Lâm Kỳ biết trước một khi bóng tối bao trùm, trong lúc hoảng sợ người Ahwahnee sẽ mất phương hướng nên đã chuẩn bị sẵn sàng. Khoảnh khắc đèn pin hoàn toàn tắt ngúm, hắn lập tức đẩy ngã Sở Ương tránh để mũi tên bắn trúng. Hắn không có thời gian thở dốc, từ dưới đất đứng dậy kéo Sở Ương chạy về phía hắn đã quan sát kỹ. Bóng tối vô tận đối với hắn không hề lạ lẫm, sau khi tiếp nhận Dấu Thánh thì giác quan của con người sẽ nhạy bén hơn gấp mấy lần bình thường, hướng gió nhẹ thay đổi trong không khí, cường độ và tốc độ âm thanh đập vào vật rắn rồi bắn trở lại đều có thể cho hắn biết đại khái hoàn cảnh xung quanh. Hắn không mở nguồn sáng từ điện thoại, vì làm vậy sẽ bại lộ vị trí của hắn và Sở Ương. Nhưng chạy được một đoạn, hắn bất chợt phát hiện có điều không ổn.
Mùi vị bỗng nhiên không đúng.... Hắn lập tức mở màn hình điện thoại lên chiếu ra sau lưng, thế mà lại là cái tên Ahwahnee phiên dịch mang vẻ mặt kinh hoàng mờ mịt, hình như không biết nơi mình đang đứng là nơi nào. "Sao lại là cậu? ! !" Lâm Kỳ cảm giác đầu mình muốn nổ tung, "Sở Ương đâu? ! !" Người trẻ tuổi ngơ ngác nhìn hắn, lắc đầu như trống bỏi. "Fuck!" Lâm Kỳ vừa vội vừa giận, thô bạo chửi tục. Đúng lúc này, hắn loáng thoáng nghe thấy tiếng gọi của Sở Ương từ nơi xa xa truyền đến, hình như là gọi tên hắn. Nhưng tiếng gọi có hơi yếu ớt, hơn nữa trong tích tắc đã im bặt mất tăm. "Tiểu Ương! ! ! Tiểu Ương! ! ! Em đang ở đâu? ! !" Hắn không thèm quan tâm vị trí của mình có bị bại lộ hay không mà lớn giọng kêu gào, nhưng không nhận được bất kỳ phản hồi nào.
Chắc chắn đã xảy ra chuyện. Sau khi tiếp nhận Dấu Thánh thính giác của Sở Ương rất nhạy bén, không thể có chuyện không nghe được tiếng gọi của hắn.. Lâm Kỳ mặc kệ tất cả, mượn ánh sáng yếu ớt của điện thoại và nhớ lại phương hướng nơi tiếng la của Sở Ương phát ra rồi bước đi. Người Ahwahnee phiên dịch trẻ tuổi như chó mất chủ cũng theo đuôi hắn. Mà những người Ahwahnee kia nghe thấy giọng của hắn cũng bắt đầu hò hét chạy về phía hắn. Có điều họ không có sức mạnh tri giác như Lâm kỳ, lảo đảo vấp ngã trong bóng tối, tất nhiên là không theo kịp. Lâm Kỳ tăng tốc bước chân gần như là chạy nước rút, vòng qua từng tòa nhà mang lối kiến trúc kỳ dị méo mó, trèo lên những sườn dốc dựng đứng phủ kín vật thể dạng hình ống. Hắn phát hiện thành thị này càng đi tới giữa trung tâm thì càng cao, những đường ống kia phân tán từ trung tâm thành phố lan tràn ra xung quanh. Có thể thấy ngay trung tâm thành phố chắc hẳn là nơi cực kỳ trọng yếu, hoặc phải nói là trái tim của thành phố.
