Pansy thở dài: "Được rồi, chính là bởi vì mấy nguyên nhân này, về sau toàn bộ giới phép thuật đều biết đặc tính gia tộc Weasley là gì —— cũng nhờ chính họ ban tặng cả, bất quá chị phải nói rõ, cái đặc tính gia tộc đó không những nhàm chán mà còn vô dụng cực kỳ, chị cũng không biết nói ra làm sao, Draco, có lẽ cậu nguyện ý nói một chút nhỉ?" "Đặc tính của gia tộc Weasley là trời sinh bọn họ đã được trang bị năng lực tìm kiếm nguồn nước —— cho nên, người con cả nhà họ có thể có một phần công tác ở Gringotts, còn có con trai thứ hai, người đang Ai Cập nghiên cứu rồng kia —— chỗ làm của họ thường không tách rời khỏi khu vực sa mạc rộng lớn —— tôi phải nhấn mạnh, dưới tình huống nhất định, thần chú 'thanh tuyền như nước' cũng sẽ mất đi hiệu lực. Việc đó đại khái được phát hiện khoảng năm mươi năm trước, vài nhà mạo hiểm đã phát hiện thi thể của phù thủy tại sa mạc, tiếp đó chứng thực ra những phù thủy đó đều chết khát trong sa mạc, mà thông thường vào thời điểm những người đó tử vong, đũa phép còn nằm ngay trong lòng bàn tay." "Khi họ thử dùng chú ngữ tái hiện để điều tra nguyên nhân tử vong của những phù thủy này, kinh ngạc phát hiện rằng thần chú được thi triển cuối cùng trên đũa phép của những phù thủy đã chết đó là vô số 'thanh tuyền như nước' thất bại." Pansy bổ sung. Scorpio theo bản năng sờ sờ túi da rồng bên hông, trong đó có vài lá bùa tịnh thủy chú, mà cậu cho tới bây giờ cũng chưa từng suy sét qua về việc với chú ngữ của mình thì nước bắt nguồn từ đâu, không yên lòng nghĩ có lẽ có thể tìm cơ hội hỏi sư huynh vấn đề này một chút, vì thế ấp úng nói: "Oh, vậy, vậy đặc tính nhà Weasley vẫn có chút tác dụng ha." "Cũng chỉ có tác dụng về điểm này thôi, ai đâu không có việc gì lại muốn chạy đến sa mạc." Draco vứt khăn ăn lau miệng đi, đứng dậy, "Tôi phải đi rồi." "Anh đi đâu?" Scorpio mãnh liệt hồi phục lại tinh thần, lập tức ngồi thẳng dậy. Draco hơi nhíu mày, như là không rõ cậu tích cực như vậy làm gì: "Đi tập bóng, hai ngày nữa chính là tuyển chọn giáo đội thi đấu, nhớ chứ?" "Không nhớ, bởi vì anh cấm em đến sân bóng nhiều ngày lắm rồi, thiếu gia Malfoy ạ, " Scorpio mặt không chút thay đổi nói, "Mà giờ em đang định muốn đi dạo mát —— ngay rừng cây trong phạm vi sân Quidditch, ai cũng không cản được em đâu." Draco nhìn cậu trong chốc lát, lần lữa một lúc mới nói: "Tùy cậu." ... So sánh với những thắc mắc của Scorpio, hiển nhiên tiến triển của người nắm giữ được nhiều thông tin hơn bên này – Harry Potter – cũng không tính là quá thuận lợi. Cậu không nghĩ tới Ron lại chẳng biết cái gì cả. Gần như là ngay buổi tối khi hạng mục thứ hai chấm dứt hôm trước, cậu đã gấp rút lôi kéo Ron tra đông hỏi tây, sau khi Ron vỗ ngực cam đoan biết cái gì thì sẽ nói hết không giấu diếm, Harry hỏi rất nhiều vấn đề về gia tộc Weasley, đáng tiếc Ron vẫn cứ duy trì tuyệt đối kiểu hỏi câu nào không biết câu đó —— này lại không phải là nói dối, Harry hiện tại có thể khẳng định, Ron thật sự là không biết. Từ vẻ mặt ù ù cạc cạc ban đầu của Gryffindor tóc đỏ đến biểu tình hưng phấn tràn trề khi nghe Harry mô tả lại xong rồi quay ngược lại hỏi cậu một đống về những bức họa mơ hồ ở đáy hồ, tất cả đều cho thấy, hoặc là nhân ngư cùng nhà Weasley không có bao