Vốn là cải trang vi hành, cho nên các nghi thức rườm rà đều giản lược hết thảy, bên cạnh Hoàng đế cũng chỉ có hai đội Cấm quân tinh nhuệ và gần chục nô tài mà thôi.
Tay dắt cương ngựa, Lý An nhanh chân chạy tới, quỳ thụp xuống đất.
Thuần Hữu đế rũ mắt liếc qua rồi nhận lấy dây cương từ trong tay Lý An, dứt khoát trèo lên lưng ngựa. Hắn ngồi vững vàng, vung tay quất một roi lên lưng người đang còn quỳ phía dưới, ra tay mà lạnh lùng như không. Lý An chịu đau, nổi cả gân xanh bên thái dương vẫn cắn răng không phát ra tiếng kêu. Tưởng như đã qua đại nạn rồi, khi ấy chợt nghe Thuần Hữu đế cười lạnh: "Cũng biết nhẫn nhịn lắm, sau khi trở về ngươi hãy tới Thượng Thiện giám, coi như cũng không để ngươi thiệt thòi."
Dù là hiện tại y trang đều đã nhăn nhúm lấm lem đất cát, lại vừa bị Hoàng đế lấy làm cái bia xả giận, nhưng Lý An nghe vậy đã xúc động muốn rơi nước mắt. Hoàng đế không những tha cho hắn một mạng, mà Thượng Thiện giám cũng là một nơi làm việc không tồi đấy, dù sao cũng không phải là việc khổ sai nặng nhọc, hơn nữa tới đó nhậm chức vụ gì Hoàng đế cũng chưa nói rõ. Ân huệ này cũng là nhờ Lý Thuận Đức của hắn một phần, khiến cho phút này hắn thực tâm mà cảm thấy biết ơn, liền dập đầu sát đất.
Chợt nghe có tiếng vó ngựa từ xa vọng lại, Thuần Hữu đế nheo mắt nhìn về phía trước, thấy giữa trời chiều có bóng dáng một người ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tu-dao/234001/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.