Phải chăng Sở Ương bị mang đến đó? Chẳng lẽ trong thành phố này còn ẩn núp một con Shoggoth khác? Đủ loại suy đoán hỗn loạn chao đảo trong đầu. Hắn luôn cảm thấy chuyện vừa xảy ra quá mức quỷ dị. Cái tay hắn nắm chặt lúc đó không hề có mùi vị bất thường, rõ ràng chính là mùi của Sở Ương, không thể có khả năng hắn nhận lầm được? Shoggoth quả thật có năng lực ngụy trang rất mạnh, nhưng trong khoảng thời gian ngắn như vậy, đến cả con hươu nó còn bắt chước chả giống thì làm sao có thể bắt chước được mùi giống như đúc được chứ? Ngoài trừ Adok, không có chủng tộc thần nào làm được tới mức đó cả. Mà Adok chỉ khi ăn con mồi rồi mới có thể ngụy trang, Sở Ương chắc chắn vẫn còn sống trong khoảnh khắc bóng tối bao trùm, vì sau đó hắn vẫn còn nghe tiếng kêu cứu của Sở Ương. Càng đến gần trung tâm thành phố, rốt cuộc cũng ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng trong không khí. Hắn khẳng định Sở Ương đã từng tới nơi này, thế nên bước chân càng thêm gấp gáp, tìm kiếm mùi hương lưu lại xung quanh. Hắn đi đến một bờ dốc có hình dạng tương tự với kim tự tháp của người Maya, có vô số đường ống tụ hội từ mọi phía như con rắn uốn lượn chập chùng trên sườn dốc, kéo dài tới khi mất dạng trong tòa nhà hình nón cụt nằm trên đỉnh kim tự tháp. Mùi đột ngột biến mất tại chỗ này. Lâm Kỳ khó khăn leo lên giữa các kẽ hở của đường ống, nhưng khi bò tới đỉnh tòa nhà hình nón cụt hắn vẫn không ngửi thấy chút mùi hương thuộc về Sở Ương. Hắn đi vòng quanh tòa nhà hình thang một lượt mà không thấy có bất kỳ cánh cửa nào, ngay cả nơi tiếp giáp với đỉnh kim tự tháp cũng không có chút kẻ hở, như thể được nối liền thành một khối vậy. Lúc này người phiên dịch kia cũng đi theo, im lặng nhìn hắn tựa vào tường với vẻ mặt chán nản. Ánh mắt Lâm Kỳ lia tới mảnh pha lê tím treo trên cổ người phiên dịch, tâm tư khẽ động, lập tức chỉ chỉ mảnh pha lê, "Đó là gì vậy?" Người phiên dịch nói, "Bảo hộ, Jada." Cậu ta chỉ về mình khi nói từ đơn thứ hai. Có lẽ Jada là tên của cậu ta, mấy lời này mang ý mảnh pha lê đó có thể là vật bảo hộ của cậu ta? Chẳng lẽ những người Ahwahnee cho rằng mảnh pha lê chính là bùa hộ mệnh ư? "Cậu tìm thấy nó ở đâu?" Lâm Kỳ hỏi. Jada ngẫm nghĩ rồi ngồi xổm xuống, duỗi ngón tay vẽ dưới mặt đất hai hình tròn và đường thẳng tạo thành hình người, đồng thời vẽ thêm một người nhỏ hơn phía dưới hai người, xong chỉ người nhỏ đó là mình, "Jada." Lâm Kỳ cũng ngồi xuống quan sát, gật đầu, "Hai người lớn này là ba mẹ của cậu hả?" "Ba mẹ." Jada gật đầu, sau đó vẽ một hình tam giác cạnh hai vòng tròn lớn của ba mẹ, tiếp đến là một đường thẳng. nối tới người nhỏ. "Ba mẹ cậu đưa cho cậu?" Lâm Kỳ hỏi . Jada gật đầu. "Những người khác thì sao? Cũng được ba mẹ trao cho họ luôn à?" Lâm Kỳ vừa hỏi vừa ra hiệu với hình vẽ dưới đất. Jada lại gật đầu. Lâm Kỳ chỉ mảnh pha lê, chìa tay, "Có thể cho tôi xem một chút được không?" Ai ngờ Jada lập tức lắc đầu nguầy nguậy, còn giơ hai tay che mảnh pha lê với vẻ mặt cảnh giác, sợ hắn nhào tới cướp. Lâm Kỳ thờ dài, nói, "Tôi sẽ trả lại cho cậu mà." Jada vẫn lắc đầu, "Của thần ban cho. Không được...." Thần ban cho.... Nếu như những bùa hộ mệnh pha lê này đến