Hạ Mộc thu hồi cảm xúc của bản thân, không để ý tới người nhà của mình, cầm lấy con dao. Xẻo hai ba nhát, một miếng to, hai miếng nhỏ thịt hổ đã được cắt tốt.
“Cha mẹ, miếng to cha mẹ cầm đi. Phần của chị cả cũng ở trong đó, còn miếng nhỏ, đại ca anh Hai mỗi nhà một miếng.” Hạ Mộc nói, miếng to chừng hơn bốn mươi cân, miếng nhỏ là mười cân.
“Cái gì, mày cho người khác hai trăm cân mà chia cho người nhà mình có một tí như thế hả?” Hà thị bén nhọn nói.
“Bà con làng xóm chia đều xuống cũng chỉ ít vậy thôi.” Hạ Mộc nói.
“Gì mà chỉ ít vậy thôi, đó là hai trăm cân, hai trăm cân mày còn cho người ngoài, sau đó chỉ phân cho chúng tao có một tí, mày còn coi chúng tao như người nhà đặt ở trong mắt không?” Hạ Đại Hầu cả giận nói.
“Cha, không phải là phân, là cho. Chúng con đã ra ở riêng, lão hổ này là của con. Con đưa phần này vì hiếu kính cha mẹ, nếu con bất hiếu, mang tất cả đi đổi bạc cũng là đúng lý hợp tình.” Hạ Mộc trầm giọng nói.
“Thằng nghịch tử này.” Hạ Đại Hầu cả giận nói.
“Làm bậy mà! Sao con trai tôi lại trở thành bộ dạng này chứ, đại hầu gia chúng ta đời đời an phận, sao lại sinh ra đứa con bất hiếu đến mức này?” Hà thị khóc hô.
“Em Ba à, em nhanh xin lỗi cha mẹ đi, thân thể cha mẹ vốn không tốt, đừng chọc tức cha mẹ. Mọi người đều là người một nhà, em không thể keo kiệt thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-ve-dien-vien/1313785/quyen-1-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.