Edit: Nhung Beta: Uyên Hôm sau là ngày nghỉ của Sở Ương, cậu ngủ một giấc đến mười giờ, khi thức dậy đầu óc hơi choáng váng mờ mịt, giống như hôm qua uống rượu đến say xỉn. Khi cậu ngồi dậy thì trên giường vang lên tiếng ken két, cậu ngẩng đầu ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, chợt nhìn thấy một mảnh rừng trắng xóa và một hồ băng dưới bầu trời trong xanh vào mùa đông lạnh giá, trên mặt hồ tuyết trắng có vài chấm nhỏ màu sắc rực rỡ, chắc hẳn là mấy du khách mặc những bộ áo lông có màu sắc khác nhau đang trượt băng trên mặt hồ. Nếu nhìn như thế này, thì tất cả mọi việc đều rất yên lặng và bình thường, nhưng những việc xảy ra vào tối hôm qua cứ như cậu đang mơ một cơn ác mộng, không có chút chân thật nào. Cậu mở cửa sổ ra, tức khắc bị bầu không khí vừa lạnh lẽo vừa mát lạnh làm cho choáng váng. Hôm nay cậu quyết định sẽ đi đến thị trấn Wilson sầm uất cách khách sạn khoảng một giờ đi đường để sắm sửa, mua một ít vật dụng hàng ngày trong siêu thị, cũng như tạm thời tránh xa khách sạn khiến cậu không thoải mái kia. Cậu vẫn theo thói quen thay đồ thể thao đến phòng tập, kiên trì rèn luyện cả tiếng đồng hồ, sau khi về thì lập tức vào WC tắm rửa cạo râu sạch sẽ, mặc một cái áo khóa dày, đi lên căn tin ở lầu hai rồi gọi một ly cà phê với đầu bếp, bác gái đầu bếp vẫn luôn thích cậu, còn tặng kèm cho cậu thêm một cái bánh sandwich kẹp trứng gà và lạp xưởng vào bữa sáng. Cậu vừa ăn bánh sandwich, vừa đi ra khỏi khách sạn, đến khu đỗ xe dành cho nhân viên để tìm chiếc xe Volkswagen* cũ của mình, rồi từ từ lái xe và nghe nhạc trên radio. Hôm nay là thứ hai, hầu hết tất cả các cửa hàng trong thị trấn đều mở cửa, tuyết đọng trên vỉa hè đã được xúc sang hai bên, trên đường còn được rắc muối để đề phòng mặt đường không bị đóng băng*. Cậu đi ngang qua những cửa hàng nhỏ có khung cửa sổ sáng sủa và sạch sẽ, nhìn thấy một đôi tình nhân trẻ vừa mới yêu nhau không biết nói gì mà cười rất vui vẻ trong quán cà phê ven đường, có hai đứa trẻ đang chơi đuổi bắt chạy qua chỗ cậu, đằng sau là người mẹ đuổi theo đến thở không kịp, còn có hai người bạn thân gặp nhau trên đường, vô cùng quen thuộc mà dùng vai chạm nhau. Nhìn những cảnh tượng như vậy, Sở Ương thường hay cảm nhận được nỗi cô đơn như bị một màn sương mù dày đặc vây quanh. *Rắc muối ăn trên đường mỗi khi có tuyết rơi vì chúng sẽ làm cho tuyết tan nhanh hơn và mặt đường không bị đóng băng. Sau khi đọc sách trong một hiệu sách cũ hai giờ đồng hồ, cuối cùng cậu quyết định mua quyển nhạc phổ xưa, lúc đi ra ngoài đèn đã bắt đầu sáng lên. Ở Canada, vào mùa đông thời gian ban ngày rất ngắn, mới ba giờ chiều mà mặt trời đã muốn lặn, đến năm giờ là trời đã tối thui. Khi đi ngang qua cửa hàng bán nhạc cụ, cậu dừng bước, nhìn một lúc rồi đi vào nhà hàng thường hay lui tới, gọi một phần Hamburger bít tết*. Khi cô phục vụ tên Emma có mái tóc hồng luôn thích chọc ghẹo cậu đưa đồ ăn đến, thì đúng lúc cậu nhìn thấy một nhóm nam nữ sáu người từ ngoài cửa bước vào, vẫn nói chuyện cười đùa như thường lệ, nên nhà hàng vốn