Chương trước
Chương sau
Scorpio chớp mắt khó tin: "Ý thầy là nói tên tội phạm truy nã kia? Sirius Black?"
"Thầy nghĩ đúng vậy, trò Grater."
Bây giờ Remus Lupin nhìn qua chưa từng nghiêm túc như thế, thầy cũng tạm xem là tương đối ôn hòa đẩy giáo sư Snape, một mình đi về trước, ngay sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của ba Slytherin, giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám quang minh chính đại đẩy ra cánh cửa căn phòng kia. Đối với cái này, người ở bên trong không phụ sự mong đợi của họ mà phản ứng phi thường nhanh chóng, đủ loại âm thanh đầy hỗn tạp đồng thời vang lên ——
"Expelliarmus( giải trừ vũ khí)——!"
"... Expelliarmus( giải trừ vũ khí)! Giáo sư Lupin?! —— "
"Harry! Mau tránh ra! Chết tiệt là ai ——Expelliarmus( giải trừ vũ khí)! —— a không không, Remus?!"
Ron Weasley lớn tiếng kêu đau, nghe thì biết cậu ta đã sợ hãi: " Scabbers! Nó chạy rồi! Nó cắn tớ! —— Harry! Bắt lấy nó —— "
Một hồi tiếng bước chân hỗn độn truyền đến, ngay sau đó, không biết là ai, phát ra một tiếng gầm gừ tựa như tiếng dã thú giận dữ khi thấp giọng gầm gừ.
.........
Scorpio thề là chính cậu đã thấy giáo sư Snape đảo mắt đầy vẻ xem thường một cái.
Draco nom cũng rất không kiên nhẫn, anh chậc nhẹ một cái rồi than thở "tinh thần Gryffindor " linh tinh gì đấy, tuy rằng cảm xúc trong mắt anh cũng không trấn định như anh thể hiện ở mặt ngoài, trên thực tế, anh phi thường khẩn trương —— bất quá nó chả liên quan gì cả, Scorpio xấu xa nghĩ, làm bộ làm tịch chính là sở trường đặc biệt của Draco Malfoy.
Cửa phòng bị đẩy ra một chút từ bên trong, giáo sư Lupin ló đầu ra, thầy hướng giáo sư Snape cùng hai học sinh Slytherin mỉm cười: "Vào đi." Scorpio rất nhanh nhận ra, giờ phút này, trên tay giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám của họ còn đang cầm mấy cây đũa phép.
"Còn có ai?" Thanh âm cảnh giác của Potter vang lên.
Trong phòng rất sáng nhưng so với hành lang của tòa lâu đài Hogwarts mà nói thì ở đây tựa như một cái lồng hấp thiệt bự. Scorpio đi theo sau Draco vào trong phòng. . Truyện Lịch Sử
"Malfoy? —— Grater? Bọn họ ở chỗ này làm gì?!" Ron trở nên lung ta lung túng, cậu ta hướng Harry rống to, giống như Harry có thể cho cậu ta một cái đáp án tuyệt hảo, mà hiển nhiên khiến cậu ta phải thất vọng vì chính Harry cũng hoàn toàn làm một bộ chẳng hay biết gì.
"Ồ, đây là làm sao vậy nhỉ? Cuộc tụ hội nhỏ của Gryffindor cuối năm ư?" Draco thoáng lướt qua từng người trong phòng, sợ hãi chợt lóe qua trong mắt, nhưng anh đã che dấu tốt nó, sau đó lộ ra một tia châm chọc giả cười với Harry.
Harry mặt không thay đổi nhìn lại anh, cậu ta giống như bị thương, từ đầu tới cuối vẫn ngồi ở trong góc phòng bẩn thỉu, trong tay không có đũa phép, "Tôi còn có thể chờ mong cái gì? Slytherin, Black, được rồi, như vậy —— Voldemort ở đâu?" Cậu trào phúng nhìn ra bốn phía.
"Đừng nhắc đến hắn!"
Thanh âm khàn khàn điên cuồng cắt ngang cứu thế chủ của Gryffindor.
Lực chú ý đầu tiên của mắt Scorpio được đặt lên người đàn ông trưởng thành ở giữa phòng.
Tóc đen lộn xộn xoăn nhẹ bẩm sinh, râu mép dường như đã có một đoạn thời gian không chăm chút, áo chùng phù thủy tinh tế sang trọng trên người có lẽ cũng đã mặc rất lâu rồi, Hắn nghe được thanh âm thì xoay lại, hướng phía cửa nhếch miệng nhe răng cười với những người tới, lộ ra hàm răng trắng tinh, hai mắt đầy tinh thần mà tỏa sáng —— Sirius Black chả hề chạy trốn chết theo như lời lệnh truy nã nói, hắn tựa hồ đã ở một nơi rất khá, chiếm được chiếu cố hạng cao.
Lông mi nhẹ nhàng run lên, Scorpio mấp máy môi, tựa hồ có cái gì muốn nói.
Nhưng là Hermione tuyệt vọng thét chói tai đã đánh gãy ý định của cậu ——
"Tôi không tin!" Cô bé chuyển hướng Lupin, đôi mắt nâu sẫm trầm trọng lộ ra thất vọng cùng tổn thương không hề che dấu, "Tôi đây sao lại tin tưởng ông! —— tôi không hề nói với bất cứ một ai khác!"
Lupin giơ lên hai tay, trong tay của thầy còn nắm đũa phép của mọi người, thầy thở dài, bất đắc dĩ nói: "Thầy có thể giải thích, Hermione."
"Tôi đây sao lại tin tưởng ông ——" Hermione lặp lại, cô bé rít lên, "Mà ông lại hoàn toàn là một kẻ đồng lõa! Ông trợ giúp Black vào lâu đài! Ông trợ giúp hắn đến làm hại Harry! —— "
"Không, Hermione, không phải như thế." Chỉ trích sắc bén khiến sắc mặt Lupin trở nên tái nhợt, thầy vô lực biện giải.
"Được rồi, ai có lòng tốt có thể nói cho tôi biết, đây là xảy ra chuyện gì?" Harry cắt đứt đối thoại của họ, trong cặp mắt xanh biếc lóe ra phẫn nộ quang mang, "—— tao không hiểu này có cái gì đáng để vui vẻ, Malfoy, mày không thể dừng chọc người khác chán ghét được sao?"
"A, thật có lỗi, cục cưng Potter." Draco không hề có thành ý mà nói, càng thêm mở rộng độ cung trên khóe môi.
So với thân phận thậm chí khuôn mặt khác nguời thường của bản thân ( bao gồm cả tên quỷ nhà Weasley) mà nói thì hình dáng của cây đũa phép bằng sơn tra mộc đang an ổn nắm trong lòng bàn tay của anh quả thực mộc mạc đến quá phận, mà đũa phép của cứu thế chủ Gryffindor lại bởi vì thần chú tước vũ khí mà nằm trong tay một người trưởng thành khác, không có cái gì tốt đẹp hơn, sự thật này càng đáng để Draco thỏa mãn.
Bất quá anh rất nhanh liền phát hiện một điểm bất đồng, đồng tử màu xám bạc hơi co lại, đưa tay không quá ôn nhu mà vỗ cái ót của nhóc năm nhất bên người: "Cậu phát ngốc gì vậy, cỏ mang cá." Bạch kim quý tộc thu lại nụ cười, hơi hơi nhíu mày bất mãn chỉ trích.
"Đừng đánh cậu ấy! Mày là cái đồ khỉ nhỏ xấu xí!" Ron nhảy dựng lên, đập mạnh lên vai Harry, gần như muốn làm cậu té ngửa.
Draco hướng Ron lộ ra một cái biểu tình xấu xa, đang chuẩn bị nói cái gì đó thì đã bị giáo sư Snape cắt ngang ——
"Trật tự, các cậu. Trò Weasley, mời trò, ngồi xuống —— ta nghĩ trò Grater không cần phiền trò phải quan tâm."
