Chương trước
Chương sau

CHƯƠNG 92: THÍCH KHÔNG? TA KHÔNG XỨNG VỚI NÀNG
Editor: Luna Huang
“Không biết lời của Bạch cô nương có thật hay không? Ta thấy đã thành thói quen cũng không quá cam tâm tình nguyện gả cho ta.” Bách Lý Vân Tựu nâng mặt nạ ở trong tay, phảng phất ở trước mặt Bạch Lưu Ly lộ ra chân nhan đã thành thói quen.
“Thế nhân đều nói Lưu Ly cùng Vương gia là tuyệt phối, trên đời này chỉ sợ ngoại trừ Vương gia không ai dám thú Lưu Ly nữa, Lưu Ly không vui gả cho Vương gia còn có thể gả cho người nào?” Bạch Lưu Ly nhìn con mắt trái thâm lục sắc của Bách Lý Vân Tựu, đột nhiên cảm giác được đáy mắt của hắn cất giấu mục đích sâu không thể sâu hơn, như phát ra thực sự muốn thú nàng từ nội tâm, như trước để cho nàng đoán không ra suy nghĩ trong lòng hắn, “Chỉ là Lưu Ly đến Vương gia làm sao nhập ngục cũng không biết, Vương gia không muốn cùng Lưu Ly nói một câu sao?”
“Nguyên lai Bạch cô nương là quan tâm ta, thật là làm cho ta thụ sủng nhược kinh.” Bách Lý Vân Tựu không có hỏi Bạch Lưu Ly vì sao cũng đến Hình bộ, chỉ là đáp trả vấn đề của Bạch Lưu Ly, “Thái tử điện hạ nói ta giết người, giết mười người người vô tội, nên tự nhiên, ta đã bị thỉnh đến nơi này.”
“Vậy Vương gia thực sự giết người sao?” Bạch Lưu Ly vấn.
“Bạch cô nương cho là thế nào?” Bách Lý Vân Tựu phản vấn.
Bạch Lưu Ly không nói gì, chỉ là nhìn chằm chằm con mắt trái của Bách Lý Vân Tựu, sau đó chậm rãi thối lui ra sau vài bước, thu hồi ánh mắt, “Ta nghĩ, mặc kệ Vương gia là thật có tội hay không, chung quy cũng sẽ là vô tội, đã như vậy, Lưu Ly liền không cần lo lắng bản thân còn chưa qua cửa liền trở thành quả phụ, Lưu Ly nên rời đi trước, Vương gia ở chỗ này chậm rãi làm khách.”
Bách Lý Vân Tựu thành đối tượng Hạ Hầu Sâm muốn đối phó, đây liền thực sự chứng minh Bách Lý Vân Tựu quả thực không đơn giản, mà Hạ Hầu Sâm muốn thành công đối phó hắn, tuyệt là chuyện không đơn giản, chuyện của bản thân nàng còn không giúp được, không rảnh phân tâm nhìn Bách Lý Vân Tựu tựa như ở không đi gây sự.
Bạch Lưu Ly nói xong, nhìn cũng không nhìn nữa Bách Lý Vân Tựu một mắt liền xoay người sãi bước đi, nhiên nàng mới đi ra khỏi vài bước rồi lại thả chậm cước bộ, sau đó ngừng lại, chỉ vì ——
Nàng tựa hồ nghe tựa hồ nghe dị dạng của Bách Lý Vân Tựu, bỗng nhiên tiếng thở hào hển, có thanh âm của cái gì rớt xuống đất cùng với âm hưởng phát ra ngã ngồi trên giường đá, tuy rằng rất nhỏ, nhiên tại lao ngục khoảng không tĩnh, đối với người có nhĩ lực nhạy cảm như nàng mà nói, đã là quá rõ ràng.
Bạch Lưu Ly vốn là muốn cũng không quay đầu lại ly khai, nàng lần thứ hai mại khai cước bộ, đúng là một bước chậm chạp không có mại khai bước thứ hai, chỉ thấy nàng nét mặt lạnh lùng nặng nề, mang theo một chút bất đắc dĩ, trong lòng thầm mắng một tiếng “Đáng chết” xong, xoay người một lần nữa đi trở về trước lao các của Bách Lý Vân Tựu.