yên lặng lại trở nên náo nhiệt hơn nhiều. Emma vừa đặt một dĩa hamburger bít tết và khoai tây chiên đến trước mặt cậu vừa nói, “Hamburger bít tết của anh đây, sweet heart*.” Sau đó lại đặt một ly sữa lắc việt quất trước mặt cậu. *Sweet heart: cưng, anh yêu, em yêu. Cách gọi người yêu một cách trìu mến của người Châu Âu. Sở Ương vội nói, “Tôi không có gọi sữa lắc.” Emma nháy mắt phải với cậu, “Tặng cho anh đó.” Sở Ương ngượng ngùng cười, “Cám ơn.” Vì cậu đã từng dạy dỗ thằng bạn trai cũ hay quấn quít và theo dõi cô, nên Emma luôn đặc biệt quan tâm cậu, thường thường hay cho cậu thêm đồ ăn. Ban đầu cậu còn khách sáo nói không cần, nhưng sau đó mặc cho cậu nói như thế nào thì cô nàng vẫn cứ tặng đồ ăn cho cậu, đến cả chú đầu bếp cũng phối hợp mà thêm đồ ăn nhiều hơn một chút cho cậu, lâu ngày cậu cũng không thèm từ chối nữa. Thỉnh thoảng cậu sẽ ở đây ăn một ít, còn những đồ chưa ăn hết có thể gói lại đem về ăn thêm lần nữa. Có một anh chàng vừa đẹp trai lại cường tráng ở trong sáu người đã cất lời nói không chút lịch sự nào, “Phục vụ, chúng tôi muốn gọi món.” Ở góc độ bọn họ không nhìn thấy, Emma liếc mắt xem thường, nhưng vẫn nở nụ cười vừa nhiệt tình vừa chuyên nghiệp bước đến. Sở Ương liếc nhìn nhóm sáu người kia, lại vừa vặn đụng phải ánh mắt của anh chàng đeo kính điềm đạm nho nhã. Vẫn là loại ánh mắt kỳ quái đó….. Hôm qua khi hắn ta nhìn cậu ở hành lang, chính là kiểu ánh mắt này. Hình như anh chàng đeo kính đó đang sợ hãi, nên vội vàng quay đi. Trong lòng Sở Ương cáu kỉnh, sao hai ngày nay cứ toàn gặp mấy người kỳ lạ thế nhỉ? “Vừa ăn hamburger vừa uống sữa lắc, sẽ mập lên đấy.” Sở Ương bị hù đến sặc sữa ở trong cổ họng, ho khan một lúc, bối rối lau đi vết sữa sặc ngay lỗ mũi, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của Lâm Kỳ. “Anh bám theo tôi?” Sở Ương không thể tin nổi. “Này, tôi chỉ đến đây ăn cơm, muốn tôi theo dõi cậu….nhan sắc còn chưa đủ tiêu chuẩn đâu.” Vẻ mặt của Lâm Kỳ kiêu ngạo đến thiếu đánh, ngồi xuống đối diện với Sở Ương, động tác rất tự nhiên, cứ như bàn này là của hắn vậy. Hôm nay Sở Ương không mặc đồ đồng phục làm việc, nên không cần phải giả bộ đáng thương, dứt khoát trợn mắt nhìn hắn, “Tôi không muốn ăn chung với anh.” Cảm giác bị người khác theo dõi là điều mà Sở Ương ghét nhất……vì nó sẽ để lại những ký ức không mấy tốt đẹp. “Ai nói tôi ăn chung với cậu?” Lâm Kỳ nhướng đôi mi đẹp đẽ của mình, lắc đầu ngón tay, “Muốn mời tôi ăn cũng không dễ như vậy đâu.” “Tôi mời anh ăn hồi nào?! Là tự anh lại chỗ này ngồi mà!” “Gì? Cái bàn này cũng đâu phải của cậu. Vì sao tôi lại không được ngồi ở đây?” Cái tên streamer chết tiệt này trước ống kính thì nho nhã lễ độ, còn thường ngày lại là cái kiểu không coi ai ra gì thế này sao?! Sở Ương quay đầu hét to, gọi Emma một tiếng, “Emma, đóng gói giùm tôi!” Emma kinh ngạc nhìn cậu, “Sao nhanh vậy?” Sau đó ánh mắt lập tức nhìn Lâm Kỳ đang ngồi đối diện cậu, đôi mắt to tròn đột nhiên sáng lên, “Đây là bạn của cậu à? Có muốn ăn thêm chút gì không?” Nụ cười muốn ăn đòn khi nãy của Lâm Kỳ ngay lập tức liền trở nên dịu dàng như một hoàng tử, gật nhẹ nói, “Cho tôi một tách cà phê đen và một phần bánh chocolate ngọt.” Sở Ương không chút khách khí mà liếc mắt xem thường. Emma đỏ mặt đi vào sau bếp, dường như đã quên mất việc đưa hóa đơn cho Sở Ương. Sở Ương khoanh tay, không thể cứ như vậy mà bỏ đi, nên chỉ có thể âm thầm hờn dỗi. Lâm Kỳ chống cằm nhìn cậu, cười tủm tỉm hỏi, “Sao chưa gì hết cậu đã tức giận rồi?” Sở Ương bực mình nghiến răng, cãi ngược lại, “Tôi không có giận.” “Nhìn cậu giống kiểu người thành thật, không ngờ tính tình lại nóng nảy thế này?” Lâm Kỳ dùng tay phải vẫn đeo bao tay chống cằm, tay còn lại đẩy xấp bài đến trước mặt Sở Ương, xòe bài thành hình cánh quạt, “Chọn một tấm đi.” Sở Ương nhướng mày, “Anh tính làm thầy bói đấy à?” “Mọi người đều nói tôi là phù thủy hắc ám, mà phù thủy thì sao không biết bói toán được?” Sở Ương rút đại một lá, ném lên bàn. Lâm Kỳ vươn tay nhấc lá bài lên, trên lá bài không phải là hình vẽ của bài Tarot, mà là một số góc nhọn kỳ dị xen kẽ lẫn nhau, giống như một bức tranh trừu tượng bình thường, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác bất an. Lâm Kỳ nhìn nó, đôi mày tuấn tú hơi cau lại, vẻ mặt trở nên chăm chú. Sở Ương thầm nghĩ, tên này lại giả vờ giả vịt rồi, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi một câu, “Sao vậy? Có chuyện xấu hả?” “Lá bài này dự đoán chuyện sắp xảy ra trong tương lai của cậu” Lâm Kỳ cầm lá bài lên nói với cậu, “Lá chó săn. Cậu đang bị theo dõi.” Trong lòng Sở Ương hơi giật mình, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi lạnh, “Bị ai theo dõi cơ…..” “Người bị chó săn nhắm trúng, thì không một ai có thể trốn thoát….” Lâm Kỳ lẩm bẩm nói, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm Sở Ương, làm cho Sở Ương sởn tóc gáy, “Sở Ương, tốt nhất là cậu không nên quay về khách sạn đó nữa. Tôi nghĩ trong khách sạn có thứ gì đó đang quan sát cậu.” Khách sạn? Chẳng lẽ cái người nhìn chằm chằm cậu mà hắn nói là người cậu nghĩ đến… Sở Ương nhẹ nhàng thở ra, xém chút đã bị người này biết được bí mật của mình. Cậu vẫn cảm thấy những việc xảy ra ngày hôm qua có chút không chân thật, nên đối với lời nói của tên Streamer này vẫn có sự hoài nghi. “Sao vậy được, ngày mai tôi còn phải đi làm.” “Sau những chuyện xảy ra ngày hôm qua, cậu còn dám trở về à?” Lâm Kỳ hơi kinh ngạc. Hắn không biết Sở Ương có thiếu dây thần kinh nào không, chứ nếu là người bình thường mà trải qua những chuyện ngày hôm qua thì hôm nay phải lập tức xin nghỉ việc mới đúng chứ? Sở Ương im lặng trong giây lát, rồi thở dài, “Tôi cần công việc này. Chuyện tôi nhìn thấy mấy thứ đó vào ngày hôm qua, tôi nghĩ nó sẽ không ảnh hưởng mấy với tôi. Hôm qua là do tôi không cẩn thận, sau này để ý một chút là được.” Lâm Kỳ: “Còn có một số việc hôm qua tôi chưa nói với cậu…. Người quan sát đa chiều có thể nhìn thấy những thực tại khác, và điều đó đồng nghĩa với việc những thứ trong thực tại khác cũng có thể nhìn thấy cậu. Mà trong những thực tại đó, đôi khi sẽ có những thứ cực kỳ nguy