"Ngồi xuống, Ron!" Hermione lau lau khóe mắt, đôi mắt đỏ trợn to, cô bé từ đầu tới cuối vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Lupin giống như đang chờ một lời giải thích hợp lý. Ron phẫn nộ ngồi xuống cạnh Harry, Harry khoan dung vỗ vai bạn tốt, sau đó chuyển hướng Hermione, thanh âm của cậu khẽ run lên, "Được rồi, Hermione, có lẽ cậu có thể nói cho chúng tớ biết một sự thực?"
Hermione cười khổ, cô bé lắc đầu, hiện tại, cặp mắt nâu thẫm của cô bé lại tràn ngập nước mắt: "Thực xin lỗi, Harry, tớ biết tớ không nên gạt các cậu, nhưng mà —— được rồi, là giáo sư Lupin —— ông ta là một người sói!"
Harry, Ron cùng Scorpio nom là có vẻ ba người duy nhất kinh ngạc trong căn phòng này.
"Quả nhiên là vậy." Draco lắc đầu, mái óc bạch kim được cẩn thận xử lý ngày thường bây giờ trở nên hơi hỗn độn, anh thở dài, "Tôi liền đoán được, luận văn về người sói kia của giáo sư Snape —— "
Snape hừ mũi, nhìn qua thực vừa lòng khi con đỡ đầu của mình có được năng lực cao lĩnh ngộ như thế. Lupin quay đầu nhìn anh một cái, giống như thầy lúc thường, vị giáo sư trông vĩnh viễn đều có vẻ rất mệt mỏi này nhún nhún vai, vô lực mà cười nói: "Thầy nghĩ mục đích của giáo sư Snape đã đạt được, ít nhất cả niên cấp có hai học sinh đoán được thân phận của thầy —— "
"Malfoy mới không đoán được đâu." Ron chán ghét ngắt lời, "Nếu là nó đoán được, trước tiên sẽ nói cho 'ba ba thân mến' của nó biết!"
"Ôi, được rồi mà —— Ron." Harry bất đắc dĩ thở dài.
"Hiện tại không phải là lúc! Ronald Weasley!" Hermione mãnh liệt vặn cổ mình, hướng Gryffindor tóc đỏ hung tợn thét chói tai, "Ánh trăng tròn và thiếu tiết, Boggart dạng quả cầu màu bạc —— Malfoy đoán được! Thậm chí đến Blaise Zabini cũng đoán được một ít! Tớ thấy bọn họ thảo luận đề tài này ở thư viện! —— được rồi, hiện tại không phải là lúc nghiên cứu việc này, giáo sư Lupin, thầy thiếu thiếu chúng con một lời giải thích! —— "
"Bình tĩnh nào, cô Granger." Người đàn ông ở giữa phòng cười thô lỗ, nhìn qua cô cùng vui sướng, "Muốn một lời giải thích là chuyện đơn giản cỡ nào, đến đây đi, Harry, chú biết Scabbers ở chỗ con, bắt nó đưa cho chú, chú nhất định sẽ cho con chân tướng —— "
Từ đầu tới đuôi, hắn đều dùng tên thánh của Harry Potter.
Scorpio bắt đầu cảm thấy dạ dày của cậu xoắn tít lại, cậu chú ý tới một chuyện thiệt khiến bản thân cậu muốn tìm một nơi để nôn mửa đến thiên hôn địa ám.
Khóe miệng gắt gao mím lại cố gắng che dấu nó. Mà chết tiệt Draco lại vĩnh viễn đặc biệt am hiểu phương diện này, anh nhanh chóng chú ý tới điểm dị thường của Scorpio. Anh kéo mạnh năm nhất Slytherin lại gần mình, không kiên nhẫn hạ giọng nói: "Cậu sao thế? Nhìn cậu tái nhợt giống hồn ma rồi đấy!"
Scorpio không nói được một lời mà trốn sau anh, hiện tại, Snape cùng Draco hoàn hoàn che khuất cậu. Draco quay đầu lại nhìn cậu một cái, lưu cho cậu một ánh mắt cảnh cáo cộng thêm cả hoài nghi, vươn tay thu cậu ra sau mình, sau đó chậm rãi đem tầm mắt phóng tới trên người Sirius Black một lần nữa.
Sau đó thấy kẻ kia điên cuồng nhìn chằm chằm con vật trong tay Harry, con chuột màu xám kia bắt đầu kịch liệt giãy dụa.
