Chương trước
Chương sau
“Cái chăn này khá đấy, vừa khéo cha mẹ đang thiếu một cái, tôi lấy tạm dùng xong sẽ trả.” Hạ Lê Hoa vừa nói vừa bước vào phòng, chưa bước chân qua cửa đã bị Tử Tang cản lại.
“Cút.” Giọng nói lạnh lùng của Tức Mặc Tử Tang vang lên, phòng của nàng không phải ai cũng được phép vào.
“Cô không nghe thấy tôi bảo muốn lấy chăn về hiếu kính cha mẹ à, có thế cũng tiếc.” Hạ Lê Hoa nói đường hoàng chính chính, tưởng lấy chữ hiếu để chèn ép Tử Tang. Tiếc rằng nàng ta dùng nó sai đối tượng rồi. Tử Tang không quan tâm đến cái nhìn của người đời, huống hồ há nàng không biết ý định của nàng ta.
Thấy Tử Tang không nhúc nhích, Hạ Lê Hoa càng tức, hung hăng đẩy ngã nàng, nhưng nàng ta không ngờ Tử Tang không nhượng bộ. Vì thế, người nào đó ngã phịch xuống đất, trước ngực đau xót, đau đến mức la toáng lên.
“Chị cả.” Hạ Chiêu Quan vội qua đỡ.
“Đau quá, đau quá.” Hạ Lê Hoa không để ý đến hình tượng, xoa xoa bộ ngực như hai cái bánh bao cỡ lớn, may mà không có đàn ông trong nhà, không thì thanh danh của nàng ta mất hết rồi.
“Chúng ta ngồi ngoài cũng được mà chị.” Hạ Chiêu Quan nhận ra chị ba không thích người khác vào phòng mình, cũng biết mục đích của chị cả, nên nhân lúc chị ấy không chú ý, đỡ chị ngồi xuống ghế dựa trong sân.
Hạ Lê Hoa vất vả xoa bóp một hồi mới đỡ đau, nghĩ đến cái chăn kia, ngang ngược ra lệnh cho em, “Em vào lấy cái chăn kia ra đây cho chị.”
Hạ Chiêu Quan rất khó xử, nhìn thoáng qua chị Ba đang ngồi trong phòng tiếp tục đọc sách, sau đó quay đầu nhỏ nhẹ nói với Hạ Lê Hoa: “Chị cả, chúng ta về đi. Nhà anh Ba có một cái chăn kia thôi, nếu lấy đi, anh chị ấy đắp bằng cái gì. Hơn nữa, cha mẹ có đủ chăn rồi mà.”
“Con nhóc vô dụng chết tiệt.” Hạ Lê Hoa nghe thấy tức giận đẩy ngã Hạ Chiêu Quan, “Mày bất hiếu, chứ tao không phải loại người đó.”
Nói xong nhìn về phía Tử Tang, rõ ràng những lời này ám chỉ nàng.
Không thấy Tử Tang đáp lại, nàng ta thấy mình như một con chó điên nơi nơi sủa loạn, nàng ta lắc lắc đầu, sao mình lại so sánh bản thân với chó điên chứ, tất cả là lỗi của con hồ ly tinh kia.
Hạ Lê Hoa oán hận, trừng mắt nhìn Tử Tang, ả ta vẫn nhàn nhã xem sách, giống như mình không tồn tại.
Ánh mắt lại chuyển về sau lưng Tử Tang, nghĩ đến cái chăn kia mà đắp lên người chắc chắn rất thoải mái, ấm áp. Nghĩ nghĩ, tâm lại ngứa như có ai cào nhẹ, một lần nữa nàng ta đứng lên, đi về phía cửa phòng.
“Chị cả, chúng ta về thôi!” Hạ Chiêu Quan thấy thế biết ngay chị muốn làm gì, vội ngăn cản.
“Muốn về thì mày tự về đi, cái chăn kia tao nhất định phải mang về cho cha mẹ.” Hạ Lê Hoa chua ngoa nói, nói xong bước vào phòng Tử Tang, thấy nàng không có động tĩnh gì, nàng ta khẽ mừng thầm, xem ra con hồ ly tinh này cũng không dám làm gì mình.
Chỉ là tay nàng ta chưa kịp chạm đến chăn, một bóng đen xuất hiện, mu bàn tay tê rần, vội co rụt lại, không thể tin nổi, nàng ta phẫn nộ, trừng mắt nhìn người trước mặt.
Mà, người cầm trong tay một cành trúc được vót mỏng dài hơn hai thước Tử Tang đang lạnh lùng nhìn Hạ Lê Hoa.
“Cô dám đánh tôi, không muốn sống nữa hả?” Hạ Lê Hoa xoa mu bàn tay của mình, tức giận rít gào.
“Đi ra ngoài.” Tử Tang mắt lạnh nhìn lại, đối với cô gái này, nàng không có gì để nói, trừ ra lệnh, một chữ nàng cũng không muốn nhả ra.
Hạ Lê Hoa sửng sốt, cảm thấy một áp lực vô hình ập xuống người. Thân mình run rẩy, tuy luôn đanh đá nhưng không phải nàng ta không biết sợ hãi, đồng thời điều này càng kích thích tính ngang ngược của nàng ta, cả giận nói: “Không biết lễ phép, sao cô dám trừng mắt nhìn tôi. Đây là nhà em Ba, nếu còn kiêu ngạo, tôi sẽ bảo em Ba bỏ cô.”
