Chương trước
Chương sau
“Không phải ngươi thích nàng ấy chứ?” Ôn Vân Mặc thấy khi Âu Dương Mặc Thần nhắc tới Quỷ La Sát nét mặt không âm lãnh như vừa rồi, nhất thời xẹt qua một tia kinh ngạc, hiếm lắm mới thấy được tòa núi băng Âu Dương Mặc Thần này cũng có lúc phải tan chảy vì mỹ nhân, liền trêu ghẹo chất vấn.

“Bách Thảo đường của ngươi không muốn ở lại Hoa đô nữa phải không, từ bao giờ ngươi trở nên thích buôn chuyện đến vậy, ta không thích bất cứ ai, ngươi cũng không phải không hiểu rõ tình trạng thân thể ta, căn bản sống không quá 23 tuổi.” Âu Dương Mặc Thần hung dữ trừng mắt nhìn Ôn Vân Mặc, lời nói đùa này thật sự chẳng buồn cười chút nào, tình trạng cơ thể của hắn đã định ra kiếp này vô duyên với bất kỳ nữ nhân nào.

Ôn Vân Mặc nhìn Âu Dương Mặc Thần im lặng uống rượu mà thở dài, từ trước tới nay hắn đều chôn giấu trái tim mình thật sâu, chưa từng nghĩ sẽ mở lòng bản thân, vốn là một kẻ kiêu ngạo mang trong mình trái tim yếu đuối, lại gắng gượng biến chính mình thành một vương gia máu lạnh giết người không chớp mắt, tiếc rằng trời xanh đố kỵ anh tài, đến thời điểm hiện tại độc trong người Âu Dương Mặc Thần cũng đã hết đường cứu chữa, y cũng lật xem không ít y thuật, lại đối với thất sắc cổ độc hiểu biết nửa vời, trong lịch sử ghi chép cũng chỉ viết ngắn gọn, chỉ biết đây là một loại cấm thuật.

“Ôn Vân Mặc, ta tới tìm ngươi là để bồi ta uống rượu giải sầu, ngươi ngược lại thì hay lắm, một mình buồn chán đến phát ngấy rồi.” Âu Dương Mặc Thần lại rót cho bản thân một ly rượu nhưng thấy Ôn Vân Mặc đờ đẫn ở tại chỗ, khẽ nhíu mày đùa cợt.

“Ta đâu có coi khinh vấn đề của ngươi, có ngươi mới xem thường ta ý, tới, ai sợ ai, hôm nay xem ai say trước nào.” Mạch suy nghĩ của Ôn Vân Mặc bị Âu Dương Mặc Thần cắt ngang trở về, vô cùng khinh bỉ lườm nguýt Âu Dương Mặc Thần, không ngờ bản thân mình cũng có lúc bị Âu Dương Mặc Thần khinh bỉ.   

Âu Dương Mặc Thần và Ôn Vân Mặc càng uống càng nhiều, vốn Ôn Vân Mặc còn có thể khống chế được tình hình, chẳng qua đến cuối cùng chính bản thân y uống đến trời đất quay cuồng, Âu Dương Mặc Thần tốt hơn, dù sao quanh năm hắn uống rượu mạnh, tửu lượng vô cùng tốt, lúc Ôn Vân Mặc Thần say gục xuống, hắn liền đứng dậy, lúc này cũng có chút bay bổng, hơi men bốc lên khiến khuôn mặt tái nhợt của hắn ửng lên sắc đỏ, thứ cảm giác này thật tuyệt, hắn thích loại cảm giác này, đây coi như lần đầu tiên trong mười bảy năm qua hắn buông thả như vậy.

“Tới, uống tiếp, để ngươi xem thường ta, hôm nay ta sẽ cho ngươi say mèm.” Ôn Vân Mặc trong cơn say mê man vẫn không quên chuốc say Âu Dương Mặc Thần, xem ra lần này thật sự bị đả kích nặng nề.

“Rượu vị quá kém.” Âu Dương Mặc Thần lạnh giọng đánh giá Ôn Vân Mặc sau đó có chút loạng choạng đi về phía cửa chính của Bách Thảo đường.

Tới cửa chính Bách Thảo đường, dược đồng vừa sắc xong thuốc thuận tiện đang bưng thuốc gọi Âu Dương Mặc Thần lại, không để ý tới chén thuốc nóng bước vội.