Nó cắn Ron một phát, sau đó bị Harry bắt lấy.
Lupin liếc nhìn Black, lộ ra ý tứ thân thiết nói: "Nói chuyện cho đàng hoàng đi, Sirius, cậu sẽ làm Harry sợ." Sau đó làm người ta kinh ngạc, thầy cầm đũa phép trong tay tung trả mỗi người, Harry vươn tay tiếp nhận đũa phép của chính mình và Ron, tiếp đó rụt lui đưa cho Ron cái của cậu ta, đồng thời nắm chặt cái của mình trong tay.
"Tin tưởng thầy một lần, cho cậu ấy một cơ hội, Harry." Lupin hướng cậu mỉm cười.
Tuy rằng Ron lớn tiếng ngăn cản khiến cậu chần chờ nhưng cuối cùng Harry vẫn ném Scabbers về phía Black. Ở giữa không trung, Black khẩn cấp vươn ra một cây đũa phép không biết lấy từ đâu, đầu đũa phép bắn ra một tia sáng màu xanh lam, kinh ngạc chính là, Scabbers biến hình, nó biến thành một người đàn ông nhỏ thó hói đầu, bộ dạng mập ù, sợ hãi rụt rè, giao hai tay, vẫn đang kịch liệt run rẩy, hắn nằm úp sấp trên sàn nhà dơ bẩn ——
"Ôi, Sirius! Remus!" Hắn run lẫy bẫy nói, "Đã bao nhiêu năm, tôi luôn luôn nhớ đến hai người —— "
"Câm miệng, Peter." Lupin bình tĩnh nói, trên thực tế, tất cả mọi người chưa từng thấy qua một mặt này của thầy, tràn ngập uy nghiêm.
Pettigrew Peter sợ hãi co lại, đôi mắt xanh ti hí ngập nước cùng cái mũi bự khiến hắn thoạt nhìn thật sự rất giống một con chuột đáng khinh, Ron phát ra thanh âm nôn mửa, không thể tin nói: "Nó đã từng ngủ ở trên giường tớ —— eo!"
Black hướng Ron lộ ra một nụ cười trong sáng, người sau hiển nhiên cũng không tiếp nhận tốt hết được, có điều Black không quan tâm, hắn chắp tay sau đít dạo nhanh quanh phòng một vòng, nóng nảy nói: "Nói gì thì nói nhanh đi! Remus! Tôi gấp lắm rồi!"
Giống như đã rất quen với cái tính khí này của Black, Lupin chỉ khẽ thở dài một cái, bắt đầu kể ra chuyện năm đó, về cha mẹ của Harry Potter, về Voldemort, về người giữ bí mật của thung lũng, còn có Pettigrew Peter. Trong đó, mỗi khi có sự tình mà Lupin cũng không hiểu rõ thì Black sẽ đúng lúc nhảy ra bổ sung ——
"Tôi cho rằng Voldemort đương nhiên nghĩ James sẽ lén chọn tôi làm người giữ bí mật —— ngay tại phút cuối cùng, tôi khuyên bọn họ đem đổi người giữ bí mật thành cái tên khốn khiếp này, kẻ nhát gan, con chuột ti bỉ! Là tôi hại bọn họ, vì thế, tôi đã cam tâm tình nguyện ngây người ở Azkaban mười mấy năm, chính là vì chuộc tội!" Hắn nóng nảy cao giọng, "Thẳng đến một ngày! Tôi nhìn thấy Peter-Pettigrew trên báo —— tôi biết đó chính là hắn! Tôi đã từng thấy hắn biến thành con chuột trước mặt tôi vô số lần! Hắn chọn trốn trong một gia đình phù thủy! Ngay tại Hogwarts, ngay tại Harry bên người!"
Harry tránh được ánh mắt của Black, không biết vì sao, cậu cảm thấy có chút xấu hổ.
