Trời vừa tờ mờ sáng, Biên tu Hàn Lâm viện Hà Mẫn đã bước vào nội đường, xoa xoa đôi mắt xua đi cơn buồn ngủ.
Ánh đèn dầu le lói nom như hạt đậu, trên góc bàn lớn giữa phòng chất một chồng bản dập cao như núi, thì ra đã sớm có người làm việc. Người kia thẳng lưng cúi đầu, tra xét sách sử, múa bút thành văn.
Hà Mẫn nheo nheo mắt nhìn, nhận ra người kia là tân khoa Bảng nhãn Lục Hòa. Nhẹ nhàng bước tới, cởi cỗ áo choàng gắn lông vũ trên vai xuống khoác trên lưng ghế, vừa cảm khái: "Quả đúng là hậu sinh khả úy."
Lục Hòa đã sớm nghe thấy tiếng bước chân nhưng đến lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy người vừa vào liền đứng dậy chắp quyền thi lễ, nói lời khiêm nhường: "Hà huynh quá khen, vãn bối sợ không đảm đương được."
Nước da của Lục Hòa người này vốn là trắng nõn, cả đêm không ngủ khiến cho quầng mắt càng nổi bật. Hà Mẫn phẩy tay ý nói người kia ngồi xuống, lại cười: "Sao lại là quá khen được. Khi ta mới tới Hàn Lâm Viện cũng không dụng tâm cực khổ như đệ đâu."
Vốn chẳng muốn tranh cãi qua lại, Lục Hòa cười khổ: "Vậy là Hà huynh không biết, đêm qua Hoàng tiên sinh đột nhiên được bệ hạ triệu kiến, cho nên việc chưa làm xong mới đến tay ta. Ta không dám chậm trễ, nhất định phải làm cho xong trước sớm nay." Ngữ điệu tự nhiên mà uyển chuyển, nàng vốn biết nhân sĩ trong Hàn Lâm Viện có không ít, mà ai nấy cũng ít nhiều tranh đấu lẫn nhau. Nàng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tu-dao/233990/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.