Chương trước
Chương sau
Người đến giọng nói ôn hòa mà từ tính.
Tức Mặc Tử Tang vốn dĩ đã biết có người, nhưng chỉ cho là người qua đường, thẳng đến khi chàng trai này mở miệng, nàng mới mở mắt. Nhìn lại, một thân áo trắng bay bay, mái tóc đen như mực tuỳ tiện túm một ít buộc lại, chỗ còn lại tung bay theo gió. Ngũ quan tuấn mỹ ôn hoà, cả người tản mát ra một hơi thở ấm áp và dịu dàng.
Đây tuyệt đối không phải là một người bình thường, Tử Tang chốt lại một câu, đã mở miệng hiển nhiên không chỉ đi ngang qua thôi.
Tử Tang nhìn hắn một cái, không trả lời hắn.
“Tại hạ là phu tử trong học đường của thôn, Chư Cát Trầm, cô là vợ của Hạ Mộc.” Người tới, cũng chính là Chư Cát Trầm, giọng nói theo gió bay đến, ngữ khí khẳng định chắc chắn.
Tử Tang vẫn như cũ câu cá của mình, không hề có một chút thái độ nào là sẽ để ý đến Chư Cát Trầm.
Mà Chư Cát Trầm tuyệt không để ý.
“Chư Cát phu tử.” Lúc này giọng nói Hạ Mộc vang lên.
Chư Cát Trầm quay lại, mỉm cười, “Hạ Mộc.”
“Chư Cát phu tử, sao thầy đến đây?” Trong tay Hạ Mộc cầm áo khoác ngoài của Tử Tang. Hắn vừa trở về, thì thấy tiểu thư đi xuống pha hạ, lại mặc rất ít quần áo nên vội vàng mang thêm áo qua. Không ngờ lại nhìn thấy Chư Cát Trầm ở đây.
“Anh quên rồi sao, lần trước anh làm cho tôi món gà ăn mày, lần này tôi đến đưa sách cho anh.” Chư Cát Trầm cười nói.
Nguyên lai, một lần Hạ Mộc lên núi săn thú, gặp phu tử của học đường. Bởi vì dạy Hạ Thư nên Hạ Mộc đem biếu con gà rừng. Sau vì Chư Cát Trầm không biết nấu ăn, nên hắn nhân tiện nấu luôn.
Chư Cát Trầm được ăn ngon, lại thấy làm chậm trễ thời gian của Hạ Mộc nên nói muốn trả thu lao cho hắn. Hạ Mộc không chịu nhận, còn Chư Cát Trầm nhất định phải đưa. Cuối cùng Hạ Mộc nhớ ra tiểu thư nhà mình thích đọc sách, vì thế mượn sách của Chư Cát Trầm.
Tuy Hạ Mộc không biết chữ, nhìn nhận thức một ít. Bình thường Tử Tang đọc sách tuy hắn nhìn không hiểu, nhưng lại biết nàng thích đọc loại sách gì. Khi Chư Cát Trầm hỏi hắn muốn mượn sách gì, hắn nói ra loại sách Tử Tang thích như du ký, tiểu thuyết vân vân.
Tuy Chư Cát Trầm có, nhưng thường ngày không hay đọc nên bảo Hạ Mộc chờ, hắn đi tìm. Vừa khéo Hạ Mộc có việc phải đi không chờ được, nên hắn bảo Chư Cát Trầm cứ tìm sẵn, hôm nào hắn sẽ qua lấy.
Không ngờ hôm nay Chư Cát Trầm đưa đến tận cửa.
Hạ Mộc thụ sủng nhược kinh, vội hỏi: “Thật không dám phiền thầy đi một chuyến, thật ngại quá!”
“Tôi cũng không bận việc gì, coi như ra ngoài dạo một chút, hít thở không khí.” Chư Cát Trầm nói xong, đưa số sách trong tay qua, có ba quyển.
Hạ Mộc vội vàng tiếp nhận, nói lời cảm tạ: “Cám ơn Chư Cát phu tử .”
