Cuối cùng Hạ Mộc quyết định không giết con thỏ, tiểu thư đã bảo hắn nuôi cho tốt thì hắn sẽ cố gắng vỗ béo chúng. Lúc dùng cơm chiều, thấy Tử Tang đi xuống, khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt bình tĩnh như thường, Hạ Mộc mới nhẹ nhàng thở ra, cười ngây ngô tiếp đón: “Tiểu thư, ăn cơm thôi. Cô ngồi xuống đi, tôi lấy cơm cho.” Tử Tang từ chối cho ý kiến, không khách khí với hắn, ngồi xuống. Hôm nay, Hạ Mộc làm ba món ăn một món canh, mùi thơm ngào ngạt, rất thu hút vị giác. Ở nông thôn, cả tháng rất khó được ăn một bữa thịt, mà Hạ Mộc làm đồ ăn trong đó có hai món thịt, theo kiểu nông thôn mà nói, đúng là quá xa xỉ. Tuy hắn rất tiết kiệm tiền, nhưng hễ có liên quan đến chuyện của tiểu thư, hắn không hề nề nà, đặc biệt là ăn uống, phải tốt nhất. Ở chung một thời gian, Hạ Mộc bắt đầu biết một số thói quen của Tức Mặc Tử Tang. Ban đầu hắn cũng không biết thói quen này, có hỏi, tiểu thư cũng đáp tuỳ tiện, không kén chọn gì, nhưng sau khi cẩn thận quan sát, Hạ Mộc phát hiện thật ra tiểu thư rất kén ăn. Tuy có món nàng không thích, nàng vẫn ăn, nhưng động tác có chút thẫn thờ, giống như ăn là một nhiệm vụ phải hoàn thành, khiến hắn nhìn rất khó chịu. Nếu gặp món thích ăn, động tác của nàng nhẹ nhàng hơn vài phần, vẻ mặt cũng thả lỏng, hắn nhìn cũng thoả mãn. Cho nên sau này hắn đặc biệt chú ý đến việc ăn uống. Sau khi ăn xong, Hạ Mộc đốt một đống lửa trong sân để chiếu sáng, làm lồng nhốt nhỏ. Giờ ở sườn phía tây của hậu viện, ngoài nhà xí, chỗ còn lại đều bị Hạ Mộc chăng lại. Có bảy con gà rừng, do hắn bắt sống mang về , sau đó nuôi, cuối năm mang đi bán, chắc chắn giá cao hơn nhiều. Mặt khác, còn có mười lăm con gà con, hắn đổi thú săn được với người trong thôn mang về nuôi, giờ có thêm chín con thỏ con, đủ một đoàn. Vì không muốn giống như các nhà khác bị ám mùi của vật nuôi, Hạ Mộc rất chịu khó quét dọn, hi vọng mấy thứ này có thể đổi một khoản lớn. Nghĩ lại, gần đây tiêu bạc như nước, lại không có nguồn thu vào, suy nghĩ kiếm tiền của hắn càng gấp rút. Hắn không thể tiêu hết tiền của tiểu thư, phải thay tiểu thư kiếm tiền về mới được. Hôm sau, Hạ Mộc giống như ngày thường lên núi săn thú, lại phát hiện Tử Tang có vẻ cũng muốn ra ngoài, hắn sửng sốt, “Tiểu thư, cô định đi đâu?” Đến thôn lâu như vậy, tiểu thư ngoài đến rừng trúc đi dạo, không bao giờ đi chỗ nào xa hơn. Điều này đã chứng minh Tử Trang trước kia ở Tức Mặc phủ cô độc thế nào. “Săn thú.” Tử Tang nhàn nhạt nói, nàng không có hứng thú lắm với việc săn bắn. Nàng muốn đi xem, Hạ Mộc săn thú như thế nào. Mỗi lần hắn ra ngoài đều mang một đống con mồi về, có chết có sống, hơn nữa chủng loại cũng nhiều. Hạ Mộc ngạc nhiên, vội khuyên: “Tiểu thư, không được, nguy hiểm lắm, hơn nữa đường núi không dễ đi, cô đừng đi!” Tức Mặc Tử Tang liếc mắt nhìn hắn một cái, giống như không nghe thấy lời hắn nói, “Đi thôi, anh phải dẫn đường cho tôi.” Trong phút chốc Hạ Mộc hiểu được bản thân không thể thay đổi quyết định của tiểu thư, đành chậm chạp bước đi, hi vọng trì hoãn được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Mặt khác, hắn không thể dẫn tiểu thư vào sâu trong núi, chỉ xem ở rìa bên ngoài thôi. Trong thôn, ngọn núi giàu có nhất là núi ở phía bắc trải dài tít tắp. Mọi người thường gọi là núi Long Mạch, vật phẩm trân quý rất nhiều, đâu đâu cũng là chỗ tốt để săn mồi. Ngọn núi này và vùng tượng pha một bắc một nam, muốn đi đến đó, tất nhiên phải đi xuyên qua thôn. Càng về phía