Chẳng biết tại sao, nàng đột nhiên cũng nhớ tới đêm qua ở trên đình viện trúc lâu giữa hồ ở Vân vương phủ, Bách Lý Vân Tựu để nàng nhìn thấy các loại hình ảnh, lệnh nàng chấn động đến gần như hít thở không thông, đây là cảm giác mặc kệ kiếp trước hay là kiếp này cũng chưa từng có, lại cũng chính là loại cảm giác này lệnh nàng không có tức khắc ly khai Hình bộ mà là đến lao ngục hắc âm này, cũng là loại cảm giác này lệnh nàng mại không ra cước bộ.
Nàng thậm chí còn có loại cảm giác, nếu là nàng hiện tại cứ như vậy cũng không quay đầu lại rời đi, hoặc là lúc còn phải quay đầu sẽ không còn được gặp lại một lãnh diện nam tên là Bách Lý Vân Tựu nữa, đây là một loại cảm giác để cho nàng chán ghét không thôi, cũng không phải là xuất phát từ lo lắng cùng quan tâm, chỉ là xuất phát từ thực lực của hắn có thể cho nàng đến chỗ này, nếu không có tốt đáng giá, nàng hoàn toàn xem hắn không tồn tại.
Mà khi Bạch Lưu Ly một lần nữa đi trở về trước lao các của Bách Lý Vân Tựu, Bách Lý Vân Tựu quả nhiên vô lực ngồi ở trên giường đá tràn đầy bụi, dựa lưng vào tường đá dày, đầu vô lực rũ xuống, tóc dài bên mặt rũ xuống chặn ánh mắt của hắn, làm như đã hôn mê, mặt nạ của hắn rơi xuống mặt đất bên chân hắn.
“Bách Lý Vân Tựu?” Bạch Lưu Ly nhíu mày kêu hắn một tiếng, cảm thấy có chút bất khả tư nghị, lại đã hôn mê? Hắn có kém như vậy?
Bách Lý Vân Tựu không có động tĩnh, chính là đến tay rũ trên đùi cũng không có nhúc nhích một chút, Bạch Lưu Ly không khỏi đem mi tâm túc càng chặt hơn, “Bách Lý Vân Tựu?”
Lần này, Bách Lý Vân Tựu có phản ứng, chỉ thấy đầu tiên là ngũ chỉ của hắn nhẹ nhàng giật giật, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Bạch Lưu Ly, sắc mặt có chút tái nhợt, không lý do lộ ra một suy yếu, khi nhìn đến Bạch Lưu Ly quay lại thì không có kinh ngạc, chỉ là có chút xấu hổ nói: “Lại một lần nữa để Bạch cô nương thấy được dáng dấp vô dụng của ta, thực sự là xấu hổ.”
“Vương giam xin đem tay ngươi đưa cho ta.” Bạch Lưu Ly cau mày gương mặt bình tĩnh đưa tay luồng qua lao các, đưa về phía Bách Lý Vân Tựu, đây không đúng a, hôm qua nàng đã giúp hắn thuận huyết mạch, công hiệu của xích ngọc dẻ không tạo thành ảnh hưởng với thân thể hắn mới đúng, nhưng hiện nay lại là chuyện gì xảy ra.
Nói Bách Lý Vân Tựu luôn luôn thích quanh co lòng vòng lúc này thần kỳ không có trả lời Bạch Lưu Ly một câu, chỉ là đứng lên đến chỗ Bạch Lưu Ly, cách cửa lao trầm mặc đem tay trái cho nàng, Bạch Lưu Ly không nói hai lời liền cầm tay của Bách Lý Vân Tựu lôi kéo đến chỗ mình, tiện đà bắt mạch đập của hắn.
Bạch Lưu Ly vẫn cụp mắt nhìn chằm chằm tay của Bách Lý Vân Tựu, không có thấy lúc nàng kéo tay của Bách Lý Vân Tựu, màu sắc trong con ngươi không đồng nhất của Bách Lý Vân Tựu lòe ra một tia mất tự nhiên, cùng với Bạch Lưu Ly thật lâu tiếp tục cổ tay hắn không tha thì trên gương mặt bên phải của hắn như có như không đỏ ửng nhàn nhạt.