“Không cần, ngày đó không phải anh đã giúp tôi nấu mỹ thực rồi sao, sau này nếu tôi muốn ăn, tôi có thể đến cọ cơm không?” Chư Cát Trầm cười nói.
“Được, được chứ. Mời thầy vào nhà ngồi chơi!” Hạ Mộc nói.
“Thôi, lần sau tôi vào, trước kia tôi rất ít đi đến phía nam thôn, hiện giờ đến đây thấy, đúng là không tệ, tôi tiếp tục đi một chút, lần sau sẽ qua chơi.” Chư Cát Trầm cười nói, rồi cáo từ.
Hạ Mộc thấy Chư Cát Trầm đi xa, vội vàng đi đến chỗ Tử Tang, “Tiểu thư, sao cô lại quên mặc áo khoác rồi?”
“Tôi không lạnh.” Tức Mặc Tử Tang đáp lại một câu.
Tức Mặc Tử Tang bởi vì có sức mạnh tinh thần, khí lạnh mùa đông đối với nàng không ảnh hưởng gì cả. Vì thế, nàng thường xuyên mặc rất ít, hại Hạ Mộc nhìn mà lo lắng. Nhưng bây giờ cũng tốt hơn, vì Tử Tang chưa bao giờ bị cảm nên Hạ Mộc cũng tin tưởng thân thể tiểu thư thật sự không sợ lạnh. Chẳng qua để ngừa vạn nhất, hắn thường xuyên bảo nàng mặc thêm áo.
Có lẽ một đoạn ngắn vì có Chư Cát Trầm nên Tử Tang không còn tâm tư câu cá tiếp. Nàng thu thập này nọ, định đi về, nàng chưa câu được con cá nào, chẳng sao cả.
“Tiểu thư, tôi dọn cho, cô mặc áo vào đi.” Hạ Mộc vội nói.
Tử Tang im lặng một lúc, cuối cùng mặc áo vào, chậm rãi bước đi trên sườn núi, Hạ Mộc đi theo sau. Khi trở về nhà trúc, Hạ Mộc đưa sách qua, “Tiểu thư, cô xem có thích đọc chỗ sách này không?”
Ở pha hạ, Hạ Mộc và Chư Cát Trầm nói chuyện với nhau, Tử Tang tất nhiên đã nghe thấy. Nàng nhìn thoáng qua Hạ Mộc, cầm lấy sách rồi bước lên lầu. Đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng la vội vã, “Em Ba, em mau ra đây, có chuyện không hay, không hay rồi.”
“Anh Hai.” Hạ Mộc ngẩn ra, bước vội ra ngoài, chỉ thấy huynh trưởng nhà mình đang vội vàng đi qua đi lại bên ngoài, vừa thấy Hạ Mộc thì vui vẻ, vội nói: “Em Ba, nhanh lên, cha ngất rồi, em mau đi xem đi.”
Hạ Mộc cả kinh, vội vàng chạy ra bên ngoài, “Đi mau, anh đã thỉnh đại phu chưa.”
“Đại ca đi mời rồi.” Hạ Phú Quý trả lời.
Hai người vội vội vàng vàng đi về Hạ gia.
Tử Tang đi đến ban công, nhìn thoáng qua thân ảnh hai người rời đi, rồi quay vào trong lòng, lật qua chỗ sách Hạ Mộc mượn về.
Hạ Mộc theo Hạ Đa Quý đến Hạ gia, thì nghe thấy tiếng khóc của Hà thị từ bên vọng ra, “Cha bọn nhỏ ơi! Sao ông lại bị thế này, cả nhà còn phải dựa vào ông mà, ông phải cố gắng chống đỡ!”
Lòng Hạ Mộc hoảng hốt, nghe tiếng khóc của hà thị, hắn cảm thấy rất lo lắng.