"Vô số lần, vô số lần, tôi thấy Harry dùng áo tàn hình của James đi dạo đêm, " Black cười cười, tựa hồ nhớ lại thời học sinh tốt đẹp, giáo sư Snape chán ghét hừ mũi, Black không để ý tới mà vẫn tiếp tục lời của mình, "Còn có tấm bản đồ Đạo Tặc kia, Chân Nhồi Bông, Gạc Nai, Mơ Mộng cùng Đuôi Trùn," nói xong cái tên cuối cùng, hắn chán ghét liếc Peter một cái, "Mày là nỗi sỉ nhục của chúng tao, Peter, lúc trước chúng tao chiếu cố mày như vậy, mày lại không ngần ngại đầu phục dưới chân tên Chúa Tể Hắc Ám điên cuồng kia."
Peter kêu rên một tiếng, nước mắt to như hạt đậu lộp bộp nện lên sàn nhà tích đầy tro bụi, hắn kịch liệt run rẩy lại điên cuồng mà gầm lên: "Hắn uy hiếp tôi! Tôi chỉ là muốn sống sót! —— này thì có cái gì không đúng? —— tôi không muốn chết —— "
"—— vậy là mày khiến James đi chết thay mày?!" Black kịch liệt thở hổn hển đánh gãy lời Peter nói, hắn trừng mắt nhìn Peter, con mắt giống muốn lọt ra khỏi hốc mắt, "Sao mày dám! Sao mày dám nói mày là một Gryffindor—— tao bất luận thời điểm nào! Bất luận thời điểm nào! Tao đều có thể vì bằng hữu của tao mà chết! Trong đó đã từng cũng bao gồm cả mày đấy! Peter!"
"A, Sirius." Thanh âm mỏi mệt của Lupin truyền đến, khóe môi hơi mím lại, vô cùng đau thương nhìn nguời bạn của thầy "Chúng ta cũng biết, cậu không cần như vậy."
"Hắn cùng Snivellus giảo hoạt đều làm người ta ghê tởm như nhau." Black xem thường nói, "Điều này có gì không đúng? Remus? —— sau khi bị một chút uy hiếp hoặc là hấp dẫn, liền không ngần ngại đi đầu phục Chúa Tể Hắc Ám, Aha!"
"Ta chú ý tới, " Snape đứng tại chỗ, tha trưởng cường điệu, "Người nào đó ở Azkaban ngây người mười mấy năm, mà ta, lại sống không tồi ở Hogwarts, nếu đây là cái gọi là tinh thần của Gryffindor——" Thầy lạnh lùng nhếch khóe môi, "Thật không dám để người khác khen tặng."
Sirius Black mãnh liệt quay đầu, thật giống như bây giờ mới phát hiện ra Snape.
"Cái tên Snivellus dính nị đầy dầu mỡ!" Một khắc khi nhìn đến Snape, Sirius như được tưới máu gà mà bỗng chốc tỉnh táo, "Ngươi luôn bám theo mông chúng ta, muốn biết trăng tròn mỗi tháng chúng ta đều làm gì, thậm chí vì lòng hiếu kỳ của ngươi, ngươi thiếu chút nữa đem mạng của mình đi cho —— "
"Ta thật sự không hiểu ngươi còn mặt mũi nào mà nhắc tới chuyện này, Black." Snape tấm tắc lấy làm kỳ lạ, biểu tình trên mặt cực kì cay nghiệt, "Ngươi nghĩ lời nói dối hèn hạ đó là một loại vinh quang, đến nay vẫn cho là như vậy, có phải không?"
Black quyết liệt nói: "James đã cứu mạng ngươi!"
Harry gần như giật thót trước sự thực này, cậu tình nguyện tin rằng ba cậu thiếu chút nữa muốn lấy mạng Snape —— ít nhất khi trông thái độ của giáo sư độc dược từ trước tới nay ở trường học, cái này sát thực hơn nhiều nhiều lắm.
Sau khi nghe được nhiều sự thật như vậy, cậu không thể nói rõ tâm tình của mình rốt cuộc thế nào, nó thiệt giống như lúc đi tàu lượn siêu tốc —— tuy rằng cậu chưa bao giờ có cơ hội ngồi lên nhưng ít nhất cậu có thể biết được biểu hiện của những người ngồi lên loại phương tiện giải trí này từ TV. Bắt đầu từ sau khi Snape gia nhập vào câu chuyện, Harry kinh ngạc phát hiện tâm tình của mình đã không còn nặng nề như trước.
