Chương trước
Chương sau

CHƯƠNG 72: TRÂN CHÂU NỘ, VÂN TỰU XUẤT LÃNH THỦ
Editor: Luna Huang
Phong đăng treo ở đầu thuyền bị kiếm khí ngoan lệ tước làm hai, hỏa quang phút chốc nhất diệt, hai nửa chụp đèn rơi vào trong nước, ở mặt nước kích khởi quyển quyển nho nhỏ rung động, trong bóng tối trong nháy mắt chỉ còn lại có ngọn phong đăng trong tay Bạch Lưu Ly ra hỏa quang mờ nhạt.
Thính Phong trong nháy mắt cầm kiếm cản trước người Bách Lý Vân Tựu, nhãn thần lạnh lùng nhìn chằm chằm phương hướng kiếm khí bay tới, khẽ nhíu mày, Vọng Nguyệt cư nhiên ngăn không được nữ nhân kia?
“Vương gia, tựa hồ là giải dược của người tới.” Bạch Lưu Ly không có vội vã ly khai trong ngực của Bách Lý Vân Tựu, chỉ là khẽ cười.
Bạch Trân Châu a Bạch Trân Châu, nếu quyết định hạ dược cho Bách Lý Vân Tựu, ở thời khắc tối hậu cuối cùng này rồi lại không chịu đem hắn biến thành khôi lỗi, ái tình thực sự là loại đồ mâu thuẫn.
“Từ đầu đến cuối, ta đều không cần giải dược này.” Thanh âm của Bách Lý Vân Tựu bình thản, cũng không đẩy Bạch Lưu Ly ra, chỉ là lẳng lặng nhìn phương hướng bóng tối trước mắt, phảng phất hắn như Hắc Vũ nhìn con mồi.
Vì Bạch Lưu Ly xuất hiện mà Bạch Trân Châu bị đánh thịnh nộ nhất thời đã quên vị trí bản thân đang ở, chỉ nghĩ nàng không bao giờ có thể chịu nổi Bạch Lưu Ly xuất hiện ở trước mắt của nàng, xuất hiện ở trên đời này, xuất hiện ở bên người Bách Lý Vân Tựu! Mà khi nàng nhìn thấy thuấn lực một kích của nàng chẳng những không có bắn trúng Bạch Lưu Ly, phản để cho nàng rơi vào trong lòng của Bách Lý Vân Tựu, nàng cảm thấy nàng cũng bị lửa giận trong lòng hừng hực bốc cháy lên.
Bạch Trân Châu vẫn chưa vì Thính Phong cầm kiếm tiến lên mà dừng bước lại, trái lại cước bộ càng như bay, đem trường kiếm trong tay cầm thật chặt, thịnh nộ đồng mâu phảng phất nhìn không thấy của của Thính Phong, mũi kiếm thẳng thủ bề trên Bạch Lưu Ly.
Bách Lý Vân Tựu thờ ơ, trong bóng tối Vọng Nguyệt tựa hồ tiêu thất thanh âm, Bạch Lưu Ly lặng im, đó là Thính Phong đều là thong dong rút kiếm, phảng phất thải phong cấp lược mà đến Bạch Trân Châu ở trong mắt bọn họ bất quá một vở hài kịch, một chê cười vi bất túc đạo.

Ngay khi Bạch Trân Châu cùng kiếm trong tay Thính Phong va chạm phát sinh thanh âm bén nhọn, Bạch Lưu Ly ly khai trong ngực Bách Lý Vân Tựu, xoay người nhìn về phía Bạch Trân Châu bị trạng thái thịnh nộ vây, cạn thanh nói: “Thính Phong công tử có thể đừng tổn thương vị cô nương này, mệnh của gia nhà ngươi vẫn là chờ nàng tới cứu.”