bắc, càng gặp nhiều người, dọc đường đi Hạ Mộc liên tục chào hỏi người quen, còn Tức Mặc Tử Tang chỉ lẳng lặng đi theo. Ồ, một khoảng thời gian ngắn như vậy xem ra Hạ Mộc đã thân quen với người trong thôn, tuyệt không giống người rời khỏi nhà từ nhỏ. “Đầu gỗ, cháu vẫn vào núi săn thú à?” Người đối diện đi tới, Tử Tang từng gặp Tam thúc công. “Đúng ạ! Tam thúc công.” Hạ Mộc lên tiếng trả lời. “Kiếm tiền là việc quan trọng, nhưng đừng đến mức không muốn sống nữa. Cháu cẩn thận một chút, không được vào sâu bên trong, trong rừng dấu chân lão hổ càng ngày càng nhiều , gần đây khiến lòng người hoảng sợ, mọi người không dám lên núi nữa.” Tam thúc công dặn. “Tam thúc công, cháu đã biết.” Hạ Mộc cười ngây ngô trả lời. Vốn đôi mắt của Tử Tang vẫn cụp xuống đột nhiên nhìn về phía Hạ Mộc còn hắn cũng đối diện với đôi mắt vô cùng bình tĩnh của nàng, cười ngây ngô. Tử Tang đáp lại hắn bằng biểu cảm: nhìn anh thật ngốc. “Đầu gỗ, cháu đi săn thú, sao lại dắt cả vợ theo thế kia.” Tam thúc công nhìn thoáng qua Tử Tang, giọng điệu trách cứ nói với Hạ Mộc. “Tam thúc công, cháu chỉ ở phần rìa ngoài đặt bẫy, không đi săn, không săn thú.” Hạ Mộc cười nói. “Vậy là tốt rồi, gần nhất trong thôn không yên bình lắm!” Tam thúc công thở dài rời đi. “Tiểu thư, cô nghe thấy chưa, tam thúc công cũng nói trên núi có lão hổ, chúng ta về đi!” Hạ Mộc tràn trề hi vọng nhìn Tử Tang, hi vọng tiểu thư biết trên núi có lão hổ sẽ quay về, làm gì có ai không sợ lão hổ. “Anh có thể đi, còn không cho tôi đi.” Đây là đạo lý gì chứ! Tử Tang không nhìn Hạ Mộc, tiếp tục đi về hướng bắc. “Tiểu thư…” Hạ Mộc bất đắc dĩ đuổi theo, quyết định theo sát một tấc cũng không rời. Mặt khác, hắn cũng lo lắng, gần đây hắn luôn chú ý hướng đi của lão hổ, dựa vào dấu chân có thể thấy là hai lão hổ, hơn nữa dấu chân càng ngày càng đi ra phía ngoài. Có phát hiện này, hắn cũng muốn nói với trưởng thôn, hi vọng trưởng thôn có thể đệ đơn nhờ quan phủ đứng ra xử lý. Nhưng hiện tại Huyện lệnh là một tham quan, không có bạc sẽ không phái người đến. Thôn Hạ Hà tuy đông dân nhưng phần lớn là hộ nghèo, khó nộp đủ số bạc này, vì thế việc này chắc chắn chết non. Cũng có một số hộ giàu nghe nói ở đây xuất hiện lão hổ, cũng thuê người, hi vọng có thể bắt được lão hổ, nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng lão hổ. Con hổ đó xuất quỷ nhập thần, càng khiến mọi người sợ hãi. Rất nhanh, hai người đã đến rìa ngoài của núi Long Mạch. Hạ Mộc dẫn Tử Tang đi dọc theo rìa ngoài, không xâm nhập sâu, còn phải chú ý dưới chân tiểu thư có chướng ngại vật gì không sợ người vấp chân, nên hắn không có tâm trạng săn thú. Ngay cả con mồi nhỏ tự động xuất hiện, hắn cũng không thèm để ý đến. Toàn bộ tâm tư của hắn đều dồn vào việc chăm sóc cho tiểu thư, và an toàn xung quanh. Tử Tang hơi cau mày, nàng hiểu, Hạ Mộc chỉ dắt nàng đi bên ngoài một lúc, không muốn vào sâu, vậy thì nàng còn tới đây làm gì. Đột nhiên một tiếng hổ gầm giận dữ vang lên, kế tiếp, một tiếng kêu thảm thiết của con người cũng vang lên: “Cứu mạng…” Hạ Mộc biến sắc, vội nói với Tử Tang: “Tiểu thư, cô nhanh xuống núi đi, gọi người đến, tôi đi xem.” Nói xong, hắn chạy theo hướng tiếng kêu kia phát ra. Sức mạnh tinh thần của Tử Tang khi tiếng kêu thảm thiết vang lên đã phóng ra ngoài. Đó là ba người đàn ông đang chiến đấu với một con hổ. Còn có hai người, cả người đầy máu nằm dưới mặt đất, không biết sống hay chết…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]