Snape cười tối tăm: "Đó chỉ là vì Potter tại thời khắc mấu chốt sợ hãi, Black, cái cảm giác về sự ưu việt buồn cười này của ngươi rốt cuộc tới từ đâu thế —— nếu để ta nói thì Regulus còn ưu tú hơn ngươi cả ngàn lần."
Ngay tại khắc em trai mình được nhắc tới, Black mặt vặn vẹo, hắn dường như muốn nói gì đó, nhưng khiến người khác kinh ngạc là cuối cùng hắn vẫn trầm mặc.
"Sự tình đều giải quyết xong rồi?" Giáo sư Lupin vui vẻ nói, "Hermione, thầy vẫn phải xin lỗi trò, sau đó là nói lời cảm ơn —— "
Hermione đã đừng khóc từ bao giờ, hiện tại, cô bé nom xấu hổ muốn chết, lời Lupin nói lại làm cô bé càng đỏ mặt, cô bé vội vã đứng lên, thiếu chút nữa trượt chân ngã úp lên người Harry: "Ơ, không, giáo sư —— Merlin, thầy căn bản không có sai, mà là do con cái gì cũng chưa hiểu rõ thì đã rống lên với thầy."
Ron cũng dìu Harry đứng dậy, giáo sư Lupin chú ý tới chân của Harry, thầy rút ra đũa phép thấp giọng niệm chú ngữ. Sauk hi hoạt động một chút, Harry phát hiện chân mình đã có thể đi đứng linh hoạt vì thế cậu nở nụ cười cảm kích với Lupin.
Mà khi Harry vừa quay đầu thì vừa thấy Black đang biến ra không ít dây thừng từ đầu đũa phép, đem Peter một tầng một tầng trói lại.
"Chúng ta cần giao hắn cho giám ngục." Lupin mệt mỏi nói, "Quản lý trí của cậu cho tốt, Sirius, cậu không thể chỉ vì nhất thời kích động mà dùng lời nguyền không thể tha thứ với hắn, nó sẽ giúp Bộ pháp thuật có một lý do để nhét cậu trở lại Azkaban một lần nữa —— hiện tại, chúng ta phải tìm Dumbledore, chỉ có cụ mới có năng lực ảnh hưởng đến chuyện vượt ngục của cậu."
"A, " Harry nhìn qua có chút hứng thú, "Vượt ngục! Chú làm như thế vậy ạ?"
Hai mắt Black sáng ngời, hắn dùng một cái bùa trôi nổi nâng Peter đang bị trói chặt lên giữa không trung, ngay sau đó tự hào cười to với Harry: "Đương nhiên, chú đã phải chờ thật lâu, rốt cục mới đợi được một cơ hội như vậy, con có biết, chú là một —— "
"Animagus (Phù thủy hóa thú)."
Thanh âm lạnh lùng cắt ngang đối thoại của mọi người.
Ron nhạy cảm mà trừng lớn hai con mắt, mãnh liệt ngoảnh lại giống như muốn đem cổ gãy 'ngọt'.
Một thân mặc đồng phục màu xanh lục Slytherin từ phía sau Draco Malfoy đi ra —— từ khi vào gian phòng đến lúc này, Scorpio Grater chưa từng nói ra một câu, mọi người gần như đã quên đi sự tồn tại của cậu, mà hiện tại, từ đơn giản như vậy lại thành công khiến cho Sirius Black nguyên bản hưng trí tăng vọt lập tức ủ rũ xuống.
Hắn bối rối chân tay đứng tại chỗ, có chút hoang mang cũng có chút bất an, đôi mắt trông mong nhìn về phía năm nhất Slytherin.
Scorpio cố nén xúc động đem tất cả chú ngữ mà cậu có tạp lên người đàn ông này, nuốt nước bọt, lại phát hiện cổ họng khô khốc đến đáng sợ. Cậu xoay tay lau tóc, không them nhìn người đàn ông trưởng thành kia dù chỉ là một cái liếc mắt, chậm rãi lên tiếng: "Mọi người chưa bao giờ thấy quái lạ là tại sao Black lại vào trong trường được sao?"