nhiêu quan hệ, hoặc là chính ngài Weasley và bà Weasley cũng không nói cho đám con trai của họ biết chuyện này. Harry quyết định đem vấn đề cuối cùng – tương đối có tính bạo tạc – rằng "nhà Weasley có phải từng xuất hiện người có được huyết thống ma pháp sinh vật nhân ngư hay không " nuốt vào bụng. Trên bàn ăn sáng hôm nay sau khi Ron bị Pansy Parkinson cười nhạo đến mức gần như mất hết tinh thần, thật vất vả đem thằng bạn tha về phòng sinh hoạt chung Gryffindor, vì để dời đi lực chú ý của bạn tốt, Harry lại bắt đầu cùng Ron nhỏ giọng thảo luận về nhân ngư. Khi đang nói hăng say (Ron đã bắt đầu ảo tưởng mình là hoàng tử thất lạc nhiều năm của tộc nhân ngư),cửa lớn phòng sinh hoạt chung Gryffindor chợt mở ra từ chính giữa, Fred từ sau sô pha vỗ vỗ bả vai Harry, trong giọng nói mang theo ý tứ trêu chọc rõ ràng. "Loại vấn đề này em nên đi hỏi Percy, người anh em —— " "—— bất quá anh có thể khẳng định, " Fred tiếp tục nói, "Ron không phải là hoàng tử nhân ngư đâu." Nói xong, anh bật cười ha hả, tựa hồ cảm thấy cái phỏng đoán kia thực sự bậy bạ đến mức chẳng có biên giới. George ngồi xuống bên người Harry, tiếp lời Fred nói: "Đúng vậy, nếu như nhà Weasley thật sự có được huyết thống thần kỳ như thế, má sẽ không nói cho tụi anh biết đâu —— " "—— tụi anh là chỉ riêng Ron với anh còn có George nữa." Fred cười hì hì chỉa lồng ngực mình, nói, "Không có cách nào, má tụi anh chính là không thích thứ mấy đồ bỏ đi không làm việc đàng hoàng đây, đó là lí do mà bà bất công đến vô tư không thèm che dấu luôn, anh có thể khẳng định bà không có khả năng sẵn lòng đem chuyện quan trọng như thế này nói cho tụi anh biết... Tuy rằng anh cho rằng nhà Weasley đã chẳng còn tiết tháo gì sất." "Khi bà quyết định tuyên bố với 《Nhật báo tiên tri》đặc tính gia tộc Weasley, anh đã sinh ra một loại ảo tưởng, có một ngày có thể ở trước mặt bà khom lưng xuống, sau đó đứng thẳng lên nói với bà rằng: má à, tiết tháo của má nát một nhà rồi." Làm một động tác chuyển tiếp, George lắc đầu, vẻ đùa cợt trên mặt hiếm có khi lại xuất hiện một tia bất đắc dĩ —— điều này khiến Harry sinh ra một loại ảo giác, anh em song sinh dường như đang nhân nhượng theo lề lối gia đình vừa lỗi thời vừa bảo thủ của mình cùng người mẹ luôn đối có nhiều bất mãn với cả hai nhiều lắm. Bọn họ càng có khả năng biết hơn so với Percy. Harry đánh chủ ý như vậy, lại nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn không hỏi đặc tính gia tộc nhà Weasley là cái gì —— nếu tin tức này đúng là đã nói cho 《 Nhật báo tiên tri 》biết, vậy thì cậu có thể tự mình đi thăm dò thứ mình muốn biết. "Em mới không phải đồ bỏ đi!" Vĩnh viễn không bắt được trọng điểm – em trai nhỏ nhà Weasley nỗ lực phản kháng trong phẫn nộ. "Chờ tới năm sau em lấy được huy chương huynh trưởng, em sẽ không phải rồi." Fred đẩy em trai về trên ghế sô pha, cười đến nheo hai mắt lại, "Có điều anh cảm thấy xác suất đó còn nhỏ hơn việc con người có thể đi lên mặt trăng nữa." Ron nhìn qua phi thường căm tức, lủi lên quyền đấm cước đá với thằng anh —— chẳng qua cậu ta đương nhiên không đánh lại George và Fred có cùng chung quan điểm, ba người ở trên sô pha lăn lộn thành một đoàn. Hermione tức anh ách, cô cho rằng gia tinh vừa mới trải