CHƯƠNG 40: ĐỘT NHIÊN SINH BIẾN Editor: Luna Huang Chiêm Vân tự trong rừng rậm cách ngoại năm mươi dặm thành nam Tố thành, đã từng Chiêm Vân tự đèn nhang vượng túc, nhưng mười năm trước Trạch quốc đạt được địa vị chi tối hậu của Diệu Nguyệt, đèn nhang của Chiêm Vân tự dường như lão Vân vương tử một dạng, đột nhiên hai ba ngày chi gian liền chặt đứt đèn nhang, chỉ vì Tố thành đột nhiên bộc phát ra tin đồn —— Chiêm Vân tự có tà khí, thôn phệ tính mạng của phụ tử Bạch Trí, thôn phệ tính mạng của lão Vân vương. Nghe đồn cũng không có lửa thì sao có khói, bách tính cũng không mù quáng đợi tin đồn đãi, mà là, đích đích xác xác có người mắt thấy, trước khi Bạch gia phụ tử xuất chiến đã đến Chiêm Vân tự, cũng có người chính mắt thấy lão Vân vương trước khi chết đi qua hậu đường của Chiêm Vân tự. Vì vậy, đồn đãi hai ba ngày càng đồn càng tà hồ, dẫn đến mọi người tránh Chiêm Vân tự như tránh hổ lang, đèn nhang của Chiêm Vân tự vượng túc liền nói như vậy đoạn tựu chặt đứt, hòa thượng sư phụ mắt dòm liên ấm no cũng không thể cũng không thể duy trì nữa, đều cuốn ly khai Chiêm Vân tự có thể nói huy hoàng, ít năm như vậy xuống tới, hầu như vô nhân đặt chân rừng rậm thành nam càng lâu càng mật, đem Chiêm Vân tự vây quanh ở trong mưa gió, nếu không có Bạch Lưu Ly lần này kỳ hoặc chết ở rừng rậm thành nam, chỉ sợ thế nhân đã quên lãng Chiêm Vân tự. Cũng bởi vì thi thể của Bạch Lưu Ly là phát hiện tại mật lâm thâm xử, đến nỗi này phiến vốn là cho người cảm thấy âm sâm sâm đến tùy thời cũng có thể thực người quỷ quái, Lý thúc chiếu theo phân phó của Bạch Lưu Ly lái xe đến Chiêm Vân tự, tính tình đôn hậu để hắn cẩn thận lái, rất sợ không chú ý một chút liền chọc giận chủ tử trong xe. Trong mã xa, Bạch Lưu Ly nhắm mắt mà ngồi, Sa Mộc đoan đoan lẳng lặng ngồi ở đối diện nàng, trong đầu nghĩ từng nghe về tin đồn quỷ dị của Chiêm Vân tự, không khỏi cảm thấy có chút lãnh, vốn muốn hỏi Bạch Lưu Ly vì sao đột nhiên cần tới chỗ như thế, thế nhưng nàng biết thân là một hạ nhân không có quyền lợi hỏi chủ tử, huống chi là đại tiểu thư tôn kính, đại tiểu thư còn không sợ, nàng sợ cái gì? Phải tin tưởng đại tiểu thư là tốt rồi.