Dù cho lúc này nàng thấy không rõ mặt mày của nàng, nhưng nàng biết, hắc y nữ tử trước mắt xuất thủ từng chiêu ngoan lệ trí mạng tất Bạch Trân Châu không thể nghi ngờ, nàng còn chưa từng thấy qua dáng dấp một số gần như điên cuồng của Bạch Trân Châu, nghĩ đến niệm tưởng của nàng đối với Bách Lý Vân Tựu sâu tận xương tủy, bằng không cho tới bây giờ nàng đều thông minh tĩnh táo tuyệt không điên cuồng như vậy.
Chỉ thấy thân thuyền vì Bạch Trân Châu cùng Thính Phong toàn lực giao thủ mà tả hữu lay động, mỗi một cái đều cực kỳ kịch liệt, nếu không có nội lực thâm hậu quyết không có thể nào đứng ổn ở trên thuyền, tựa như Bạch Lưu Ly lúc này, gần như vì ổn định cặp mắt của mình liền bội hiển mệt mỏi, vốn muốn há mồm nói cái gì đó lúc này cũng đã không rảnh phân tâm, rất sợ vừa phân tâm vừa phân tâm liền rơi xuống hồ nước.
Quả nhiên thân thể hầu như không có nội lực đáng nói thế giới này chỉ có thể là một người yếu, mà nàng cũng thật không ngờ, thân thủ của Bạch Trân Châu dĩ nhiên lợi hại như vậy, đến Thính Phong tựa hồ cũng có vẻ có chút ứng phó không được.
Nữ nhân đang nổi giận là đáng sợ, như Bạch Trân Châu vậy nữ nhân ẩn tàng tâm tư rất lâu, một khi giận dữ tựa như liệt hỏa cánh đồng hoang vu, tựa hồ phải hết thảy đều hủy diệt mới có thể dẹp loạn lửa giận trong lồng ngực nàng.
Thân thuyền rung chuyển càng lúc càng mạnh, khiến Bạch Lưu Ly dù cho dụng hết toàn lực cũng vô pháp ổn định hai chân của mình, đúng là lảo đảo vài bước, suýt nữa rơi xuống bỗng thân thủ chụp tới, mò đồ ở bên cạnh để ổn định cước bộ của nàng, mà khi nàng vững vàng nắm được thứ gì đó cũng ổn định cước bộ nàng, nàng lại mạnh ngẩn ra.
Chỉ vì, nàng thuận lợi chụp tới thứ đó không phải là cái khác, mà là tay trái của Bách Lý Vân Tựu! Lòng bàn tay to, dày rộng, lúc này đang bị Bạch Lưu Ly thật chặt cầm lấy, vững vàng nắm.
Bách Lý Vân Tựu ở lúc Bạch Lưu Ly hướng hắn đưa qua tay đã có phát hiện, vốn muốn đưa tay giơ lên để cho nàng không chỗ trảo, nhưng cụp mắt thấy Bạch Lưu Ly cau mi tâm của lại thì cuối cùng không có giơ tay lên, mà là mặc cho Bạch Lưu Ly vững vàng nắm tay hắn, mặc dù trong lòng có chuẩn bị, khi Bạch Lưu Ly nắm lấy tay trái hắn một khắc kia, tay hắn vẫn là run lên một chút.
Bởi vì lòng bàn tay nàng ôn độ ấm áp khác với lòng bàn tay hắn hơi lạnh, cũng bởi vì hắn nghĩ tới dáng dấp nàng cười rộ lên, nghĩ dáng tươi cười như vậy dáng tươi cười như nước, chỉ sợ sẽ gặp vài phần hồng sắc.
Cùng lúc đó, lợi kiếm trong tay Bạch Trân Châu cuối cùng cũng rạch được cánh tay cầm kiếm của Thính Phong, trí mạng hướng tay Bạch Lưu Ly nắm chặt của Bách Lý Vân Tựu bay tới! Ánh mắt đỏ tĩnh như thế đang điên cuồng cười to, Bạch Lưu Ly chịu chết đi!
Tất cả tựa hồ ngay trong điện quang hỏa thạch, tay của Bạch Lưu Ly muốn gở xuống khuyên tai thậm chí còn chưa kịp giơ lên, liền chỉ cảm thấy trọng tâm cả người hướng sau ngã, hai chân treo lên, nàng đúng là bị Bách Lý Vân Tựu ôm ngang vào trong lòng ly khai thuyền nhỏ nhảy đến trên bờ!
