Hai người Bách, Hắc rời khỏi Lam phủ, Bách Diệp viện lý do vì danh tiếng không thể khởi kiệu trống được nên dùng điểm yếu quái gở của Hắc Phong làm uy hiếp, Hắc Phong tức đến đen mặt đành phải ngồi lên kiệu hoa tám người.
“Diễn luyện lần này kết thúc, chúng môn đồ nhà ai người nấy về nào.” Bách Diệp nói qua loa một câu, sau đó giải tán môn đồ, kiệu phu nâng kiệu hoa có Hắc Phong ngồi trên, cũng dẹp đường về phủ, đặt chân đi về phía Hoa đô của bọn họ, Bách Diệp đã lẩn chạy ra tận xa khác hẳn lúc đến, hắn cũng không muốn mọi người vây xem hiểu nhầm hắn già mà không đứng đắn có cái gì đó với lão nhân Hắc Phong kia.
Khi kiệu hoa rời xa kết thúc một trận náo loạn nghi lễ thu nạp đồ đệ, người dân vẫn dành một khoảng thời gian bàn tán về chuyện này, suy đoán đến tột cùng là vị thiên kim nào của Lam gia mà đáng giá đến mức phô trương như vậy, mỗi người một kiểu sôi nổi nói.
Lúc này tại Lam phủ
“Nguyệt nhi, ngươi và Bách tông chủ vừa thì thào gì với nhau?” Chờ Bách Diệp và Hắc Phong rời đi, con ngươi Lam Lôi Ngạo âm trầm, tựa như giáo huấn để dò hỏi Lam Lăng Nguyệt.
“Hai sư đồ nói chuyện riêng, Lam lão gia lại có hứng thú để nghe sao?” Lam Lăng Nguyệt hừ lạnh một tiếng, ngày hôm qua lão cha cặn bã này giống y như con chó bị kẹp đuôi, hôm nay Bách Diệp vừa rời khỏi lại bắt đầu cáo mượn oai hùm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuong-doc-sung-sat-phi/2463797/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.