từ tinh thể của The Elder Things thì những người Ahwahnee thế hệ trước làm thế nào có được? Phải chăng tổ tiên của bọn họ đã từng tiến vào thành phố dưới lòng đất đây? Theo các ghi chép cổ xưa, tinh thể của The Elder Things chính là phát minh vĩ đại nhất thuộc sở hữu của nền văn mình đã mất, có thể chứa đựng năng lượng vô cùng vô tận, và có thể dùng để thôi miên nô dịch sinh linh mà họ sáng tạo, bao gồm cả Shoggoth. Năng lượng được hấp thụ càng nhiều, tinh thể sẽ càng lạnh, có khi lạnh đến mức con người không thể chịu đựng nổi. Nhưng mảnh pha lê đeo trên cổ những người Ahwahnee lại không quá lạnh, nếu không họ cũng chẳng thể đeo được. Có điều ngay cả khi đang trong trạng thái không chứa nhiều năng lượng, ấy vậy mà loại tinh thể này đã có thể phòng ngừa giúp người đeo kháng lại ảnh hưởng bị thôi miên thần trí. Cho nên lúc nãy những người Ahwahnee mới không bị tiếng hát của hắn dồn ép. Hay những mảnh vỡ này là một loại ký hiệu nhận dạng? Người không đeo mảnh vỡ sẽ có khả băng bị ảnh hưởng bởi một sức mạnh nào đó? Hơn nữa hắn nghi rằng năng lượng của những mảnh vỡ này có giới hạn. Hiện tại hắn đang ở trong trạng thái bị phong ấn, thực lực chỉ tương đương với người quan sát cấp bốn cao cấp, nên không thể phá vỡ lớp bảo hộ của mảnh pha lê tạo ra. Nhưng nếu là người quan sát cấp năm thì sao? Lâm Kỳ khẽ nói, "Cậu không cần tháo xuống, cho tôi chạm thử vào bùa hộ mệnh của cậu là được." Hắn kiên nhẫn lặp đi lặp lại nhiều lần, mãi Jada mới chịu chấp nhận. Cậu ta thở dài, cầm mặt dây chuyền đưa vào lòng bàn tay Lâm Kỳ. Mặt dây chuyền đúng như hắn đoán, nó không quá lạnh nhưng vẫn mang chút hơi lạnh nhàn nhạt. Khoảnh khác tiếp xúc với nó, hắn bỗng nhiên cảm thấy....thanh tịnh đến lạ. Tựa như màn sương mù vẫn luôn cuốn lấy các giác quan của hắn bất chợt bốc lên. Hơn nữa trước khi nó được bốc lên hắn thậm chí còn không biết có sự tồn tại của nó. Có vẻ như trong lúc vô tình hắn đã bị tác động nào đó ảnh hưởng, khiến các giác quan trở nên hỗn loạn mà không hề hay biết. Hắn nhận thấy bầu không khí xung quanh mình có sự biến hóa vi diệu. Mùi càng ngày càng rõ ràng, hắn nhắm mắt lại cố gắng cảm nhận, cuối cùng cũng nắm bắt được một chút mùi vị tanh tanh. "Ở dưới..." Lâm Kỳ mở mắt, nhịp tim bắt đầu tăng nhanh. Trong mùi vị đó, hắn ngửi thấy mùi của nỗi sợ hãi. .... Sở Ương cảm thấy mình đã tỉnh rồi, nhưng lại ở trong trạng thái rất kỳ lạ, cứ như bản thân đang lơ lửng trên đám mây, tinh thần không thể nào tập trung được, trước mắt như thể có lớp sương mù che phủ. Trong không gian này có ánh sáng, một loại ánh sáng u ám lạnh lẽo chỉ có ở những sinh vật dưới biển sâu mới tỏa ra. Ấy vậy nhưng cậu không thể hiểu nổi cảnh tượng mình chứng kiến. Trước mặt cậu là một thực thể hình con thoi khổng lồ, cao chừng hai tầng, được bao phủ bởi những nếp gấp thô sơ. Trên đỉnh và lòng bàn chân nó là năm cái chi to lớn giống như sao biển, cuối mỗi cái chi mọc ra một bộ quận quái dị tương tự như bàn tay, liên tục vung vẩy trên không trung. Đỉnh đầu của mỗi "Cái tay" dị dạng mọc một quả cầu màu đỏ giống như con mắt, cộng thêm năm thứ giống như cây kim độc thỉnh thoảng sẽ nhấp nhô từ trung tâm của năm