Ngay thời khắc đầu ngón chân của Bách Lý Vân Tựu rơi xuống đất, thuyền nhỏ lại như phong đăng rơi trên mặt hồ, bị cắt là hai!
Thân thủ thật mạnh mẽ! Lúc này Thính Phong cũng đã ly khai thuyền nhỏ lên bờ, lấy tay cố sức ôm kiếm thương trên cánh tay sâu một tấc, không thể tin nhìn chằm chằm Bạch Trân Châu cả người sát ý, đem mi tâm ninh càng chặt hơn, nữ nhân này, lại có thân thủ đủ để địch nổi Vọng Nguyệt?
Bách Lý Vân Tựu vừa đứng yên ổn đem Bạch Lưu Ly để xuống, Thính Phong lần thứ hai cản trước người Bách Lý Vân Tựu thì, Bạch Trân Châu nhất thời ngừng công kích từng chiêu trí mạng, cánh tay nắm kiếm run nhè nhẹ, đó là hai vai tựa hồ cũng tựa hồ cũng run nhè nhẹ, vì đố kị cùng hận ý mà hai mắt trở nên tinh đỏ chăm chú nhìn mặt của Bách Lý Vân Tựu, thanh âm khàn khàn có chút hơi run rẩy, phảng phất cực độ không tin mà hỏi thăm: “Ngươi là tình nguyện làm khôi lỗi của ta cũng không muốn tiếp thu ta sao?”
Hắn đến tột cùng là một nam nhân thế nào, vì sao không muốn nàng, nàng có gì bất hảo? Nàng có gì so ra kém so ra kém Bạch Lưu Ly
Hơn nữa, mặt của Bạch Lưu Ly không phải là bị hủy lại bị hủy lần nữa rồi sao? Vì sao hôm nay sẽ hoàn hảo không tổn hao gì như vậy?
” Vị cô nương này không chỉ có ban đêm xông vào phủ đệ người khác, còn hỏi xuất không giải thích được như thế.” Bạch Lưu Ly nhìn Bạch Trân Châu hận đến có chút phát run, vẫn chưa đem thân phận của Bạch Trân Châu chọc thủng, chỉ là câu dẫn ra khóe miệng nhợt nhạt cười, “Lẽ nào cô nương không biết, Vương gia là nam nhân của Bạch Lưu Ly ta sao? Cô nương đây là muốn đây cùng Bạch Lưu Ly ta đoạt nam nhân sao?”
“A! Ngươi? Hắn trúng độc của ta rồi, chỉ có ta mới cứu được hắn.” Thanh âm của Bạch Trân Châu băng lãnh thâm độc, “Không có ta thay hắn giải độc, hắn cả đời này chỉ có thể là người của ta!”
Nếu hắn thực sự chọn Bạch Lưu Ly, nàng kia liền thực sự biến đưa hắn thành khôi lỗi, vĩnh viễn tỏa bên người!”
“Ý tứ của cô nương là Vương gia sẽ chết sao? Hay là Vương gia sẽ hối hôn mà thú cô nương? Hay là… Cô nương không tiếc đem Vương gia biến thành khôi lỗi cũng muốn ở lại bên người của cô nương?” Bạch Lưu Ly cười nhìn Bạch Trân Châu trong mắt hơi có khiếp sợ, trong ánh mắt ác độc của Bạch Trân Châu một lần nữa nắm lấy tay trái của Bách Lý Vân Tựu, hướng về phương hướng của Bạch Trân Châu chậm rãi giơ lên, “Cô nương nói chỉ có cô nương có thể giải độc, là hạ ở trong lòng bàn tay này của Vương gia có đúng không? Vậy thỉnh cô nương hiện nay nhìn một chút tay trái của Vương gia, độc tố lan tràn đến chỗ nào rồi.”