“Công tử, ngài chờ chút, đây là chút thuốc sắc chủ tử tặng ngài bổ khí huyết, ngài cầm uống rồi hẵng đi.” Dược đồng mới tới không màng đến bát thuốc nóng bỏng tay, kiên quyết đưa chén thuốc bốc hơi nghi ngút cho Âu Dương Mặc Thần.

Âu Dương Mặc Thần chau mày, hắn không thích ngửi vị đắng, đặc biệt ghét uống mấy loại thuốc kiểu này, bởi vì tác dụng không lớn, thế nhưng khi hắn nhìn thấy phần tay bị bỏng đỏ của dược đồng, chung quy không thốt ra nổi lời từ chối, tiếp nhận chén nhỏ, thổi thổi dược thang nóng hổi, một ngụm uống vào rồi đưa lại chén canh cho dược đồng.

“Ta đi đây, ngươi chăm sóc chủ tử nhà ngươi đi.” Đưa lại chén canh cho dược đồng, Âu Dương Mặc Thần không quên nhắn nhủ lại một câu cho dược đồng, thân thể lảo đảo mất thăng bằng bước ra khỏi Bách Thảo đường.

Hiện tại đã sắp tới trưa, Âu Dương Mặc Thần đi vô định trên đường lớn, vị đắng trong thuốc khiến hắn vô cùng khó chịu, bên cạnh đấy hắn còn cảm giác được có người đang theo dõi đằng sau, không khỏi bước nhanh hơn, hắn trái lại muốn xem ai ăn gan hùm dám theo dõi hắn.

Lòng vòng trong những con đường nhỏ quanh co uốn lượn một lúc lâu, Âu Dương Mặc Thần rẽ ngoặt vào một góc ẩn núp, mà lúc này mấy tên theo dõi hắn luôn theo sát Âu Dương Mặc Thần, bất quá một giây không cẩn thận liền mất dấu, lại không quen thuộc đường đi, chính tại lúc đang suy nghĩ phân công nhau tìm kiếm tung tích Âu Dương Mặc Thần như nào, Âu Dương Mặc Thần từ trong chỗ rẽ bước ra, vài bước liền tới gần ba người theo dõi hắn.

“Nói, các ngươi là ai, tại sao muốn theo dõi ta?” Tay phải Âu Dương Mặc Thần bóp chặt yết hầu của một tên trong số đó, không kìm được tăng lực khiến gã hít thở càng thêm khó khăn.

“Vương gia tha mạng, chúng thần là đại nội thị vệ, đây là yêu bài của chúng thần.” Hai gã còn lại nhao nhao quỳ xuống thỉnh tội, càng sợ vương gia không tin mình, liền cuống quít dâng lên yêu bài của mỗi người.

Âu Dương Mặc Thần quét qua một vòng yêu bài, xác nhận xuất thân từ hoàng cung, liền thả lỏng tay phải, thế nhưng hàn ý trên người chỉ tăng thêm chứ không giảm.

“Ông ta sai các ngươi theo dõi ta làm cái gì, chẳng lẽ còn sợ bản vương mưu phản đe dọa tới hoàng vị của ông ta?” Con ngươi Âu Dương Mặc Thần co lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chế nhạo, hắn không cho rằng tên kia bởi vì lo lắng cho hắn, tên đó chỉ quan tâm đến bản thân ông ta mà thôi.

“Vương gia ngài hiểu lầm hoàng thượng rồi, trước khi ba người nô tài xuất cung, hoàng thượng cố ý dặn dò sai chúng thần tập trung kiểm tra thân thể của ngài có bị dược hôm qua gây tổn thương hay không thôi, hoàng thượng vô cùng quan tâm đến vương gia ngài.” Một gã trong đám thị vệ bước lên trước một bước, gấp gáp thành khẩn hồi bẩm toàn bộ lời hoàng thượng nói cho Âu Dương Mặc Thần.

Nghe tới hai chữ quan tâm, sắc mặt Âu Dương Mặc Thần chỉ có thể dùng từ tăm tối để hình dung, hắn nghi hoặc hai chữ quan tâm này từ miệng kẻ đó phun ra, ông ta không cảm thấy hổ thẹn sao.

“Quay về chuyển lời cho ông ta, sống chết của bản vương không có bất cứ quan hệ gì đến ông ta, nếu ba ngươi còn theo ta, ta không để ý mà biến hôm nay thành ngày giỗ của các ngươi đâu.” Âu Dương Mặc Thần lười nhiều lời, sửa sang lại ống tay áo vừa bị làm nhàu, rồi xoay người rời khỏi, để lại bóng lưng băng lãnh lại cho ba người.