“Anh Ba.” Ở trong sân trông bọn trẻ Hạ Chiêu Quan sốt ruột ra đón. Ban nãy nàng nhìn thấy Hạ Đại Hầu đột nhiên ngã xuống bất tỉnh, cũng bị doạ, hiện tại cảm xúc chưa khôi phục, sắc mặt vẫn tái nhợt.
“Em Hai, em đừng vội, em trông mấy đứa trẻ, anh Ba vào xem.” Hạ Mộc bĩnh tĩnh trấn an Hạ Chiêu Quan, rồi bước vào phòng Hạ Đại Hầu và hà thị.
Trong phòng, Hạ Đại Hầu hôn mê nằm trên giường, hà thị ngồi cạnh giường khóc nức nở. Con dâu cả Thang thị và dâu thứ Trình thị đứng bên cạnh không ngừng an ủi.
“Thằng Ba, con cũng tới rồi, con xem cha con, đang tốt lành liền…” Hà thị nhìn thoáng qua Hạ Mộc, càng khóc to hơn.
Nghe tiếng khóc của mẹ, trong lòng Hạ Mộc càng hoảng, vội hỏi: “Bao giờ đại phu mới đến?”
“Đại ca đã đi mới, chắc nhanh thôi. May mà trong thôn vừa có đại phu đi qua, đại ca đang đuổi theo, hẳn là có thể đuổi kịp đại phu.” Hạ Đa Quý nói.
Hắn vừa mới nói xong, bên ngoài truyền đến giọng nói hổn hển của Hạ Phú Quý, “Đến, đại phu đến rồi.”
Người trong phòng đều vui vẻ, mấy giây sau, Hạ Phú Quý dắt một người đàn ông trung niên bước vào, để kiểu râu dê, cầm theo một hòm chẩn trị đại phu thường dùng.
“Đại phu, ngài phải cứu đương gia nhà chúng tôi, chúng tôi không thể không có ông ấy!” Hà thị nhìn thấy đại phu, vội quỳ xuống cầu xin .
“Vị phu nhân này, bà đứng lên trước đi. Chỉ cần còn cứu được, nhất định tôi sẽ cứu, để tôi nhìn người bệnh trước đã.” Đại phu một bên đỡ hà thị, một bên nói.
Hà thị vừa gật đầu, vừa lau nước mắt.
Vị đại phu kia cẩn thận kiểm tra cho Hạ Đại Hầu, cuối cùng vừa thở dài, vừa lắc đầu, khiến lòng mọi người trong phòng giật thót, lúc sau đại phu đứng lên.
“Đại phu, cha tôi thế nào?” Hạ Đa Quý khẩn trương hỏi.
Đại phu lắc lắc đầu, thở dài nói: “Người bệnh mắc bệnh rất nghiêm trọng.”
Vừa nghe thấy thế, mọi người đều sợ hãi. Hà thị hoàn hồn trước, vội cầu xin: “Đại phu, cầu xin ngài, ngài nghĩ biện pháp đi. Cả nhà tôi đều đội ơn ngài, chỉ cần ngài cứu được người, bảo chúng tôi làm gì cũng được, cầu xin ngài.”
“Thực ra, cũng có một biện pháp…” Đại phu do dự nói.
“Biện pháp gì?” Hạ Đa Quý hỏi.
Cả nhà chờ mong nhìn đại phu.
“Gia đình bình thường tôi sẽ không nói ra cách này, bởi vì cần rất nhiều ngân lượng, không mấy hộ chịu được.” Đại phu nói.
“Cho dù phải bán đất, chúng tôi cũng sẽ đi bán cứu người. Đại phu, ông mau nói đi, tôi sốt ruột lắm rồi.” Hà thị vội la lên.
“Người bệnh phải dùng nhân sâm mấy trăm năm và cỏ linh chi mới được, phải chi năm mươi lượng bạc, đây chính là một khoản tiền rất lớn, làm sao các người có được.” Đại phu giận dữ nói.
Cái gì!
Người trong phòng hít vào một hơi, vô cùng ngạc nhiên——
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.