Chương trước
Chương sau
Lúc Harry dưới sự bao vây của nhóm Gryffindor vượt qua đội hình Slytherin, Draco nhướng mày, lười biếng nói: "Chúng ta đã chuẩn bị tốt một đống khăn để khóc cho ngươi, thánh nhân Potter."
Pansy không kiêng nể kiêu ngạo phát ra tiếng cười to kéo tới sự căm giận của toàn thể các Gryffindor —— mà trước đó, hai học viện đã muốn ngưng chiến cả một đoạn thời gian, ít nhất tại khóa phòng chống nghệ thuật hắc ám, không hề có ai tìm cơ hội hướng đối phương ném ác chú. Scorpio trở mình xem thường, ý thức được trận đình chiến ngắn ngủi đã chấm dứt, thế ra hết thảy lại trở lại điểm xuất phát, Slytherin vẫn là Slytherin "Bỉ ổi bao che khuyết điểm trứ danh", Gryffindor vẫn là Gryffindor "Lỗ mãng không đại não".
Vị hôn phu Alpha của Pansy cười tủm tỉm vỗ vai bạn tốt, Krum vẫn mặt âm trầm như trước, anh ta hướng mọi người gật đầu —— kể cả số đông Slytherin, sau đó xoay người đi theo sau Harry cùng Cedric, Scorpio còn nhìn thấy cô nàng Fleur Delacour xinh đẹp kia, sắc mặt cô tái nhợt, xem ra khẩn trương vô cùng, trước kia lại luôn là bộ dáng lướt bay bay với cái mũi vĩnh viễn hướng lên trời —— các dũng sĩ đã đi ra khá xa, bọn họ trước tiên cần phải tiến vào khu trại chờ khác khu vực với những người xem.
Sau đó tại nơi này quyết định xem đến cuối cùng họ phải đối mặt với con rồng nào.
Khán đài dành riêng cho khu thi mới còn cao hơn cái bên sân đấu Quidditch, mà hiện giờ trên khán đài vô cùng náo nhiệt, các học sinh Hogwarts đều an vị tập trung lại một khu không phân biệt Nhà nào với Nhà nào, bọn họ chiếm phần lớn chỗ ngồi. Trên khán đài bên trái, trông hoa lệ hơn hẳn so với bên phải là dành cho nhóm thượng khách đến từ Dumstrang và Beauxbatons —— so với nhóm Hogwarts đang làm ầm ĩ, những học sinh từ hai trường kia ngược lại có vẻ thu liễm hơn rất nhiều.
"—— có lẽ chúng ta có thể thấy Dumstrang sử dụng pháp thuật hắc ám!" Gryffindor Pierre Aoderin lớn tiếng tuyên bố, ngay lập tức đám bạn của cậu ta đều lộ ra vẻ mặt mong đợi.
Những lời này phần lớn mọi người ở đây đều nghe thấy được, nói thật, nó có chút vô phép. Scorpio theo bản năng quay đầu lại liếc nhìn Alpha một cái, ngoài ý muốn phát hiện đối phương chỉ khẽ mỉm cười lắc lắc đầu, thoạt nhìn cũng không tính toán so đo với bọn họ. Pansy thì ngược lại, cô chậc chậc hai tiếng sau đó lắc đầu, nâng cằm khoác lấy cánh tay của Alpha —— tiếp đến nụ cười kiểu cách trên mặt càng thêm sâu, bây giờ trông như lại có vẻ rất cao hứng với một màn như vậy.
Scorpio dừng lại tại khu vực nhóm áo choàng Slytherin màu lục tụ tập, sau đó ngồi xuống vị trí những người khác cố ý lưu lại cho họ. Ban đầu Scorpio còn cảm thấy có chút ngại, nhưng sau khi biểu tình đương nhiên của Draco thì rất nhanh đã tỉnh táo lại —— thế là tất nhiên, cậu còn tròng lên người đây, danh hiệu người hầu của vương tử đấy.
Khi trận đấu còn chưa bắt đầu, khác với nhóm Gryffindor còn đang kích động lớn tiếng thảo luận, Slytherin càng thích hai người một nói với nhau. Scorpio nhìn sân đấu đầy cát vàng dưới chân khán đài, nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nói: "Văn Tín nói, anh ta đã từng viết thư đề nghị giáo sư Dumbledore mời học sinh tốt nghiệp ở Dumstrang làm giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám."
Draco nhìn qua tuyệt không kinh ngạc, anh chỉ hơi nhíu mày, cười nhạo: "Mà Dumbledore vĩnh viễn sẽ không làm như vậy."
"Nghe nói ông ấy thật sự đang nghĩ đến việc làm như vậy."