Thẳng đến khi Âu Dương Mặc Thần đi xa, ba thị vệ này mới hít thở bình thường, ban nãy cảm giác như nghẹt thở, cặp mắt lạnh như băng khiến cho ba kẻ đã quá quen thuộc với những sự kiện lớn cũng phải rùng mình ớn lạnh, bị vương gia phát hiện, bọn họ chỉ có thể dừng hành động hồi cung phục mệnh.

Phía bên trong Lam phủ

Lam Lăng Nguyệt dùng xong đồ ăn sáng, liền trở về Nguyệt Thanh uyển, về tới nơi, Nguyệt Trức vui mừng tiến lên tiếp đón, bởi vì nàng không thấy hai nha hoàn kia bên người tiểu thư nữa, vất vả lắm nàng mới có thể có cơ hội biểu hiện trước mặt tiểu thư, tất nhiên vui vẻ rồi.

“Tiểu thư, người đã về rồi, có dùng bữa không? Cần em đi chuẩn bị cho người một chút không?” Nguyệt Trúc vừa tiến lên liền ríu rít không ngừng, bởi vì hôm qua nàng luôn ở trong Nguyệt Thanh uyển bận bịu một ít việc vặt, cũng không ra khỏi uyển tử nên không hề hay biết chuyện hai nha hoàn của tiểu thư đại náo Mặc uyển.

“Ta ăn ở chỗ mẫu thân rồi, ngươi bận thì lui xuống đi, ta về phòng tìm vài thứ.” Hiện tại tâm trí Lam Lăng Nguyệt đang suy nghĩ phương án điều trị về sau cho Hạo nhi nên không kiêng dè Nguyệt Trúc nhiều như trước.

Nguyệt Trúc thấy tiểu thư tựa như đang suy nghĩ chuyện gì, thuận miệng liền nói qua loa vài câu với mình, mặc dù trong lòng nàng có chút khó chịu, nhưng nàng vẫn là người biết nguyên tắc nên không nhiều lời lui xuống làm tiếp việc dang dở.

Lam Lăng Nguyệt trở lại phòng lấy ra cuốn y tuyệt bảo điển* lật xem cách chữa trị cho thân thể yếu ớt nhiều bệnh của tiểu Hạo nhi, dù sao thằng bé vẫn là tiểu hài tử sáu tuổi, không thể dùng quá nhiều các thuốc có thành phần quá cao, chỉ cần dính đến chữ dược sẽ có ba phần độc, mặt khác sẽ kích thích đến vị trí nào đó trên cơ thể, cho nên nàng vẫn quyết định dùng cách chữa bệnh bằng đường ăn uống kết hợp với châm cứu vật lí trị liệu. Vội lật xem có dược thiện* nào áp dụng được vào thực tế thích hợp cho Hạo nhi không, không có ghi chép nào trên y tuyệt bảo điển, Lam Lăng Nguyệt bèn tiếp tục lục lọi trong đống hành lý của nàng, tính tìm bản sao viết tay mà Hắc Phong cho mình, trên đó hình như có bản ghi chép.

(Dược thiện: Điều trị: thức ăn không những nuôi dưỡng cho cơ thể, mà còn giúp ích trong việc trị bệnh.

Y tuyệt bảo điển: sách quý về y thuật có một không hai.)

Hành lý bị chính mình lục lọi lung tung bừa bãi, trên bàn cũng để các thể loại kì dị cổ quái, cũng có đồ chơi nhỏ do chính nàng nghiên cứu chế tạo.

“Cộc cộc ---- tiểu thư, ta là Trang ma ma đây, ta có thể vào không.” Theo tiếng gõ cửa vừa phải, bên ngoài truyền đến giọng nói của Trang ma ma.

“Vào được ạ.” Lam Lăng Nguyệt không thèm dọn dẹp lại cái bàn lộn xộn, đã đồng ý cho Trang ma ma tiến vào.

Sau khi Trang ma ma được Lam Lăng Nguyệt cho phép, liền mở cửa đi vào, vừa vào cửa đập vào mắt là quang cảnh bừa bãi, đảo mắt một vòng, cặp mắt nhạy bén của Trang ma ma đưa mắt tới miếng ngọc bội đặt cạnh quả cầu thủy tinh, mặt biến sắc.

“Ma ma, người làm sao thế, sao sắc mặt trở nên khó coi như vậy? Mắc bệnh ư?” Lam Lăng Nguyệt thấy sắc mặt Trang mẫu có chút khó coi, tưởng nhầm là bà mắc bệnh, nhanh tay chuẩn bị bắt mạch cho bà, dù sao bà cũng coi như là người thân của mình, nàng không muốn bà xảy ra chuyện gì.

