Lam Lăng Nguyệt dùng tốc độ nhanh nhất cầm theo thánh dược trị thương và đại bổ hoàn trở về Lam phủ, không để ý tới nô tỳ đi ngang qua mình hành lễ, chạy thẳng tới Nguyệt Thanh uyển.
“Tiểu thư, ngài đi đâu mà mồ hôi nhễ nhại vậy, trời lạnh lắm, ngài đừng để bị lạnh, để nô tỳ đi nấu một ít canh gừng làm ấm thân thể nhé.” Lam Lăng Nguyệt vừa tới Nguyệt Thanh uyển liền đụng phải Nguyệt Trúc đang ôm bó củi trở về từ ngoài.
“Ta không sao cả, chỉ là ra mua một ít thuốc cho Trang ma ma thôi, mấy ngày nay vất vả cho ngươi rồi Nguyệt Trúc, từ lúc ta trở về chưa có thời gian chuyện trò cùng ngươi.” Lam Lăng Nguyệt quên mất Nguyệt Trúc, sau khi từ chối đề nghị của nàng chợt nhìn thấy vẻ mặt của nàng ta có chút cô đơn, nhận ra từ lúc mình trở về hình như có chút lơ là cảm nhận của nàng ta, liền nói một vài lời xoa dịu.
“Không vất vả tí nào, có thể hầu hạ tiểu thư, là phúc phận của Nguyệt Trúc.” Một lời của Lam Lăng Nguyệt khiến cho đôi mắt của Nguyệt Trúc như có dòng nước ấm trực chảy ra, nàng cho rằng tiểu thư đã phiền chán mình rồi, nàng cho rằng nàng đã không thể cùng với tiểu thư nương tựa lẫn nhau như năm năm trước nữa, nhưng một câu nói của tiểu thư đập vỡ tất cả ‘cho rằng’ của nàng, thì ra tiểu thư không có ý ruồng bỏ nàng.
Lam Lăng Nguyệt nhìn thấy nước mắt lấp đầy trong con ngươi của Nguyệt Trúc, thần tình vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuong-doc-sung-sat-phi/2463912/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.