Bạch Lưu Ly nhìn chằm chằm cổ tay tay của Bách Lý Vân Tựu, cũng không biết Bách Lý Vân Tựu lúc này chính nhìn nàng chằm chằm, nhìn mí mắt buông xuống của nàng cùng lông mi loan kiều, vì không giải thích được mà mi tâm khẩn túc, mũi khéo léo lả lướt, cùng với đôi môi phấn, tựa hồ đang suy tư vấn đề gì không thể giải vậy.
Bách Lý Vân Tựu bỗng nhiên rất muốn nhìn dáng dấp Bạch Lưu Ly cười, mặt mày cong như nguyệt nha, đôi mắt biết phát sáng, hướng về phía trước khóe miệng cong lên, hai gò má cạn hồng, cùng với hai lúm đồng tiền nhợt nhạt, là dáng tươi cười hắn chưa từng thấy trên mặt bất kỳ người nào, lại có thể từ trong tán thán của người bên ngoài biết đó là một đạo cảnh đẹp không sao tả xiết.
Hắn không biết hắn vì sao hàng ngày thích xem nhìn nàng cười, rõ ràng mỗi một lần gặp cũng có thể làm cho hắn không tự chủ được thất thần một lần, lại như cũ muốn nhìn nàng cười.
Ngay lúc Bách Lý Vân Tựu còn chưa kịp che giấu suy nghĩ của mình, Bạch Lưu Ly buông lỏng tay hắn ra, vấn: “Vương gia có cảm thấy thân thể có chỗ không tốt?”
Bạch Lưu Ly vừa vấn vừa ngẩng đầu, mi tâm vẫn là ninh quá chặt chẽ, mạch tượng không khác thường, vậy Bách Lý Vân Tựu tại sao lại sắc mặt trắng bệch thân thể như nhũn ra?
Chẳng qua là khi ánh mắt của Bạch Lưu Ly chạm đến hai gò má đỏ ửng nhàn nhạt như có như không của Bách Lý Vân Tựu, nghi ngờ hơn, “Sắc mặt của Vương gia thật không tốt, đến tột cùng chỗ nào khó chịu?”
Lời của Bạch Lưu Ly vừa dứt, lời này, Bách Lý Vân Tựu cảm giác bên tai mình có chút nóng lên, không khỏi tránh mặt, trầm ngâm, sau đó mới nói: “Mặt.”
Mặt? Bạch Lưu Ly thầm nhủ trong lòng, ngoài miệng liền cũng nói ra, “Mặt?”
Bách Lý Vân Tựu cảm giác mình như là cái xác không hồn sống hơn hai mươi năm, chưa từng có xung động cắn đứt đầu lưỡi của mình, bên tai càng nóng, cũng né mặt sang chỗ khác, hắn không biết lúc này trên mặt của hắn có thiển hồng như lúc hắn thấy nàng cười trên hai gò má hay không.
“Má trái?” Bạch Lưu Ly tự nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Bách Lý Vân Tựu, chỉ xem như hắn dùng tóc che lại tráng cho nàng thân cận thôi, chỉ là nếu không để cho nàng kiểm tra địa phương hắn không thoải mái, nàng làm thế nào biết hắn đột nhiên tái nhợt là vì nguyên nhân gì, “Nếu là Vương gia không ngại, thỉnh Vương gia để Lưu Ly xem má trái của ngươi.”
Bách Lý Vân Tựu không phản ứng, Bạch Lưu Ly cũng không gấp, dù sao hắn khẳng để nàng nhìn thấy chân nhan của hắn đã là lệnh nàng cảm thấy là chuyện bất khả tư nghị, làm sao có thể để cho nàng lần lượt cẩn thận quan sát má trái hắn không muốn để thế nhân thấy.
Bất quá chỉ chốc lát, Bách Lý Vân Tựu liền chậm rãi quay mặt lại, đối mặt với Bạch Lưu Ly, cực lực đem tình tự không tốt trong lòng đè xuống, dáng dấp lãnh lãnh đạm đạm không giống bình thường.
Bạch Lưu Ly theo thói quen giơ tay lên muốn đụng vào bộ vị cảm thấy không khỏe của người bệnh, nhưng lúc tay vừa nâng đến phân nửa thì phút chốc dừng lại, có chút không xác định nhìn Bách Lý Vân Tựu, “Vương gia nếu là ngại, Lưu Ly liền không chạm mặt của Vương gia.”