"Chị còn tưởng giáo sư Văn Tín sẽ chọn lưu lại cơ, chính thức nhậm chức sau một học kì chẳng hạn." Pansy ló đầu, hiển nhiên từ khi bắt đầu đã luôn chú ý đến đối thoại bọn họ.
"Không, anh ta sẽ không." Scorpio cau mi, "Chuyện của anh ta bên ngoại em đã đủ nhiều."
"Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng đề nghị của anh ta không sai." Draco rũ xuống hàng lông mi cong cong dày đậm, bình thản không phập phồng nói, "Chỉ có người hiểu rõ pháp thuật hắc ám mới có thể biết rõ cách làm thế nào để đả bại chính nó —— chỉ giảng miệng không thể giúp người đối phó tốt với nó, đây là lý do tại sao thần sáng nước Đức lại mạnh hơn Anh rất nhiều, trong kì thi năng lực thần sáng quốc tế, Anh quốc vĩnh viễn chỉ đứng thứ hai." Dứt lời, anh trào phúng nhếch môi, lộ ra chút cay nghiệt.
Scorpio hứng thú vểnh tai: "Đó là trận đấu gì?"
"Không khác tam cường tranh đấu lắm." Draco thuận miệng có lệ nói. Scorpio lừ mắt liếc anh một cái, đồng thời quyết định không thèm để ý tới anh nữa, cậu nheo mắt lại bắt đầu quan sát khu vực dành cho viên chức bên phải phía sau rào chắn phòng hộ dưới sân đấu —— Văn Tín đương nhiên ở đàng kia, anh đang di chuyển tứ phía quanh sân đấu, mỗi lần đi đến một góc đều sẽ cẩn thận cúi người xem xét ("Tớ thật sự cảm thấy anh ta rất mê người" trên chỗ ngồi hoa lệ cách khu Slytherin không đến một cánh tay, một nữ sinh Beauxbatons cười vui vẻ nói với bạn gái),còn có hiệu trưởng Dumbledore, cụ lẩm bẩm trong miệng, giơ lên cây đũa phép cứ như cành khô của mình, một đạo lại một đạo chú ngữ phòng quấy nhiễu bắn về phía nơi sân thi đấu, hình thành một cái chắn trong suốt thật lớn. Karkaroff không nói lời nào mà chỉ đứng ở bên cạnh Dumbledore, sau đó là bà Maxime, bà không đứng cùng một nơi với họ mà lại đứng cùng Hagrid.
Đứng ở trên khán đài chính là Ludo Bagman, đến từ bộ pháp thuật Anh, Scorpio nhớ rõ cậu đã từng gặp qua ông ta ở sân vân động Quidditch*, khi đó tựa hồ cũng là ông ta chủ trì nghi thức trận đấu.
*ý là trận Quidditch thế giới
"Mau nhìn." Pansy giật ống tay áo của Scorpio, lúc Scorpio nghiêng đầu tựa hồ nghe thấy Draco than thở một tiếng, sau đó Scorpio phát ra một tiếng kêu sợ hãi.
Cậu nhìn thấy giáo sư Snape, còn có Black... giáo sư cẩu.
"Hai người kia hình như chẳng bao giờ có lấy một khắc yên tĩnh!" Scorpio thần kỳ mà trừng lớn mắt, "A, thể diện của họ ném hết xuống sân đấu rồi chắc!"
Draco lập tức đứng lên cũng nghiêng đầu theo tay vịn rào chắn bên cạnh, đôi mắt xám bạc của vương tử Slytherin hơi nheo lại, cực kì vi diệu ừ một tiếng ——
Tại một góc cách chỗ Dumbledore không xa, giáo sư Snape vẫn là phong cách nghiêm cẩn như trước —— tam cường tranh bá không thể khiến thầy gia thêm bất cứ thứ phụ kiện gì trên chiếc áo choàng vĩnh viễn đen đặc của mình. Lúc này thầy đang cố gắng đoạt lại một góc áo choàng của mình từ trong miệng con vật kia, cũng phẫn nộ mà dùng bàn tay dung để điều chế độc dược tay đánh vào cái đầu long đen bong loáng của sinh vật nọ, thực dễ thấy, tên này trong miệng đã cắn chặt góc áo choàng của giáo sư độc dược không buông lại còn muốn lì lợm ăn vạ mà tha kéo, Scorpio liếc mắt một cái có thể nhận ra, đó chính là trạng thái Animagus (Phù thủy hóa thú) của vị trợ giáo môn phòng chống nghệ thuật hắc ám của họ – giáo sư Black.