“Tiểu thư, ta không sao, chỉ là tại sao người có thể nhét ngọc bội bên người cùng với mấy cái thứ linh tinh này, nhỡ đâu lát nữa lúc dọn dẹp không cẩn thận vứt bỏ sẽ rất phiền phức.” Trang ma ma nhẹ giọng nhắc nhở Lam Lăng Nguyệt ngọc bội không thể vứt lung tung.

Bấy giờ Lam Lăng Nguyệt mới hiểu hóa ra sắc mặt Trang ma ma đại biến có liên quan tới ngọc bội bên người của nàng, miếng ngọc bội này nàng vẫn luôn đặt ở nơi sâu nhất trong đống hành lý, năm năm học nghệ ở Thiên Sơn tông chưa một lần lấy ra, nàng nhớ lời căn dặn của Trang ma ma, bất quá năm năm trôi qua, Trang ma ma nhìn lại miếng ngọc bội này vẫn khiếp sợ như cũ, chẳng lẽ bên trong miếng ngọc bội cất giấu bí mật không thể cho ai biết, bất quá miếng ngọc bội này bàn về chất lượng cũng không thuộc hàng vô giá, chất lượng ngọc tối đa vào tầm trên trung bình.

“Ma ma, năm năm trước người nói miếng ngọc bội này rất quan trọng, bảo ta bảo quản bên người, năm năm sau, ngọc bội trong lúc bị ta vô tình đặt trên mặt bàn, ngài vẫn khiếp sợ như cũ, chẳng lẽ bên trong ngọc bội này có bản đồ kho báu gì hay sao mà người cứ nơm nớp lo sợ như thế?” Lam Lăng Nguyệt bóng gió dò hỏi Trang ma ma, cố gắng moi chút gì đó từ bà, Trang ma ma không phải hạng người dễ dàng để lộ bí mật, bà đã không muốn nói cho dù ép buộc bà cũng sẽ không hé răng nửa lời.

“Tiểu thư, người ngây thơ quá đi, lại còn tham tiền nữa, miếng ngọc bội này có thể có bí mật gì chứ, chẳng qua đạo sĩ năm đó nói rằng ngọc là vật biểu trưng cho tên gọi của người, ma ma mới sợ người làm mất.” Đôi mắt Trang ma ma rối rắm phức tạp, nhưng lúc nói chuyện lại cố ý nhìn thẳng vào tiểu thư, để xem nàng nhận ra được điều gì.

“Người nói sau khi ta lớn lên sẽ nói hết mọi thứ cho ta biết, hiện giờ ta đã trưởng thành, nhưng đến một chữ người cũng chẳng tiết lộ, gần đây ta thường xuyên nằm mơ, mơ thấy một nữ hài đưa lưng về phía ta mà khóc, ta chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng chứ không nhìn thấy gương mặt bé gái, cảnh tượng trong mơ có núi có sông, lung linh như tiên cảnh, nếu quả thật chỉ là giấc mộng vì sao đứa bé xuất hiện thường xuyên, nhưng nếu không phải mơ, vậy là cái gì?” Lam Lăng Nguyệt thở dài, nàng không rõ vì sao bí mật quanh nàng càng giải càng chất chồng, nàng không thích nơi tối tăm sương mù dày đặc, càng không thích bị người áp chế.

Quả nhiên lời của Lam Lăng Nguyệt khiến Trang ma ma luôn im lặng hiện lên một tia cảnh giác, xem ra sau khi nhan sắc tiểu thư khôi phục, ký ức bị nhiếp hồn khúc* tác động phong bế theo đó mà phá bỏ, chẳng qua không biết khi nào thì tiểu thư sẽ nhớ ra sự việc trước năm năm tuổi, xem ra bà nên đẩy nhanh tiến độ, từ sau lần bị trọng thương mười năm trước, trong mười năm này nguyên khí vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.

(Nhiếp hồn khúc: một dạng thôi miên bằng tiếng nhạc.)

