khóc khẽ nói lão thái gia Bạch Việt còn chưa hồi phủ, Bạch Lưu Ly cũng bảo nàng không cần phải lo lắng, chỉ vì Bách Lý Vân Tựu nói với nàng, lão Bạch Việt hắn sai người đưa đến địa phương an toàn, đế đô tạm không thích hợp trở về, chuyện Bách Lý Vân Tựu làm, Bạch Lưu Ly liền cũng yên tâm, đợi sự tình dẹp loạn nàng đi nhìn lão đầu nhi, hôm nay đế đô, đích xác không thích hợp lão đầu nhi trở về. Sa Mộc nghe lão Bạch Việt bình yên liền cũng an tâm, chỉ nói Trân Châu tiểu thư cũng chậm chạp chưa có trở về phủ, Bạch Lưu Ly không nói, Sa Mộc cũng không nói thêm nữa, chỉ chuyên tâm hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu dùng bữa, đợi đến Bạch Lưu Ly hỏi, nàng mới nhất nhất đáp, đợi cho tất cả thích đáng, đã là đêm khuya. Bạch Lưu Ly cho Sa Mộc nghỉ ngơi, Sa Mộc xin cáo lui, nàng cũng nằm ở trên giường thật lâu vô pháp ngủ, chợt nghe thanh vang động ngoài phòng, không khỏi áo khoác xuất môn vừa nhìn, chỉ là trong nháy mắt nàng mở cửa, cả người liền kinh trụ. Chỉ thấy trong viện vốn là tràn đầy bóng đêm nùng chìm, lúc này treo đầy đèn lồng đỏ thẫm, dưới đèn lồng lộ lưu tô hồng sắc thật dài, ở trong gió không ngừng lay động, chụp đèn đại hồng lộ hỏa quang nhu hòa rọi xuống tuyết trắng, phảng phất vì tuyết trắng khoác lên một tầng hồng sắc ấm áp vui mừng, lúc này còn có đèn lồng đỏ thẫm gia đinh treo thật cao trên cây khô. Lòng của Bạch Lưu Ly cũng vì hỏa quang noãn đỏ cảm thấy có chút ấm áp, từ trong phòng chậm bước ra ngoài, gia đinh chính đang bận rộn thấy nàng vội vã dừng việc làm trong tay hướng nàng hơi khom người cười, lúc nàng cười hồi lại bắt đầu tiếp tục bận rộn.
Bạch Lưu Ly dọc theo con đường được hồng đăng lung sáng sủa chậm rãi bước, tuyết trắng đập vào mặt không cảm thấy lạnh, gió lạnh thổi tóc của nàng rối loạn thậm chí không giơ tay lên vén ra sau tai, mà là hơi ngấc đầu lên thưởng thức hình ảnh vui mừng khó có được trong Vân vương phủ. Trên nhánh cây dưới hành lang, mỗi một chỗ trong phủ đệ tựa hồ cũng lộ đèn lồng đỏ thẫm, hồng lăng liền đoàn hoa, hồng trù thắt ở trên cành, bất quá nàng rửa mặt chải đầu dùng bữa cùng với ngủ không được trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ Vân vương đều phủ thêm hỏa hồng vui mừng, Bạch Lưu Ly lần đầu tiên cảm thấy, phủ đệ lạnh như băng này có chút sinh khí. Nàng thường ngày cho tới bây giờ chỉ hắc sắc xiêm y, cũng không phải là nàng không thích những thứ sắc điệu ấm áp này, mà là nàng cảm thấy những thứ sắc điệu này quá ấm quá vui mừng không có duyên với nàng mà thôi, nàng chư từng cảm giác mình là một ngươiì vui mừng. Thế nhưng nàng biết, hôm nay trong phủ này thay đổi hắc sắc âm u mà phủ thêm đỏ thẫm như gả, là bởi vì nàng. Suy nghĩ một chút, Bạch Lưu Ly đi phương hướng Ngân Ngọc hồ, nhưng ở chỗ khúc quanh gặp Ám Nguyệt cầm trong tay cầm hai đại hồng đăng lung nhảy về phía trước, Ám Nguyệt thấy nàng, vội vã cười híp mắt nhiệt tình hỏi: “Vương phi, hơn nửa đêm ngươi không nghỉ ngơi làm cái gì vậy? Chớ không phải là ngủ không được?” “Ám Nguyệt cô nương cũng không phải đã trễ thế này không nghỉ ngơi sao?” Đối với cô nương mặc dù chỉ gặp qua một lần nhưng lại tựa hồ như nhiệt tình vô cùng, Bạch Lưu Ly không ghét, mặc dù nàng cũng không người huyên náo, nhiên lại kỳ quái, như Ám Nguyệt huyên náo cùng phủ đệ luôn luôn không khí trầm lặng này hoàn toàn không hòa hợp, nàng lại cũng