"Chính xác." Snape cười như không cười mà nói, "Ta nghi hoặc đã lâu rồi."
Scorpio chậm rãi gật gật đầu, mặt không đổi sắc nói: "Là con."
Người trong phòng căng mắt nhìn cậu bé năm nhất như đang gặp quỷ, trợn mắt há hốc mồm.
"Là con mang hắn tiến vào khi con cho rằng hắn chỉ là một chú chó lạc đáng thương." Scorpio nhún vai, "Vì hắn lấy một cái tên đặt cho chính hắn, 'Black', thời điểm hắn cắt bức họa Gryffindor ngày đó, gần như phát điên mà muốn đi tìm hắn, chỉ sợ hắn bị bản thân làm hại, ha—— đó cũng là nguyên nhân con đứng ở chỗ này, con sợ thú cưng của mình bị trừng trị vì chủ động công kích người khác, đừng nhìn em như vậy, Draco, nếu không anh cho là em tới nơi này để làm gì?"
"Ừm, mặc kệ thế nào, cậu cũng nhận ra bản thân rất buồn cười, phải không?" Draco đứng sau cậu không tốt mà giả cười, "Biết tỉnh lại là tốt rồi, nó thuyết minh rằng cậu vẫn còn có cứu được nên không cần phải uể oải."
"Thật sự là cám ơn, Draco." Scorpio trả lời lại một cách mỉa mai, "Em bây giờ không có thú cưng vậy anh có thể trả Bích Thúy lại cho em được chứ?"
Trên thang lầu truyền đến tiếm va chạm của vật nặng, Peter hét thảm một tiếng.
Sirius Black bất an xoa xoa đũa phép trong tay ( "Là của Neville!" Ron chụm đầu nhỏ giọng nói với Harry),quẫn bách đứng tại chỗ nhìn Scorpio: "Không, Grater —— tôi nghĩ rằng tôi —— "
Scorpio lạnh lùng nhìn hắn.
Cậu nuôi hắn lâu như vậy.
Vì hắn trộm tìm phương pháp để đến phòng bếp cùng Goyle, lấy loại bít-tết tốt nhất từ chỗ nhóm gia tinh, vì hắn tắm rửa —— bởi vì không thể dùng bùa khô ráo nên chỉ dùng mấy tờ giấy lụa kiên nhẫn lau khô, tự mình thu dọn đệm, bỏ vào ổ của hắn chiếc gối mềm tốt nhất —— ngay tại ngày hôm qua, bởi vì thời tiết chuyển nóng, cậu đặc biệt cất chiếc thẩm lông mùa đông đi và thay bằng chiếu trúc dành cho mùa hè ——
Chính là hắn gọi Potter Harry, gọi cậu Grater.
Cậu lướt qua Sirius Black, không thèm quay đầu liếc hắn một cái.
Sắc trời đã hoàn toàn đen xuống, cước bộ của ba Slytherin vang lên trong đường hầm, có vẻ đặc biệt rõ ràng.
Dọc theo đường đi, tất cả mọi người trầm mặc.
Scorpio đi tuốt ở đàng trước, cậu đã quên hết lễ nghi nên có, cũng may là đêm nay giáo sư Snape không có ý định so đo gì với cậu, Draco cũng không —— tuy rằng rất có thể là chuẩn bị thu lại để tính sổ sau. Bọn họ đem một đoàn Gryffindor kia vứt ở mặt sau, sau khi ra khỏi cây Liễu Roi liền trực tiếp mỗi người một ngả.
Cảm tạ Merlin.
Dọc theo cả quãng đường, hai người khác cũng không nói một câu gì.
Thật tốt. Scorpio nghĩ thầm, thật sự tốt lắm, hiện tại, cậu không hề cần sự an ủi nào cả, cậu chỉ muốn tìm một chỗ, một mình ngơ ngẩn an tĩnh một lát ——
Sau đó hoàn hảo tổng kết chút kinh nghiệm quý báu có được sau khi bị lừa chết đi sống lại.