“Vô sự.” Bách Lý Vân Tựu ngoài miệng bình tĩnh như thường, tim đập cũng đã đang từ từ gia tốc.
“Như vậy mạo phạm.” Bạch Lưu Ly khách khí một câu, tay phải xoa xoa má trái của Bách Lý Vân Tựu, lòng bàn tay khinh nâng cằm hắn, ngũ chỉ nhẹ nhàng vuốt ve đồ văn trên mặt hắn, thần sắc chăm chú, ngũ chỉ mỗi di động một phần sẽ hỏi Bách Lý Vân Tựu một câu, “Đau không?”, hỏi đến Bách Lý Vân Tựu một lòng không biết đến tột cùng là tư vị gì, có chút bi ai, có chút khổ sáp, rồi lại có chút ấm áp, có chút hạnh phúc.
Vưu kì lòng bàn tay cùng ngũ chỉ của nàng ấm áp, tựa hồ có tình cảm ấm áp xuyên thấu qua đầu ngón tay của nàng không ngừng thấm nhập máu lạnh lẽo từ lâu của hắn, làm hắn hai gò má của làm hắn từ từ ấm lên.
Bạch Lưu Ly nhỏ nhắn xinh xắn, Bách Lý Vân Tựu vừa mới tương phản, so với Bạch Lưu Ly mà nói xem như là cao to, Bạch Lưu Ly khó khăn lắm cao bằng vai hắn, bởi vậy Bách Lý Vân Tựu phải cúi đầu, Bạch Lưu Ly phải ngẩng đầu mới có thể thấy rõ mặt của Bách Lý Vân Tựu, giờ này khắc này tư thế của hai người có vẻ cực kỳ ái muội, nhưng nếu không có cửa lao dư thừa kia, mà giờ này khắc này, Bách Lý Vân Tựu cũng cực kỳ ghét bỏ cửa lao giữa bọn họ.
Bạch Lưu Ly chỉ chăm chú bệnh trạng má trái của Bách Lý Vân Tựu, hoàn toàn không có phát hiện ánh mắt luôn luôn lãnh đạm của hắn lúc này lại có loại hoảng loạn không chỗ sắp đặt, Bạch Lưu Ly tựa hồ tự lẩm bẩm, “Ôn độ đang từ từ lên cao.”
Bạch Lưu Ly tự lẩm bẩm vừa xong, Bách Lý Vân Tựu đã toàn hồng rồi, cũng may có tóc dài che, mới lệnh hắn vẫn làm ra một bộ dáng dấp lạnh nhạt, bất quá Bạch Lưu Ly tự lẩm bẩm cũng thôi, đúng là nâng tay trái lên cũng dán lên má phải của Bách Lý Vân Tựu, “Một dạng? Nóng rần lên? Xem mạch rõ ràng không có bệnh trạng phát sốt.”
Nam nhân quỷ dị này, thậm chí ngay cả chứng bệnh cũng là quỷ dị.
Bạch Lưu Ly tựa hồ còn muốn tiến thêm một bước quan sát Bách Lý Vân Tựu, nhiên Bách Lý Vân Tựu lại lui về sau một bước, “Giải cứu” Mặt mình từ tay của tay của Bạch Lưu Ly, thản nhiên nói: “Chứng bệnh lâu năm, không quá mức trở ngại, Bạch cô nương không cần quan tâm.”
Tay của Bạch Lưu Ly còn định ở địa phương hai gò má của Bách Lý Vân Tựu, sau đó mới nhìn Bách Lý Vân Tựu chậm rãi đưa tay xuống, thư giãn mi tâm, “Có thật không không cần quan tâm?”
Kỳ thực, nàng thật đúng là không muốn quan tâm hắn, cũng thật không phải quan tâm hắn.
“Ân.” Bách Lý Vân Tựu khẽ gật đầu một cái.
“Không chết được?”
“Lẽ nào Bạch cô nương hy vọng còn chưa qua cửa liền thủ tiết?”
“Đã như vậy. Vậy Lưu Ly liền không quan tâm Vương gia nữa.” Bạch Lưu Ly nói không quan tâm thật đúng là lộ ra thái độ thờ ơ, “Lưu Ly cũng đi trước, nên trở về phủ vì mình chuẩn bị giá y các loại một chút.”