Mã xa bình ổn chạy một đường bắt đầu trở nên xóc nảy, sau một lát, chỉ nghe Lý thúc ngoài xe cung kính nói: “Đại tiểu thư, do đi vào trong không dễ đi, lại quá hẹp, mã xa không đi vào được.” “Vậy liền đem xem ngừng lại ở chỗ này đi.” Bạch Lưu Ly thản nhiên nói, Sa Mộc vội vã vén rèm xe lên, Bạch Lưu Ly xuống xe ngựa mới phát hiện đường trước mắt quả thực không thể cho xe ngựa tiến vào, chỉ thấy lộ khẩu đứng thẳng một tấm bia đá, trên có khắc ba đại tự “Chiêm Vân tự”, đường đột nhiên ở chỗ này thay đổi hẹp, xác nhận năm đó mã xa của người vị phòng dâng hương ủng ủng, cố cách chủ tự còn cách một đoạn cố ý xây đường như thế, hôm nay đã là mấy năm liên tục cỏ dại mấy năm liên tục sinh trưởng tốt bao trùm mặt đường, còn có cành khô gỗ mục bị gió mưa xuy quát ngang ngửa trên mặt đường, chữ trên tấm bia đá từ lâu bị nữa mưa làm cho chữ bên trên mơ hồ có thể nhìn ra được ra phong quang của tự từng có nhiều mã xa ghé đến dâng hương, bất quá hôm nay cũng chỉ là không còn nữa tồn tại nhân hòa sự nhất tịnh nhất tịnh trong trí nhớ của mọi người không nhớ rõ. “Sa Mộc, ngươi và Lý thúc ở chỗ này chờ ta, ta đến tự đi một vòng.” Bạch Lưu Ly nói, rồi bước đi, Sa Mộc lập tức đi theo, vội la lên, “Đại tiểu thư, nô tỳ theo người đi, nô tỳ luôn cảm thấy nơi này âm sâm sâm, vạn nhất, vạn nhất…” Sa Mộc khẩn trương nói. Chợt phát hiện mình nói sai. Nhất thời không biết nói như thế nào xuống phía dưới, Bạch Lưu Ly cũng không phiền không giận nhàn nhạt cười, “Vạn xảy ra chuyện gì có thể chiếu ứng lẫn nhau?” “Vâng, đúng vậy.” Sa Mộc nói sai lời kiên trì thừa nhận. “Ngươi nếu như cùng ta đi vào, nếu thật xảy ra vạn nhất, ta còn phải chiếu ứng ngươi, ngươi vẫn là cùng Lý thúc ở nơi này chờ là được rồi.” Bạch Lưu Ly đối với lo lắng của Sa Mộc có chút buồn cười lại có ấm áp, rõ ràng như nhược đến bản thân cũng bảo vệ không được, còn muốn bảo hộ nàng, đối với kiếp trước chưa từng trải qua chuyện này mà nói, thực sự là, chỉ thấy Bạch Lưu Ly như không có chuyện gì xảy ra đưa lưng về phía Sa Mộc khoát khoát tay, “Nếu là ngươi nhàn rỗi buồn chán, để Lý thúc lái xe dẫn ngươi đi một vòng, một lúc lâu sau trở lại nơi này là được.” Sa Mộc có thể nào yên tâm chủ tử của nàng một mình đi vào Chiêm Vân tự, nhưng đang định cố ý theo sau, chỉ thấy bước chân của Bạch Lưu Ly đột nhiên trở nên nhanh, không cần chốc lát tiêu thất tầm mắt của nàng, sợ đến nàng vội vã đi vào trong, chỉ nghe thanh âm nhàn nhạt của Bạch Lưu Ly ở trong rừng vọng ra, “Ngươi nếu như còn theo, ngày sau liền không cần hầu hạ ta nữa.” Sa Mộc lập tức ngưng lại cước bộ không dám đi lên trước nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn cành khô hủ diệp trước mắt rơi khắp nơi trên đất, chợt cảm thấy hàn ý quanh thân um tùm. Bạch Lưu Ly không nhanh không chậm chậm rãi tới gần chủ tự của Chiêm Vân tự, một mặt nhìn chung quanh thu cảnh sắc rừng rậm nồng nặc, như du khách cực