Tử Tang cau mày, cây thước trong tay không do dự vụt lên tay Hạ Lê Hoa, loại người này không nghe đạo lý, biện pháp tốt nhất là trực tiếp dùng vũ lực. Nàng muốn xem thử Hạ Mộc sẽ đứng về phía ai, chọn người thân của hắn hay chọn người chủ hắn luôn kính trọng là nàng?
Tuy rằng Hạ Lê Hoa mặc rất nhiều quần áo, nhưng bị cành trúc kia vụt phải vẫn rất đau, càng khiến nàng ta sợ hơn là ả thực sự dám đánh mình. Từ trước đến nay, chưa ai dám đánh nàng ta, cho nên ngoại trừ sự sợ hãi, lớn hơn là sự phẫn nộ.
“Tức Mặc Tử Tang, cô dừng tay cho tôi, bằng không đừng trách tôi không khách khí.” Hạ Lê Hoa vừa nói vừa lui ra khỏi phòng.
Mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, nàng ghét nhất là bị người khác uy hiếp. Mà cô gái này chỉ biết dùng mỗi chiêu đó, càng nghĩ, nàng càng vụt mạnh vào mu bàn tay của Hạ Lê Hoa, hằn lên vết đỏ, thậm chí ẩn ẩn tia máu.
Nàng muốn xem thử không khách khí thì sao nào.
“A!” Hạ Lê Hoa kêu đau một tiếng, nhìn hai vết hằn đỏ trên mu bàn tay mình, nổi giận gầm lên một tiếng, “Tao sẽ liều mạng với mày, con hồ ly tinh này.”
Nàng ta giống như phát điên, lao về phía Tử Tang.
Tử Tang khinh thường nhìn Hạ Lê Hoa, toàn thân vừa động dễ dàng tránh được móng vuốt của nàng ta.
Hạ Lê Hoa chụp hụt, thiếu chút nữa lại ngã sấp xuống mặt đất, đồng thời nhìn thấy đòn gánh để gần đó, nàng ta chụp lấy, không chút do dự phang về phía đầu Tử Tang. Lực rất lớn, mắt thấy sắp đập vào đầu nàng …
“Chị cả, đừng…”
“Tiểu thư…”
Phía trước là tiếng kêu sợ hãi của Hạ Chiêu Quan, sau là tiếng của Hạ Mộc vừa bước vào sân. Thấy đòn gánh kia sắp trúng tiểu thư, hắn sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ kêu to, dùng hết sức bình sinh chạy về phía tiểu thư…
Trong giây phút chỉ mành treo chuông đó, chỉ thấy Tức Mặc Tử Tang hơi động, duyên dáng như đang nhảy múa, xoay người sang chỗ khác, đồng thời cành trúc trong tay không chút lưu tình lại vụt xuống mu bàn tay của Hạ Lê Hoa, nhất thời vết quất toạc máu.
“A!” Hạ Lê Hoa đau đến mức buông ra đòn gánh, la hét: “Đau quá, đau quá.”
Thấy tiểu thư không bị đánh trúng, Hạ Mộc thở phào. Đồng thời hắn cũng phát hiện mình mất đà, không dừng lại được, cứ tiếp tục lao về phía bức tường trước mắt, hắn nhắm mắt lại, đụng từ đụng trúng đi, chắc là không chết được .
Đột nhiên, hắn cảm giác đằng sau có một lực lớn kéo mình lại, lập tức người lùi về phía sau mấy bước, lảo đảo mấy cái mới đứng vững. Rồi hắn nhìn thấy tiểu thư đang cau mày nhìn mình.
“Tiểu thư, người không sao chứ.” Hạ Mộc bất chấp tình huống của bản thân, khẩn trương đặt câu hỏi, không tự chủ gọi tiểu thư. Trừ Tử Tang, những người khác không chú ý đến cách xưng hô giữa hai người.
“Ngu ngốc.” Tức Mặc Tử Tang lạnh lùng mắng, nếu không phải nàng kịp thời kéo hắn lại. Hắn mà va vào tường, không chết cũng phải nằm mấy ngày.
Hạ Mộc sửng sốt, thấy tiểu thư tức giận, hắn không dám giải thích, ai bảo hắn chạy quá nhanh nên không dừng lại kịp.
“Chị cả.” Cuối cùng Hạ Chiêu Quan phục hồi lại tinh thần, vội bước lên xem tay chị. Mu bàn tay có ba vết quất đều chảy máu, vết sau nặng hơn vết trước, nặng nhất là vết quất cuối cùng.
“Đau quá…” Hạ Lê Hoa thổi phù phù, hi vọng giảm bớt sự đau đớn.
“Trời ơi, ai đem đánh con gái của tôi ra nông nỗi này.” Tiếng giận dữ gầm lên khiến người nghe đinh tai nhức óc…
*****
Tác giả: Chắc mọi người cũng biết ai sẽ xuất hiện nhỉ, kế tiếp sẽ ra sao?
Hắc hắc. .
Ngày mai tiếp tục!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.