"Ây, nhìn kìa, thực buồn cười đúng không? Ai thế, dù sao ta không biết họ." Draco mặt không đổi sắc nói, sau đó rút đầu của anh về.
Pansy phát ra tiếng cười khanh khách ỏng ẹo đáng sợ, cũng ngồi trở lại vị trí của mình, vì lúc này, Bagman đã bắt đầu tuyên bố những hạng mục công việc cần chú ý trong trận đấu, Scorpio tùy tiện nghe hết, mỗi một điều trong đó cơ hồ chỉ toàn là nhấn mạnh về vấn đề an toàn của các dũng sĩ, cũng đối với nó cam đoan đủ điều.
Con bị thả ra đầu tiên là rồng Mũi cụt Thuỵ Điển, loại rồng này tương đối ôn thuần, diện mạo cũng đủ xinh đẹp —— ít nhất Pansy đã kinh hô một tiếng "thật đáng yêu", Draco cười lạnh, thả cường điệu đầy chán ghét nhắc nhở cô "Giáo sư Hagrid khả năng cũng cho là như thế", Pansy hừ một tiếng rồi nghiêng đầu đi không để ý tới anh. Cổ Scorpio duỗi dài, chờ xem ai may mắn rút được con dễ đối phó thế này ——
Là Cedric Diggory.
Thực hiển nhiên Harry đã đem nội dung hạng mục thứ nhất cụ thể nói cho anh ta như cậu hứa hẹn, anh ta tỏ ra khá trấn định, vừa tiến vào sân cơ hồ không chút do dự rút ra đũa phép dùng chú biến hình với một tảng đá, vì thế kia tảng đá biến thành chó săn Newfoundland*, anh ta đã thành công ——
*Chó Newfoundland là một giống chó ở vùng Canada ở Bắc Bán cầu và được sử dụng làm chó cứu hộ. Ngoài tên Newfoundland mang tính địa danh thì giống chó này có cái tên khác là New-fun-land. Xem them ở
"Thuật biến hình tuyệt vời! Giáo sư McGonnagal sẽ cảm thấy kiêu ngạo vì cậu! Chàng trai!" Bagman lớn tiếng đánh giá, thanh âm cực lớn của ông nâng cao cảm xúc của phần lớn các học sinh, hiện tại ben nhóm Hufflepuff đều nhảy nhót thét lên hoan hô cùng huýt gió —— người vỗ tay ngược lại là các Nhà khác, bởi vì các Hufflepuff hiện tại bận quá rồi.
Draco hàm súc mà vỗ tay, rồi lập tức lại để xuống. Scorpio thì vỗ nhiều hơn được hai cái, sau đó quay đầu nhìn giáo sư McGonnagal đang ngồi vị trí hơi chếch về phía sau, hiển nhiên, lời ngài Bagman nói đã thành công lấy lòng vị nữ giáo sư lớn tuổi đầy nghiêm túc này, ít nhất hiện tại tất cả mọi người đều có thể thấy chút ý cười lộ rõ bên môi bà.
Nhưng rất nhanh chú rồng màu xám xanh đã quyết định thay đổi mục tiêu của mình —— mà trong khoảng thời gian này Cedric suýt nữa đã bắt được cái trứng vàng trong tay, nhưng khi anh ta ngẩng đầu, hoảng sợ phát hiện con rồng to lớn lao thẳng tới trước mặt, hơi thở phun ra từ trong mũi rồng châm cháy áo choàng của anh, anh vội sử dụng một câu thần chú, đầu đũa phép phun ra một ít nước ——
"Một thần chú phóng nước —— hiệu quả không tốt lắm, có lẽ nên có người nói cho cậu ta biết, khí tức rồng không giống như ngọn lửa bình thường." Bagman đánh giá một cách tiếc nuối, sau đó, thanh âm của ông lại trở nên cao vút, "Cậu ấy đang mạo hiểm —— a merlin, dù để cho tôi trẻ lại hai mươi tuổi tôi cũng không dám lăn qua dưới chân rồng —— nhưng không sao cả, nhìn kìa!!! Cậu đã thành công!!! Thành công lấy được trứng vàng!"
Cơ hồ là ngay thời khắc Cedric bắt được trứng vàng, tất cả các giáo sư đều đứng lên, Dumbledore nhanh chóng khiến cái chắn biến mất, vô số nhân viên công tác nhằm về phía sân diễn ra trận đấu, chế phục rồng Mũi cụt Thuỵ Điển đang phẫn nộ ngút trời.
Thời gian này, nhóm Hufflepuff thoạt nhìn đã muốn điên rồi —— có lẽ bọn họ cả đời này cũng chưa từng sung sướng như vậy. Sau tiếng vỗ tay hoan hô rung trời, ba vị hiệu trưởng cùng ông Crouch lần lượt giơ lên đũa phép, tại đầu đũa phép mũi nhọn phun ra dãi lụa màu uốn lượn thành số, đây là điểm cho Cedric.