không chê nàng, ngược lại cũng giương khóe miệng lên, dáng tươi cười hữu hảo. Bạch Lưu Ly cảm thấy, kiếp trước nàng cực ít cười rộ lên, đi tới cái thời không này, gặp người bên cạnh, nàng luôn luôn không tự chủ được phát ra cười rộ lên từ nội tâm, tựa như giờ phút này vậy. “Cái này bất đồng, ngươi là Vương phi ta là thuộc hạ, gia không chuẩn chúng ta nghỉ ngơi chúng ta nào dám nghỉ ngơi, ngươi nhìn, không phải đang bận sao.” Ám Nguyệt vừa nói vừa giơ đăng lung đại hồng trong tay, ý tứ là nàng đang bận treo đèn, nào có ở không đi nghỉ ngơi, sau đó như là đột nhiên tựa như nhớ tới cái gì đột nhiên nha một tiếng, đúng là tiến đến bên tai Bạch Lưu Ly toái toái nhỏ giọng hỏi, “Vương phi, ngươi buổi tối không nghỉ ngơi, có đúng hay không nhớ gia nhớ đến ngủ không được a? Nhìn ngươi đi phương hướng Ngân Ngọc hồ, nghĩ đến muốn đi tìm gia đúng hay không?” “…” Bạch Lưu Ly có chút không thể tin tưởng đây là người có thể được Bách Lý Vân Tựu trọng dụng giữ ở bên người. “Hắc hắc hắc, Vương phi chớ nói không phải, phản chính gia cũng sắp là nam nhân của ngươi rồi, có cái gì không thừa nhận.” Vẻ mặt Ám Nguyệt cười hắc hắc, nói liền nói, còn dùng cùi chỏ áp áp cánh tay của Bạch Lưu Ly, hoàn toàn không có cấm kỵ nói, “Tựa như ta thích Dạ Dạ không có gì phải giấu, chỉ là Dạ Dạ luôn luôn không để ý tới ta mà thôi.” “Khụ khụ ——” Lời của Ám Nguyệt còn chưa hoàn toàn hạ xuống, cách đó không xa liền vang lên một trận tiếng ho khan, Ám Nguyệt vừa nghe tiếng ho khan này nụ cười trên mặt càng ngọt, “Nha, là Dạ Dạ! Vương phi, ta không thèm nghe ngươi nói nữa a, ta muốn đi cùng Dạ Dạ theo lồng đèn.” “Ám Nguyệt cô nương đi đi.” Bạch Lưu Ly có chút bất đắc dĩ cười cười, người với người, thật là không đồng dạng như vậy. Ai biết Ám Nguyệt mới vài bước lại chạy trở về, tiến tới bên tai Bạch Lưu Ly, chỉ là lần này nàng không cười, ngược lại có chút trịnh trọng nhỏ giọng nói: “Vương phi, ngươi nếu như thật ngủ không được muốn đi nhìn gia, phỏng chừng lúc này gia cũng là không xong, đại khái có thể chỉ có Vương phi chỉ có thể cứu vớt gia rồi!” “…?” Chỉ là còn không đợi Bạch Lưu Ly há mồm, Ám Nguyệt liền đã không có bóng rồi, có thể thấy được khinh công tốt, nhiên mặc dù không thấy bóng người, lại nghe thanh âm của nàng phiêu đãng, “Nga, đã quên nói với Vương phi, gia đang ở trong Quỷ Lệ các giữa hồ, Vương phi không có đi sai đường ——” Bạch Lưu Ly cười bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn đường nhỏ thông hướng Ngân Ngọc hồ đồng dạng treo đầy đại hồng đăng một mắt, xoay người muốn rời khỏi, nhưng ở xoay người thì lại vòng vo trở về. Thiên hạ này còn có thể có chuyện gì có thể để cho Bách Lý Vân Tựu…không xong? Tả hữu là không có người, nhìn một cái cũng không sao. —— đề lời nói ngoài —— Chiều ngang quá lớn xem ra không thích hợp thúc a, vẫn là tiến hành theo chất lượng ba. Sở dĩ ngày hôm nay xấu hổ của vẫn là không có vạn canh, ai… Còn có a, hôm nay tiêu tương a, độc giả khán văn của tiêu phí ở phía sau đài có thể vừa xem hiểu ngay, nói ký muốn nhìn văn lại không muốn bỏ tiền của oa tử, thúc kiến nghị các ngươi vẫn là yên lặng khán văn đừng cho thúc nhắn lại, thấy độc giả tên hậu cái kia lv0, thúc tựu trứng đau gia đản toái, có loại sức lao động bị tiện thải ngầm của cảm giác, so, các ngươi đổng tác giả tâm tình của, tất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]