cái chi. Ngoài ra sau lưng nó còn mọc năm đôi cánh tựa như vây cá; ngay chỗ đứt đoạn của thực thể hình con thoi còn có rất nhiều bộ phận mảnh mai hơn nhiều so với năm cái chi trên đỉnh, không ngừng phiêu diêu như những sợi hải quỳ dưới biển. Sở Ương nhìn thứ đó, trong mắt toát lên nỗi hoang mang chết lặng cùng sợ hãi, nhưng cậu vẫn cứ luôn cảm giác rằng mình đang mơ vì không có bất kỳ phản ứng nào xảy ra. Tay chân cậu đều bị một thể dính mờ đục cực kỳ bền chắc cố định trên mặt đất, tư thế tạo thành hình chữ đại. Có điều cho dù không cố định cậu thì cậu cũng chẳng còn sức đâu mà cục cựa. Cậu có cảm giác thứ kia đang quan sát mình, hai cái chi trên mặt đất nhấc lên trườn tới lồng ngực cậu, giật bỏ lớp quần áo của cậu ra. Cậu nhận thấy "Cái tay" mang xúc cảm da thịt liên tục vuốt ve chỗ nhô lên nơi Dấu Thánh ký sinh ở lồng ngực và xương sườn mình, như đang rất tò mò. Cậu nhìn thấy thứ mảnh mai ngay giữa trung tâm thực thể con thoi sà xuống làn da mình, xúc xảm ẩm ướt và có hơi đau rát. Ngay sau đó, một đầu chi của thực thể con thoi cầm phiến mỏng bén nhọn đó rồi nhẹ nhàng xà xuống lồng ngực cậu. Dưới loại trạng thái không có thứ gì che chắn, khoảnh khắc khi da thịt bị mổ xẻ lại chỉ có cảm giác chút xíu tê dại. Chẳng lẽ nó muốn giải phẩu cậu ư? Sở Ương mông lung phỏng đoán. Máu chảy dọc theo xương sườn, tuy thần kinh đã bị tê liệt không cảm thấy bao nhiêu đau đớn, nhưng cái cảm giác cơ thể bị rạch mở vẫn khiến Sở Ương hé miệng rêи ɾỉ khe khẽ như muỗi kêu. Thực thể con thoi phát ra tiếng gọi ong ong, dùng những cái tơ mỏng "nhấm nháp" máu của Sở Ương. Một cái chi khác nắm lấy tóc và chuyển động cái đầu của cậu. Con thoi khổng lồ uốn lượn, đỉnh chi đáp xuống trước mặt cậu, con ngươi đỏ tươi nhìn chằm chằm vào ánh mắt mê man của cậu, tựa như đang nghiên cứu ngũ quan của Sở Ương là dùng để làm gì. Một đầu dò hình ống hút dạng cây kim nhô ra từ tâm của ngôi sao năm cánh trên đỉnh, đung đưa trước mắt Sở Ương. Sở Ương thật sự rất sợ, cậu không muốn bị cây kim thăm dò đâm mù mắt, cậu cũng không muốn bị mổ ngực xẻ bụng, bị đào rỗng nội tạng không khác gì con ếch xanh bị giải phẩu thí nghiệm. Nhưng lúc này đây tâm trí cậu hỗn loạn đến mức ngay cả sợ hãi cũng đều bị che phủ bởi tầng tầng sương mù. Câu kim kia cuối cùng không đâm xuống. Thực thể con thoi chầm chậm đứng thẳng cơ thể, di động tới hương khác. Sau lưng nó, loáng thoáng có thể nhìn thấy một chùm quả cầu có ánh sáng tím liên tục chớp tắt. Đó giống như là một quả cầu được ghép lại từ rất nhiều pha lê màu tím, bày trên giá đỡ. Có rất nhiều tuyến ống trong mờ từ mọi góc trời đổ xuống, kết nối với quả cầu pha lê màu tím được ghép thành. Sở Ương lại nhìn thấy thực thể con thoi xuất hiện, trên đỉnh chi cũng cầm hai đầu tuyến ống trong mờ tương tự, có điều trên mỗi đầu tuyến ống ấy có một cây kim màu bạc. Cậu trông thấy thực thể con thoi đem đầu tuyến ống nối với viên pha lê, và đầu có cây kim thì chuyển về phía cậu. Cơ thể cậu run rẩy từng đợt, con mắt phản chiếu cây kim ngày càng gần. Mãi cho đến khi cây kim đâm vào huyệt thái dương của Sở Ương và chìm hẳn trong da thịt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]