sô pha ổn thỏa, lại bị bọn họ đùa giỡn làm loạn cả lên! "Đây là không tôn trọng thành quả lao động của chúng, chúng ta dựa vào cái gì mà làm như vậy chứ!" Cô lầm bầm, ôm sách chạy đi. Harry ngồi ở một bên nhếch miệng cười, đã mãi thành quen với việc giới phù thủy bị ngăn cách thông tin, cậu cuối cùng cũng không nói cho anh em nhà Weasley biết, kỳ thật con người đã sớm đi lên mặt trăng rồi —— ừm, so với chân tướng thật sự, cứ cãi nhau ầm ĩ càng vui vẻ hơn, không phải sao? Đợi đến khi lũ con trai rốt cục quậy đủ, trên ghế sô pha vốn còn trải một bộ sô pha đẹp đẽ màu vàng xen đỏ đã thành một cục với đủ loại đồ đúng kiểu như dưa muối, sau tiếng 'hừ' lớn tiếng trần ngập bất mãn, Hermione quyết định trở lại kí túc xá nữ. George là người đầu tiên từ sau sô pha lộ ra cái đầu đỏ lộ xộn, hai mắt mê mang: "Ấy, có ai nói cho anh biết Hermione làm sao vậy không?" "Ghét bỏ mấy người làm dơ sô pha đấy." Harry nghẹn cười nói. "Anh có làm dơ đâu, ngày hôm qua anh tắm giặt sạch sẽ rồi." George liếc xéo Fred một cái, "Ngày hôm qua anh làm biếng không chịu tắm đó, nhìn đi, anh làm Hermione giận rồi." "—— từ từ, đây không phải là sở trường của Ron sao?" Fred thần tình mờ mịt hỏi. Nói xong, hai anh em song sinh liếc nhau, đồng thời lăn ra cười trong tiếng gầm gừ của Ron. Harry tự nhiên cũng hùa vui theo, cậu vô cùng hưởng thụ khoảng thời gian thả lỏng hiếm có này —— hiện tại, cậu không muốn nghĩ về hạng mục thứ ba một chút nào, sau khi cười đủ, cậu ngồi xếp bằng trên sô pha, nghiêng mình về lò lửa khoái trá hỏi: "Được rồi Fred, George, sao các anh lại trở lại phòng sinh hoạt chung vậy? Tiết đầu không khóa sao?" "Không có." George phản ứng rất nhanh, "Hơn nữa bọn anh biết em cũng không có." "—— cho nên bọn anh tính tìm em cùng đi chơi bóng, Quidditch đó, em biết mà, tầm thủ hoàng kim Gryffindor." "Em ghét cái cách xưng hô này." Harry nhăn mày, tiếp tục ảo não nói, "Quidditch, Merlin tất, em hoàn toàn quên khuấy chuyện này —— phiền ai tốt bụng nói cho em biết, vị trí tầm cầu thủ đến tột cùng là còn bao nhiêu người đang cạnh tranh vậy?" Trong đoạn thời gian chọn lựa trù bị này, liên tiếp có người cạnh tranh bởi vì nhiều loại lý do mà tuyên bố rút khỏi cuộc tranh đấu —— ví dụ như Fred, anh bỏ thẳng vị trí tấn thủ chạy đi một lòng lao mình vào vị trí thủ thành. Fred ngửa tay gập từng ngón trịnh trọng tính: "Chẳng hạn như Cedric bên Hufflepuff này, còn có hai vị Ravenclaw, một người trong đó đương nhiên là cô nàng Cho Chang xinh đẹp kia, Slytherin không có, tính thêm em nữa là tổng cộng bốn người." "Cạnh tranh vẫn chưa tính là rất kịch liệt đâu." "Thế nhưng vị trí chỉ có một, " Fred nghiêm trang nhắc nhở, "Em cần phải luyện tập, người anh em, vậy nên chính là bây giờ." "Được rồi, đi luyện tập —— để em đi lấy chổi đã... Từ từ, vẻ mặt của hai người đây là gì vậy?" Harry đứng lên, vừa quay đầu lại thấy trên mặt của George và Fred thoáng có vẻ kì lạ như muốn nói lại thôi thì cực kì cảnh giác hỏi. Hai anh em song sinh liếc nhau, khó có khi nào ấp úng như vậy. "Được rồi, Harry ——" sau khi Fred đẩy George một phen, George hề hề hai tiếng gãi đầu nói, "Tụi anh cũng biết em không hợp với thằng nhóc nhà Malfoy kia." "—— nhưng là vì vinh dự của Hogwarts." Fred liều