"Chuyện bữa khuya để lần sau đi, tôi về trước đây." Trần Mục nói với Tiểu Bạch. 
"Ô kê, tôi chơi thêm tí nữa, mai gặp." Trác Tiểu Bạch nói. 
"Tiền net hôm nay hết bao nhiêu mai tôi trả cậu." Trần Mục hỏi. 
"Để mai rồi nói, chuyện nhỏ thôi mà." Trác Tiểu Bạch không mấy để tâm. 
Hai anh em ra khỏi quán net, Trần Mục thấy bên vỉa hè có một cụ bà bán ngô nướng, một cái lò nướng rõ to nhưng đã cũ lắm rồi, lốm đốm những vết hoen gỉ. 
"Bà ơi, bán cho cháu cái bắp." Trần Mục lấy tiền ra, đếm hai tệ rồi đưa cho cụ bà. 
"Đây, cầm cẩn thận, tranh thủ ăn lúc nóng." Cụ bà bán ngô nói đầy ân cần. 
"Dạ, cháu cảm ơn bà." Trần Mục vừa đi vừa cảm thán, vật giá đúng là ngày một leo thang, năm ngoái mới có một tệ rưỡi, năm nay đã lên hai tệ rồi, dựa theo nguyên lý cơ bản vật giá tăng nhiều hơn GDP, có lẽ hai năm nữa sẽ lên ba tệ cũng không biết chừng. 
Thế mới nói, nếu tiền lương không thể tăng liên tục theo thời gian thì dần dà sẽ mất giá, gửi tiết kiệm xem ra cũng chẳng sinh được lợi lộc gì. 
Cầm túi nilon đựng ngô, xé mạnh ra, một dài một ngắn, cái ngắn của mình, còn cái dài trong túi thì đưa cho Trần Diệc Phi. 
"Cảm ơn anh hai." Trần Diệc Phi nhận lấy, hít một hơi thơm phưng phức, cắn một miếng thấy ngòn ngọt bùi bùi. 
Trần Diệc Phi độc mồm độc miệng như vậy cũng là do ảnh hưởng từ phía gia đình, từ nhỏ đã nghiêm khắc với con trai 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuong-bat-tu/1148597/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.