nhàn nhã, đang thưởng thức cảnh sắc dọc đường, một đôi con ngươi đen dưới mạn che mặt, sắc bén như chim ưng ám dạ. Bỗng nhiên, chỉ thấy tai phải của nàng hơi nhún, đồng mâu mãn hàm lợi hại hơi nửa hí, đem độc châm thật nhỏ ngón tay cẩm chắc trong lòng cười nhạt, tới sao? Nàng muốn nhìn đến tột cùng là hạng bọn chuột nhắt nào theo nàng. Đem độc châm khẽ nâng lên, sau đó lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai huy cánh tay, độc ngân châm tức khắc hướng sau lưng nàng bay đi, chỉ nghe có thanh âm vật nặng ngã nhào trên đất đè gảy cành khô vang lên, hai chân Bạch Lưu Ly nâng lực, như vội vàng cấp tốc đến phương hướng chủ tự. Bạch Lưu Ly liền sắp đến đất trống trước chủ tự Chiêm Vân tự, cước bộ của nàng hơi dừng một chút, có người? Thời gian cách thời gian trong thư đề cập còn sớm, sẽ là ai tại Chiêm Vân tự? Địch, hoặc hữu? “Hưu ——” Cùng lúc đó, phía sau Bạch Lưu Ly một cây tên tên bắn lén cấp xạ mà đến. Tên bắn lén từ phía sau Bạch Lưu Ly cấp xạ mà đến, kình đạo mãnh liệt, Bạch Lưu Ly dời bước là lúc đã không cách nào tránh né, chỉ có thể thuận thế đi phía trước đè thấp thân thể, lấy tay làm chống trở mình một cái, nhảy đến trên đất trống trước tự. Mũi tên nhọn không trúng Bạch Lưu Ly mà vô pháp dừng lại, chỉ lao qua bên tai của Bạch Lưu Ly vọt tới —— “Đinh ——” Khi Bạch Lưu Ly ổn định thân thể, tiếng binh khí giao tiếp bén nhọn rồi đột nhiên lọt vào tai. Bạch Lưu Ly lạnh lùng ngước mắt, chống lại chính là một đôi con ngươi đồng dạng lạnh như băng, một đôi đôi mắt độc thuộc về nữ tử.
Bạch Lưu Ly thấy rõ nữ tử mắt lạnh, chỉ thấy nữ tử khoảng chừng mười tám tuổi, chân mày lá liễu, mặt hoa đào thượng sinh, nữ tử vốn nên xinh đẹp thanh lệ một đôi đồng mâu cùng dung mạo của nàng bất tương, trong băng lãnh còn mang theo sát ý nồng nặc, một thân nam tử trang phục cạn hôi sắc càng cho cả người nàng thêm vài phần băng lãnh. Chỉ thấy trong tay nữ tử cầm một thanh trường kiếm, bên chân của nàng, rơi xuống một cây mũi tên nhọn đã bị tước thânhf hai đoạn, hiển nhiên là mũi tên nhọn mới vừa rồi bắn ra, mà mới vừa rồi thanh bén nhọn của binh khí giao qua, đó là trường kiếm chặt đứt mũi tên nhọn. Sắc mặt Bạch Lưu Ly bình thản, không sợ hãi không kinh ngạc, phảng phất sinh tử mới vừa rồi là một chuyện chưa từng tồn tại qua, chỉ bình tĩnh đón ánh mắt của nữ tử hôi y, không quên chú ý tới bạch y nhân sau lưng nữ tử. Sau lưng nguy hiểm cực hạn tới gần, Bạch Lưu Ly không nhúc nhích, chỉ thấy mâu quang của nữ tử hôi y lóe lên, giơ kiếm hướng Bạch Lưu Ly thẳng tắp đâm qua đây! “Quân Mi, không thể lạm sát kẻ vô tội.” Ngay khi nữ tử hôi y giơ kiếm đâm tới Bạch Lưu Ly là lúc, bạch y nhân sau lưng nàng mở miệng nói chuyện, thanh âm nhàn nhạt, nghiễm nhiên là giọng nam. Nhiên, kiếm trong tay của nữ tử hôi y vẫn chưa dừng lại —— Bạch Lưu Ly không tránh không tránh ——
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]