mạng gật đầu. Ron phát ra tiếng cười nhạo phì phì qua mũi. "Có đôi khi anh cảm thấy em thật khiến người ta chán ghét đấy, em trai bé nhỏ của anh ạ." George 'từ ái' nói. "Được em biết rồi, em không hiểu hai người gần gũi với cái tên chồn sương đó như vậy từ khi nào nữa ——" Harry nhíu mày, cảm thấy dạ dày khó chịu cực, "Nhưng nếu cả hai kiên trì muốn cùng cậu ta luyện tập như vậy —— " "Tụi anh đương nhiên vẫn yêu quý em nhất, Harry." Fred hết sức mắc ói bổ sung, "Bất quá khi ở trên chổi, thằng nhóc nhà Malfoy quả thật có chút năng lực —— " "Mặc kệ gậy đánh bóng còn thô hơn tay của nó." George cười hì hì tiếp tục, "Chúng ta đều là tấn thủ, cần phải có sự phối hợp —— đến đây đi Harry, ủy khuất một chút cũng sẽ không chết đâu." "Chỉ cần Malfoy không quật em từ trên chổi xuống là được rồi." Ron ầm ừ nửa ngày, cuối cùng trừng trần nhà, cái mặt trướng đỏ như tóc, do dự nói: "Grater nói lần đó là Malfoy cố ý, vì để cho cậu biết về hạng mục thứ hai." "Từ từ! Grater nói?! Slytherin nói thì ai lại muốn tin!" George thần tình kinh tủng. Harry mặt không đổi sắc nói: "Đấy, Ron sẽ tin." Ron sửa đúng: "Tớ chỉ tin tưởng Grater." Nói xong liền hối hận bụm miệng lại. Harry: "Tớ nhớ rõ cậu ta vừa lúc là một Slytherin." Ron nghiêm túc sửa đúng: "Chẳng qua cậu ấy trùng hợp là một Slytherin thôi." Harry vô lực mà từ trên ghế sô pha trượt xuống thảm: "Được rồi đó Ron, cái kiểu lôgic 'Tớ yêu một người nhưng người đó chẳng qua trùng hợp là một Slytherin mà tớ lại căm ghét tất cả các Slytherin khác' tớ đã muốn nghe hết nguyên một năm rồi... À, thật có lỗi, kỳ thật qua lễ Giáng Sinh thì cũng đã hai năm." "Đối thoại mình vừa nghe được khiến lỗ tai mình điếc mất." Fred nói, "Nghe này Ron, má sẽ không cao hứng khi em ở cùng một chỗ với một Slytherin đâu, à, hơn nữa còn là Slytherin giới tính nam —— Harry, đi nhanh lên, nghe tiếp nữa chắc anh không có cách nào dùng vẻ mặt bình thường để đối mặt với Malfoy quá." "Liên quan gì đến Malfoy?" Ron mẫn cảm hỏi. "Anh sợ anh sẽ yêu cậu ta." Fred trở mình xem thường, cực kì có lệ trả lời. ... Harry theo George cùng Fred đến sân bóng Quidditch, nơi mà hiện tại mỗi ngày đều rất náo nhiệt. Draco sớm đã chờ ở đó, đem theo cây chổi đặc biệt của cậu ta, cậu ta đang đeo đồ bảo hộ cho mình —— Harry chưa bao giờ dùng chúng, bởi vì cậu cảm thấy chúng luôn thật vướng víu tay chân, lúc này cậu cảm thấy George tổng kết đúng lắm, Malfoy quả là một tên "có trình độ bảo thủ đứng đầu trong khi đủ điên cuồng". Draco lười biếng nhấc lên mí mắt quét qua phía bọn họ một cái, không khí có điểm gượng gạo. Chưa khi nào mình nhớ cảm giác bay ở trên trời như bây giờ, Harry rùng mình một cái, kéo kĩ áo choàng, không biết nên tìm đề tài gì để nói: "Ờ... thế nào lại không thấy Grater?" Động tác đeo bao gối của Draco khựng lại. Harry vô thức đưa tay lần về hướng đũa phép của mình, thế nhưng Draco lại cực kì khinh miệt lừ mắt một cái, cái gì cũng không nói. Được! OK! Tôi không nói nữa! Harry nặng nề phì mũi một cái, làn sương màu trắng đông lại trong không khí rét buốt. Có một khắc cậu cảm thấy mình như hóa thân thành một con ngựa vậy. Đang bay trên trời là giáo đội Dumstrang. Krum cùng đội trưởng của anh ta —— chính là cái người cao lớn như một ngọn