Bách Lý Vân Tựu trầm mặc, không có bỏ qua tay của Bạch Lưu Ly, chỉ là mặc nàng đem lòng bàn tay trái của hắn đối mặt với Bạch Trân Châu giơ lên, chỉ thấy lòng bàn tay hắn văn lộ rõ ràng, màu da như thường, nơi đó không có bất kỳ khác thường gì.
Bạch Trân Châu mở to hai mắt, thật sâu khiếp sợ, làm sao có thể? Truy ái không có nàng lấy thân làm giải dược, độc trên tay hắn làm sao có thể giải?
“Rất giật mình đúng không?” Tiếu ý của Bạch Lưu Ly thật sâu, có ý tứ hàm xúc khác, “Ai nói chỉ có thân thể của cô nương mới là giải dược? Đúng không, Vương gia?”
Ngụ ý rõ ràng, thân thể của Bạch Lưu Ly nàng đồng dạng cũng có thể là giải dược, kể từ đó tựa như cùng Bạch Trân Châu tuyên bố quan hệ giữa nàng cùng Bách Lý Vân Tựu không chỉ là phu thê trên danh nghĩa, càng là phu thê trên thực tế, Bạch Trân Châu nàng dù cho dùng hết bất kỳ thủ đoạn nào, cũng không chiếm được nam nhân này.
“A, ha ha…” Bạch Trân Châu bỗng nhiên cúi đầu thấp thấp lạnh lùng cười, Bạch Lưu Ly hàm tiếu tĩnh quan, tay nắm kiếm chiến run dử dội hơn, tựa hồ đem áp lực tất cả oán khí đố kị cùng không cam lòng dưới đáy lòng của nàng phóng xuất.
Bạch Lưu Ly buông lỏng ra tay của Bách Lý Vân Tựu, giơ tay lên nắm khuyên tai bên biên của gương mặt, chợt nghe thanh âm của Bách Lý Vân Tựu ở bên cạnh thân nàng thấp thấp vang lên, “Bạch cô nương ngươi đợi một chút thời cơ lập tức tới ngay.”
Bạch Lưu Ly hơi hí mắt, không có quay đầu nhìn Bách Lý Vân Tựu bên cạnh thân, tâm trạng cũng lại một lần nữa bội phục hắn, hắn đoán được nàng đang chờ đợi thời cơ, đợi một thời cơ lấy yếu chế mạnh, Bạch Trân Châu hủy nàng thế nào, nàng giống như vậy mà hủy Bạch Trân Châu.
“Tới rồi.” Ngay khi Bạch Trân Châu đang muốn lần thứ hai ngẩng đầu, thanh âm của Bách Lý Vân Tựu đã ở bên người Bạch Lưu Ly vang lên lần nữa, nàng biết hắn nói là cơ hội tới.
Hơn thế đồng thời, khuyên tai thối độc trong tay Bạch Lưu Ly bắn ra, đạn như bay vậy hướng lồng ngực của Bạch Trân Châu!

“Đinh ——” Nhiên ngay khi Bạch Trân Châu tách ra cái quả thứ nhất lại tránh không khỏi khuyên tai thối độc quả thứ hai, chỉ nghe thanh âm một tiếng đinh vang lên, khuyên tai gần đánh vào cổ Bạch Trân Châu lại bị một đạo hàn quang ngăn, nhưng không phải xuất từ tay Bạch Trân Châu!
Người phương nào tương trợ Bạch Trân Châu? Mâu quang của Bạch Lưu Ly rùng mình, mười ngón tức thì nhiều hơn tám ngân châm, đang muốn xuất thủ thì lại bị Bách Lý Vân Tựu từ đó lấy xuống một cây, Bạch Lưu Ly nhất thời vô hạ cố cập vô hắn, chỉ nhanh chóng cầm độc châm trong tay vung ra!
Bạch Trân Châu thực sự là hận không thể để nàng xuống địa ngục đều phải dùng bộ mắt thối rữa sao? Một lần để Hạ Hầu Lạc hủy đi nàng không tính, lần thứ hai còn hạ độc ở trong gió để cho vết thương đã khép lại của nàng thối rữa, như vậy nàng để nàng cũng thường thường tư vị của da thịt thối rữa.