hiểm, khi chúng nó phát hiện cậu là người quan sát đa chiều, tụi nó sẽ bắt đầu theo dõi cậu, một khi cậu bị bọn nó đánh dấu, thì cho dù cậu có trốn đằng trời, tụi nó cũng sẽ tìm được cậu…..Dù vậy, cậu vẫn muốn quay lại sao?” Sở Ương sửng sốt, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu. Bị theo dõi….. Cậu hiểu được cái cảm giác bị theo dõi này, lúc nào cũng bị rình rập nhìn trộm, không biết điều gì sẽ xảy ra sau đó, vv… cảm giác khủng hoảng khi bị những kẻ điên cuồng theo dõi như muốn phá hủy cuộc đời cậu, cái cảm giác đó…..cậu không bao giờ muốn nếm trải. Nhưng nếu chỉ dựa vào lời nói một phía của tên streamer được gọi là phù thủy hắc ám này thì có nhất thiết phải từ bỏ công việc mà cậu khó khăn lắm mới tìm được hay không? Nếu bỏ công việc này, cậu có thể đi đâu mà tìm được một công việc được bao ăn bao ở ở nơi yên tĩnh như thế này đây? Hơn nữa, sống ở đây cũng không tệ, và cậu không thể không nói một câu mà đã rời đi được? Làm người ai làm thế? “Cho dù muốn nghỉ việc, tôi cũng phải báo trước hai tuần.” Sở Ương do dự, “Tôi sẽ xem xét rồi ngày mai báo cho quản lý.” “Đầu óc cậu có vấn đề sao? Công việc với mạng sống cái nào quan trọng hơn?” Lâm Kỳ nhìn cậu cứ như đang nhìn một con vật đã bị tuyệt chủng. “Không phải anh nói nơi này bị ma quỷ quấy rối là chuyện rất bình thường à. Lúc trước tôi cũng từng nhìn thấy mà.” “Nhưng cậu ngẫu nhiên lại rút ngay lá bài chó săn thì cũng rất bất thường đấy.” “…… Tôi không biết lá bài chó săn mà anh nói là cái quỷ gì. Không lẽ cứ có người bói cho tôi nói này nói nọ thì tôi phải nghe theo sao?” Sở Ương cau mày lên tiếng. Lúc này Emma đã mang bánh chocolate và cà phê đến, Lâm Kỳ không keo kiệt mà nở nụ cười quyến rũ với cô, sau đó dùng nĩa cắt một miếng bánh rồi cho vào miệng, vẻ mặt hưởng thụ nói, “Tôi nói này…. Bánh chocolate nhà hàng này sao ngon vậy?” Nhìn bạch mã hoàng tử trong mộng của hàng trăm hàng nghìn thiếu nữ, bây giờ đang ăn bánh đến nỗi mặt mũi đều là chocolate, không biết Emma và Sarah còn có thể mê đắm người này được nữa không….. Sở Ương nghĩ có nên lấy điện thoại chụp lén hắn một tấm hay không, rồi đăng nó lên mạng, tiêu đề là tướng ăn của nam thần streamer linh dị thần quái, đẹp trai nổi tiếng thật khó coi….. Lâm Kỳ ngẩng đầu, thấy vẻ mặt ghét bỏ của Sở Ương, không chút ngần ngại mà thè lưỡi liếm chocolate trên môi, còn tung “mị nhãn như tơ” mà nói, “Sao? Cậu muốn ăn thử hả?” Sở Ương chuyển tầm mắt đi chỗ khác. Lâm Kỳ ra vẻ văn nhã mà cầm khăn tay lau miệng, nhấp một ngụm cà phê, “Thế này đi, tôi sẽ miễn cưỡng giúp cậu một chút. Dù sao việc cậu bị theo dõi…. có thể cũng có một phần trách nhiệm là của tôi.” “Hả?” Cái gì gọi là hắn cũng có một phần trách nhiệm? “Tôi không…… mấy cái dụng cụ được mở ngày hôm qua, những thứ đó có khả năng tăng tỷ lệ việc các thực tại khác chồng chéo lên nhau, điều đó thuận lợi cho tôi có thể nhìn thấy hoặc tiến vào các thực tại khác…. không ngờ lại liên lụy đến cậu.” Lâm Kỳ thả lỏng tay, cười đến ngây thơ vô số tội.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]