núi nhỏ kia, hai người bọn họ dù ở trên trời cũng dễ dàng thấy được. Bọn họ đang chia đội để luyện tập, Krum thân thủ nhanh nhẹn như con troi đưa trên bầu trời, mà thân thủ đội trưởng anh ta lại luôn lộ ra một cỗ âm ngoan đầy kình lực, Bludge bị hắn chạm phải luôn bị sút ra mấy chục mét, hơn nữa còn hướng thẳng về tầm thủ tiểu đội tạm lời của đối phương, tầm thủ bị đánh đến không kịp xoay xở, mấy lần suýt rơi từ trên chổi xuống. "Anh ta đã được đội tuyển Đức ký danh trước thời hạn, làm cầu thủ chính thức, là loại tốt nghiệp xong liền bật người đi tham gia thi đấu đấy." Giống như nhận ra ánh mắt khẩn trương của cậu bé vàng đang bám theo ai, George vỗ vai Harry, thở dài nói, "Nghe nói quyết định này làm cho bộ pháp thuật Đức hận đến nghiến răng, bởi vì họ muốn anh ta gia nhập nhóm thần sáng Đức —— cha anh ta chính là chủ nhiệm thần sáng Đức tiếng tăm vang đội Cariste Dirgebrist —— em có biết, kế hoạch sửa đổi Azkaban mấy năm trước cũng là do bên Anh ta đặc biệt mời ông ta đến làm đấy." "Thế anh ta có tí khuyết điểm nào không vậy?" Harry lộ ra vẻ mặt chán ngán ứng với lời bên miệng, "Nói ra cho em cân bằng chút." "Có, anh ta là nam thủ tịch hội học sinh Dumstrang." Fred cười hì hì nói, "Dưới mắt nhìn của anh cùng George, cái này quả thực là vết nhơ trong cuộc đời của anh ta đấy." "Được rồi, hóa ra còn là nam thủ tịch hội học sinh. Thấy phía sau anh ta bắn ra hào quang bốn phía không? Em bỗng thấy mắt mình chói muốn đui luôn rồi." Harry bất đắc dĩ nói. "Bình thường người có bề ngoài hoàn mĩ như vậy, sẽ có trái tim đau thương —— Harry, nói không chừng anh ta không 'lên' được đấy." Fred cười ha hả mà trêu chọc. "Ôi, trời ạ." Harry nhịn không được phì cười, "Cái này thật đúng là rất không xong." ... Từ đầu đến cuối, Draco đều ở bên cạnh nghe, tròng mắt màu xám bạc thỉnh thoảng miết qua bầu trời phía trên, nhưng từ đầu tới cuối bản thân lại không hề phát biểu một chữ cho cái nhìn về đề này. Buổi huấn luyện của Dumstrang không kéo dài liên tục lâu lắm —— có lẽ là không nguyện ý phô bày thực lực của mình ở trước mắt đối thủ quá mức, sau khi bọn họ thu đội, nhóm của Harry rốt cục có thể bay lên trên không bay một chốc. Đây có thể coi như là một buổi luyện tập thi đấu vui vẻ, bắt đầu từ lúc Harry phát hiện mình và Draco bị phân đến cùng một đội, cậu còn tưởng rằng mình phải kê sau mông đội hữu để cậu ta khỏi buồn buồn tống cho mình một gậy từ phía sau. Bất quá cũng may Draco ở mặt thi đấu Quidditch cũng coi là có cảm tình sâu đậm thêm chút cao thượng, cho nên cậu ta không làm thế. Chờ khi từ cây chổi cao thấp bước xuống, Harry đã đầy một người mồ hôi. "Em phải trở về tắm nước ấm —— cả người em đều đau nhức hết cả." Harry kéo lê Firebolt, mệt mỏi nói. "Anh đây muốn đi Hogsmeade một chuyến, " George nói, "Anh đi không, Fred?" Fred: "Đi đến đó làm chi." George: "Mua socola, đồ ngốc nhà anh." Harry: "Mua socola để làm chi?" "Bởi vì ngày mai là ngày lễ tình nhân." Thanh âm hờ hững của Draco từ phía sau bọn họ truyền đến. Trừng bóng dáng rời đi của bạch kim quý tộc, Harry thấy não của mình có chút không đủ dùng, lễ tình nhân? Ai, sao mình lại không nhớ rõ chuyện này nhỉ?... Có điều, trên bàn ăn sáng tại lễ đường ngày hôm sau, Harry nhận thấy bản