” Vương gia, Lưu Ly chờ ngươi mau chóng làm khách xong đi ra cùng Lưu Ly thành hôn.” Có thêt vào lúc này cùng Bách Lý Vân Tựu thành hôn, chính là cơ hội tốt nhất đâm một cây đao vào trong lòng Bạch Trân Châu.
“Ta sẽ.” Bách Lý Vân Tựu trả lời có chút khinh, không biết hắn là nói cho mình nghe hay nói cho Bạch Lưu Ly đã xoay người rời đi nghe, chỉ thấy hắn một lần nữa đến gần cửa lao, gọi Bạch Lưu Ly lại, “Bạch cô nương chậm đã.”

“Ân?”
“Mấy ngày này… Cẩn thận nhiều chút.” Bách Lý Vân Tựu vốn là muốn nói mấy ngày nay hắn không ở ngoài, một mình nàng coi chừng Hạ Hầu Sâm, cuối cùng không có đem nới hết toàn bộ ra miệng.
Bạch Lưu Ly có chút giật mình, chỉ vì lòng hai người bọn họ đều biết rõ, giữa bọn họ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau, căn bản không tồn tại nghĩ cách ai chân chính quan tâm ai, bọn họ làm, ngoại trừ xuất phát từ mặt ngoài, đó là mục đích, trừ cái đó ra, không còn cái khác, mà Bách Lý Vân Tựu hiện tại cư nhiên cùng nàng nói để cho nàng mấy ngày này cẩn thận nhiều chút, nhìn ánh mắt của hắn không giống hư tình giả ý, làm sao không để cho nàng kinh ngạc.
Bất quá, hắn nếu nhắc nhở nàng cẩn thận chút, nàng liền tất nhiên cẩn thận, dù sao hắn nắm giữ tin tức tình báo nếu so với nàng có nhiều không biết bao nhiêu.
Không nghĩ đếnm cái biểu tình này tựa hồ lãnh diện nam sẽ không thay đổi, cư nhiên cũng có một mặt hảo tâm, thực sự là nghĩ không ra.
Nghĩ như vậy, Bạch Lưu Ly ôm quyền chắp tay với Bách Lý Vân Tựu, cong mặt mày lên khẽ cười, “Đa Tạ vương gia nhắc nhở, cáo từ.”
Bách Lý Vân Tựu không có lên tiếng trả lời, bởi vì hắn sửng sốt, chỉ vì Bạch Lưu Ly mỉm cười.
Đợi tiếng bước chân của Bạch Lưu Ly tiêu thất ở phía xa, đợi thanh âm của đại môn lao ngục nặng nề khép lại quanh quẩn trong lao ngục trống rỗng, Bách Lý Vân Tựu mới lại lần nữa ngồi xuống giường đá, lạnh lùng trầm trầm nơi đó có một tia không thoải mái.
Chỉ thấy hắn nhìn về phía góc rơm rạ mục, nói: ” Vọng Nguyệt nói ta lại lăng thần, đã lần thứ ba hay là lần thứ tư rồi?”
“Kỳ thực ta cũng nghĩ không thông, ta tại sao lại như vậy, tựa như mê nụ cười của nàng vậy.” Bách Lý Vân Tựu đè mi tâm, nhẹ nhàng nhu động, hiển bất đắc dĩ.
Sau đó, chỉ thấy tay của hắn khinh án mi tâm bỗng dưng run lên, động tác dừng, một lúc lâu cũng không có lại tiếp tục, trái lại để tay xuống, mắt như trước nhìn ánh sáng từ cửa sổ nhỏ trên tường đá chiếu xuống, giọng luôn luôn lãnh đạm có chút không xác định nói: “Đây là… Thích?”
Bách Lý Vân Tựu nói thì nói thế, hai tay đặt ở trên đầu gối bỗng nhiên long chặt, “Ngươi nói nếu là không thích, ta cũng sẽ không làm bộ không khỏe để nhìn phản ứng của nàng.”
“A…vẫn là Vọng Nguyệt ngươi hiểu ta, đó là ngay cả ta có làm bộ hay không cũng biết.” Bách Lý Vân Tựu tùng song quyền, tự giễu ngoắc ngoắc khóe miệng, “Dù cho thực sự là thích thì như thế nào, trên đời này không ai sẽ thực sự thích ta, nàng cũng như vậy.”
“Hay là nói, ta không xứng với bất luận kẻ nào, không xứng với nàng.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.