“Ma ma, chẳng lẽ ta muốn cuộc đời của ta phải minh bạch rõ ràng khó khăn vậy sao, rốt cuộc tất cả là vì cái gì, ta không phải một con nhóc con nữa, hai năm qua ta tự tạo dựng cho mình một thế lực riêng, tự ta tạo lập ra Quỷ Trung đường, hơn nữa trong năm ngày tháng giêng ta đã chuyển dịch thế lực từ Hỏa Linh quốc đến Kim Hoa quốc, ta có năng lực bảo vệ bất cứ ai ta cần phải bảo vệ.” Lam lăng Nguyệt thấy Trang ma ma vẫn không nói một lời không khỏi có chút nôn nóng, thẳng thắn nói ra thế lực của bản thân để chứng mình thực lực của chính mình. 

“Ma ma biết người đã có thế lực cho riêng mình, cũng biết tiểu thư nhà ta có thể một mình đảm đương một phương, mẫu rất vui mừng, tiểu thư vẫn chưa đến kê lễ, chờ qua sinh nhật mười lăm tuổi mới thực sự là người lớn.” Trang ma ma vẫn lắc lắc đầu, bà từng lập lời thề sẽ bảo hộ tiểu thư bình an cho đến ngày kê lễ của nàng, cho nên bà không thể nuốt lời. 

(Kê lễ: tức lễ cài trâm. Khi người con gái thời xưa đến tuổi trưởng thành sẽ làm lễ cài trâm, còn bao nhiêu tuổi được tính là trưởng thành thì tùy vào quy định của mỗi triều đại, như trong truyện thì tính 15 là tuổi làm kê lễ.)

“Được rồi, vậy ta sẽ đợi thêm nửa năm nữa, dù sao ta đã chờ được năm năm rồi không phải sao? Vậy mẫu đến tìm ta có chuyện gì?” Lam Lăng Nguyệt có chút hụt hẫng, nhưng cũng không ép buộc Trang ma ma, dù sao bản thân nàng hiện tại cũng đã phái người bắt tay điều tra sự tình của chín năm trước, cái gì đến sẽ đến.

“Ngày hôm qua tiểu thư bị tấn côn gsao? Có bị thương không, hôm qua lão nô nghe thấy hai người Hạ Ca và Đông Thanh khiêng hai cái rương đại náo Mặc uyển.” Trang ma ma nghe được tin tức tiểu thư trở về từ Nguyệt Trúc, liền buông đống rau đang rửa, cởi bộ đồ thô sơ ra vội tìm tiểu thư.

“Ta không bị thương, mấy tên thích khách đó không biết lượng sức, hôm qua ta ra lệnh Đông Thanh và Hạ Ca giao cho Lam Lôi Ngạo đầu của mười tên thích khác, hôm qua ta nghe Đông Thanh kể, nàng còn hành hạ Lam Lôi Ngạo và Kiều di nương lên bờ xuống ruộng.” Lam Lăng Nguyệt kể qua loa chuyện ngày hôm qua, hơi nhấn mạnh vào phần hồi lễ đem tặng, nhưng phần trọng lễ nàng tặng cho Lam Lôi Ngạo sẽ khiến cả đời này của ông ta không quên nổi.

“Không bị thương là tốt rồi, sau này tiểu thư làm việc cẩn thận một chút, hôm qua lão nô nghe nói kinh động tới cả quan binh, nhưng lại không hề lục soát, chắc hẳn Lam Lôi Ngạo biết bản thân đuối lý nên không dám mang ra hai cái rương khiến ông ta phải khiếp sợ kia.” Trang ma ma biết Lam Lăng Nguyệt không bị thương, trái tim treo lơ lửng cũng được đặt xuống, xem ra bà phải tìm cơ hội dạy dỗ lại tên Lam Lôi Ngạo một trận, lại dám có ý đồ bất chính, thật sự chán sống.

“Ma ma yên tâm, ta làm việc có chừng có mực, phải rồi, mẫu có tìm hiểu chút gì về dược thiện không, người biết thân thể Hạo nhi từ nhỏ đã yếu ớt, ta nghĩ chữa trị cho thằng bé bằng cách phối hợp ăn uống với châm cứu, Hắc Phong sư thúc đã tặng cho ta bản viết tay tốt nhất, nhưng ta tìm không thấy, ta đối với mấy cái này cũng không hiểu biết rõ, mấy cái dược thiện trong thư tịch cơ bản cũng có, nhưng rất chung chung, đoán chừng đối với thân thể Hạo nhi không có tác dụng lớn trong điều trị.” Trang ma ma lắc đầu, bà đối với phương diện này hoàn toàn không am hiểu. 

Lam Lăng Nguyệt bất đắc dĩ đành phải lục lọi tiếp đống hành lý của mình, nàng nhớ bản thân rõ ràng để phía sau y tuyệt bảo điển, sao lại không thấy đâu?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.