thân đã hoàn toàn nhận được một hồi rung động nhắc nhở một sự thực: hôm nay là ngày lễ tình nhân. Cái kia rung động đến từ một đám cú mèo ùn ùn bay vào từ bên ngoài lễ đường. Hermione là người đầu tiên phát hiện ra nó, tựa như tất cả các nữ sinh khác, hôm nay trông cô có chút đứng ngồi không yên, rốt cục cũng bộc lộ ra được tí xíu bộ dạng một thiếu nữ nên có —— khi con cú mèo đem theo bó hoa mềm mại kia bay tiến vào lễ đường, cô nàng bỗng nhảy dựng lên từ chỗ ngồi như ăn nhằm thuốc nổ, chỉ về phía bầu trời thét chói tai —— rất nhiều nữ sinh hưng phấn dư thừa kinh hoảng ngẩng phắt đầu theo tiếng thét của cô, vì thế... lễ đường bị tiếng thét hưng phấn bao phủ. Harry vừa nhấc đầu ra từ trong đĩa thịt xông khói, liền nhất thời cảm thấy chính mình cũng muốn không phân biệt được màu xanh da trời. Mấy trăm đóa hồng lớn cỡ cái bát được đám cú mèo dùng một bọc màu xanh bạc bện lại, một đường từ bên ngoài kéo vào —— màu sắc khoa trương kia biểu hiện mục đích cuối cùng của nó chính là dãy bàn phía cuối bên trái lễ đường, biểu tình của tất cả nam sinh ở trên bàn đó đều trở nên kì quái. "Bích Thúy, ăn một miếng đi nè, socola của ba ba đó—— " Chỉ riêng quý ngài Scorpio Grater, kẻ đang ghé đầu lên bàn tay thì cầm miếng socola không biết là nữ sinh nào đưa cho Draco đùa bé rùa ba chân. Thẳng đến đám cú mèo kia thô bạo đem một túi đầy ụ hoa ném lên đầu của cậu. Mùi hoa lan tỏa khiến cậu hắt xì liên tiếp hai cái. Socola trong tay bị Draco hung tợn cướp đi, Scorpio mê mang ngẩng đầu, phát hiện người trong toàn bộ lễ đường đều trợn mắt nhìn mình —— kể cả vị giáo sư đang ngồi trên bàn chuyên biệt dành cho giáo sư, giáo sư Snape —— vi diệu nâng lên một bên lông mày. "Merlin, tôi còn thắc mắc như thế nào chủ tiệm lại nói cho tôi biết năm nay Versailles Pirates đã bị mua hết!" Sirius khó có thể tin, thiếu chút nữa thì té từ trên ghế xuống, "Hóa ra đều bị người đưa tới Hogwarts —— giỏi lắm nhóc con!" Hoa hồng Versailles Pirates, sinh trưởng ở vùng Bắc Âu vô cùng lạnh giá. Hàng năm đều nở rộ trước lễ tình nhân, số lượng cực nhỏ, những người có nhu cầu phải đặt hàng trước nửa năm, loại hoa lớn như bát ăn này là loài hoa đại biểu cho sự bày tỏ tình yêu giữa nam phù thủy với nam phù thủy. Giá cả lên tới một trăm Galleon một bông. Hoàn toàn không biết mình bị hơn một vạn Galleon bao quanh – Slytherin năm hai bất an nhìn về bốn phía, cuối cùng kéo kéo Pansy: "Bọn họ nhìn em làm gì vậy?" Pansy giật lại tay áo của mình, cực kì không phúc hậu mà trêu chọc: "Bởi vì em xinh đẹp đó." Bên cạnh dãy bàn Slytherin, một thân ảnh cao lớn yên lặng đứng lên. Thấy rõ người đến là ai, ánh mắt của mọi người trong lễ đường "crack" một cái đều thay đổi, sau đó điên cuồng quét mắt giữa Draco, Harry và Scorpio một cách rất trật tự. Ron lại trông như hoàn toàn muốn hộc máu. Raynold Dirgebrist đứng lên, không chút để ý chỉnh lại cổ áo, đối lễ đường lặng ngắt như tờ thốt ra ba chữ. "Là tôi đưa." Nói xong, xoay người rời khỏi lễ đường. Lễ đường sôi trào —— vỗ tay hét chói tai huýt gió, lại liếc Slytherin năm hai nghẹn họng nhìn trân trối – bộ dạng rõ ràng là bị kinh hách, tất cả nữ sinh rên rỉ đỡ trán nằm úp sấp về trên bàn ——
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]