Thật vất vả chờ cho trận đấu yên tĩnh trở lại, nơi sân rốt cục mới thả ra con rồng thứ hai —— rồng xanh lá xứ Wales. Lúc này người đi ra chính là Fleur Delacour, "Ái da, nhìn mau đi, tóc của chị ấy dựng đứng lên rồi!" Scorpio mắt sắc phát hiện, Draco liếc cậu một cái, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu: "Cậu luôn quan tâm mấy thứ không phải là trọng điểm thế này."
"Vậy anh ngược lại thử nói coi, trọng điểm là cái gì?" Scorpio bén nhọn trừng trừng nhìn anh, khuôn mặt khí khái lộ rõ vẻ không phục, "Tỷ như chị ta là một cô nàng có huyết thống Veela xinh đẹp hả?"
"Trong mắt tôi, cô ta chính là một sinh vật biết đi." Draco lạnh lùng nói, "Hiện tại, câm miệng. Tôi muốn xem trận đấu."
Trên thực tế trận đấu đã muốn bắt đầu, Fleur quả thật là một cố gái xinh đẹp, gần như một nửa lực chú ý của các nam sinh theo di chuyển của cô vẽ thành một đường cong hoàn mỹ tựa như...đuôi ngựa, mà không phải là đũa phép trên tay cô.
"Khó có thể tưởng tượng, thục nữ thế mà cũng sử dụng một thần chú thô lỗ như thế!" Sau khi Fleur không chút do dự dùng một cái thần chú mắt tật, Bagman tặc lưỡi đánh giá, Scorpio thề là chính mình rõ ràng thấy bà Maxime trừng mắt liếc mắt ổng một cái.
Thần chú mắt tật của Fleur thành công, con rồng xanh lá xứ Wales bị đánh trúng bộ phận yếu ớt nhất, nó phát ra tiếng gào thống khổ, liên tiếp phun ra mấy đường lửa thật dài, trong đó có một cái vào lúc Fleur đang đi lấy trứng vàng đốt cháy tóc của cô, cô nàng phát ra tiếng thét chói tai cứ như là bị rồng cắn một phát vậy.
Lúc khán đài đã yên tĩnh lại, dưới ánh mắt chờ mong của các nữ sinh, Văn Tín xuất hiện trong sân đấu, anh hơi cau mày cắn đứt đầu ngón tay, tựa như lần Scorpio đã từng thấy, ánh đỏ bắn về phía cái lồng sắt cuối cùng, đó là một cái lồng gỗ phi thường lớn —— bốn phái của nó nháy mắt bật tung như bị nổ mạnh, cuốn lên một trận bụi đất —— khán giả vẫn không thể nào thấy hình dáng của con rồng cuối cùng, bởi vì tầng tầng phù chú vàng kim bao vây đến mấy mét ——
Đây quả thực y như là màn biểu diễn xả hơi giữa trong trận đấu.
Trước khi con rồng cuối cùng xuất hiện, mọi người may mắn thấy một màn múa kiếm tuyệt diệu, giữa tà áo trắng bay lượn, động tác thiếu niên sạch sẽ lưu loát, kiếm khí đượm nồng.
Scorpio chớp mắt rồi lại chớp mắt trong tiếng rên rỉ say mê của các nữ sinh, đó kỳ thật chỉ là một mà biểu tượng cho nghi thức tế trời thôi, gọi là "Tế thiên kiếm pháp", là một loại nghi thức cầu phúc biểu đạt sự tôn kính đối với vương giả.
Một kiếm cuối cùng đâm ra, kiếm quang mãnh liệt hóa thành một chùm sáng trắng bắn vào giữa tầng tầng phù chú kim sắc, nơi sân đấu còn chưa kịp thiết lập lại chú ngữ phòng ngự đột nhiên nổi lên một trận gió mạnh kịch liệt, cuốn cát vàng cuộn tung lên dần dần che phủ ánh mắt say mê của khán giả, bộ râu trắng bóc của Dumbledore bị thổi tung bay, cụ nheo lại cặp mắt màu lam nhạt, chỉ kịp thấy một thứ đỏ rực tựa như vảy cá xuất hiện sau lớp cát vàng ——
"Ấy! Ai tắt đèn!" Nơi sân là một mảnh hỗn loạn, tiếng gào to của Bagman có vẻ khá đột ngột, "Tôi không nhìn thấy gì hết! Chỉ còn một mảnh đen kịt! Trời tối rồi sao?!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.