Nếu là Bạch Lưu Ly chết đi có thể sẽ không nghĩ đến là tỷ tỷ thân ái này là rất muốn hại chết nàng nhất, bất quá không chỉ có là mượn tay của Hạ Hầu Lạc giết nàng, còn mượn tay của Hạ Hầu Lạc hủy đi mặt của nàng, Hạ Hầu Lạc mặc dù hận nàng, dụng tâm không phải rắn rết, nếu không có Bạch Trân Châu chỉ điểm, Hạ Hầu Lạc tuyệt sẽ không nghĩ tới muốn hạ đao hủy đi mặt của nàng, mà thời gian Hạ Hầu Lạc hủy tánh mạng của nàng hủy mặt của nàng, Bạch Trân Châu tất nhiên ở chỗ tối vô nhân chú ý nhìn, nhìn Hạ Hầu Lạc thế nào đem nàng giết chết, như thế nào hủy mặt của nàng.
Mà Vũ Thế Nhiên sở dĩ sẽ đem nàng coi là đá kê chân chặn đường, chỉ sợ cũng cùng Bạch Trân Châu thoát không khỏi liên quan, nàng là lặp đi lặp lại nhiều lần muốn hại nàng, dù cho nàng giữ lại nàng còn chỗ hữu dụng, cũng chưa có thể nhịn thục bất khả nhẫn, đã như vậy, nàng hoán một loại phương pháp cùng nàng vui đùa một chút, bỏ đi áo khoác ngăn nắp của nàng, nhìn nàng luôn luôn thông minh sẽ làm sao.
Chỉ nghe ngân châm va chạm cùng thiết khí phát sinh trận trận hưởng, lệnh Bạch Lưu Ly không khỏi cau mày, người chắn ngang đến tột cùng là ai?
Khi thanh hưởng thứ bảy phát sinh hưởng thì, Bạch Trân Châu lạnh lùng câu thần, khinh miệt nhìn Bạch Lưu Ly.
Trong lúc này, chỉ thấy tay trái của Bách Lý Vân Tựu khẽ nâng, một cây ngân châm xuất kỳ bất ý bay về phía Bạch Trân Châu, tốc độ cực nhanh lệnh nàng cùng vị tương trợ còn chưa hiện thân không kịp ngăn trở, ngân châm liền trong nháy mắt đâm vào trong da thịt của nàng, không phải là ngực, không phải là cổ, mà là đâm vào hắc sa trên gò má trái của nàng!
Mà ngân châm kia, chính là mới vừa rồi Bách Lý Vân Tựu từ trên tay Bạch Lưu Ly cầm mà lấy, Bạch Lưu Ly thật sâu cau mày, thân thủ của nàng dĩ nhiên không chịu được một kích như thế?
Bạch Trân Châu ôm má trái của mình, trong mắt sâu đậm khiếp sợ cùng thụ thương, đau thương đến cực điểm nhìn Bách Lý Vân Tựu, hai vai run, chỉ thấy nàng hơi há mồm, tựa hồ muốn nói cái gì, còn chưa chưa kịp lên tiếng, một đạo bóng đen nhanh như tật phong rơi xuống bên cạnh thân nàng, hoàn hông của nàng, chỉ nghe là thanh âm của nam tử cực hạn đè thấp vang lên, một từ “Đi” Còn chưa hoàn toàn vừa dứt, Bạch Trân Châu liền bị mang ra khỏi đường nhìn của Bách Lý Vân Tựu.
Còn không đợi Bách Lý Vân Tựu hạ lệnh, chỉ nghe trong bóng tối không ngừng có tiếng xào xạc vang lên, nếu là nhìn kỹ, liền sẽ thấy vô số đạo bóng đen từ bốn phía của Bách Lý Vân Tựu tuôn ra, hướng phương hướng ly khai của bóng đen tương trợ như chim bay mà lao đi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.