Snape không vui vẻ gì mà đóng sập cửa phòng làm việc ngay trước mũi bọn họ, Draco cùng Scorpio liếc nhau, tiếp tục đi vê phía trước. Lúc trở lại phòng sinh hoạt chung phát hiện chỗ này hiện tại không còn có mấy người, chỉ có cặp tình nhân học năm năm tay cầm tay ngồi ở trên ghế sa lông, lúc bọn Scorpio tiến vào, thậm chí đến mí mắt cũng lười nâng lên.
Đứng ở cửa ký túc xá nam, Scorpio đứng chân, người phía sau cậu cũng ngừng lại, Scorpio có thể cảm nhận được một ánh mắt nào đó ở sau mình. Thật lâu sau, cậu nghe thấy làn điệu lười biếng của Draco từ phía sau: "Tôi đề nghị cậu đi mua một con cú mèo."
Scorpio: "..."
"Dù thế nào, Bích Thúy cho tôi thì chính là của tôi ——" Bạch kim quý tộc cứng rắn nói, "Đừng có lại chú ý đến nó, ngốc."
Scorpio: "..."
"Được rồi, như vậy, ngủ ngon." Draco đi hướng trước, lúc đi qua cửa phòng ngủ năm ba uể oải ngáp một cái.
"Ưm, ngủ ngon." Scorpio gục nhẹ.
"Tôi lần đầu tiên phát hiện, " Draco quay nhanh lại kinh ngạc đánh giá cậu, dùng ngữ khí chán ghét nói, "Đả kích mạnh có thể làm cho người trở nên tao nhã hơn —— bảo trì cái này, Scorpio, cậu làm không tồi." Nói xong, anh rảo bước tiến vào phòng ngủ, chỉ chừa cho Scorpio một góc áo choàng quay cuồng tiêu sái.
......
Nghe nói sau đó còn xảy ra không ít chuyện, Scorpio từ cuộc trò chuyện cùng hiệu trưởng sau đó mà biết được, sau khi bọn họ rời khỏi, độc dược giáo sư Snape chuẩn bị mất đi hiệu lực ( "Lẫn lộn với cồn một chỗ!" Snape cười nhạt tỏ vẻ khinh thường),bọn Potter nhận được một khóa học sinh động — chính mắt thấy người sói biến thân, sau đó là một loạt hỗn loạn, có hàng trăm giám ngục, còn có thần hộ mệnh ——
"Một nguyên hình thần hộ mệnh chân chân thực thực!" Người đã tẩy sạch tội danh, chiếm được huân chương Merlin vốn thuộc về Peter — Sirius ngồi trong chiếc sô pha mềm mại ở phòng làm việc của hiệu trưởng, vui sướng nói.
Hiện tại hắn trông rất tốt, râu mép lộn xộn đã cạo sạch, tóc cũng được buộc gọn gang sau đầu bằng một sợi dây màu vàng kim. Lúc trước kết thúc kiếp sống lưu lạc được bồi bổ tốt khiến cho vẻ ngoài của hắn ngoài ý muốn cũng không tệ lắm, cho dù đã qua tuổi ba mươi, vẫn như cũ giống kẻ làm mư làm gió thời học sinh năm đó, thập phần anh tuấn mê người.
"Kết quả bất ngờ, Harry à."Dumbledore lần lượt đưa cho Scorpio và Harry một viên socola ếch, vui vẻ nói —— trên thực tế, Scorpio không biết vì sao dug mình không muốn nhưng vẫn cùng Harry Potter 'được' đãi ngộ đặc biệt ngồi ở trước bàn làm việc của hiệu trưởng. Cặp mắt màu lam của cụ hiệu trưởng sau mắt kính lóe ra tia khôn khéo, hoàn toàn không giống một ông vụ đã hơn trăm tuổi, ông cụ có nơ thắt lên râu này uống một hơi sữa mật, thỏa mãn mà chép miệng, hòa ái nói: "Nhưng mà tôi nhớ bây giờ cậu còn cần phải có kết cục cho vài việc, Sirius."
Black lập tức câm miệng.
Hắn từ cà phất cà phơ nửa nằm ở trên ghế sa lông bật ngồi dậy, căng thẳng thân thể.
"Cậu biết một vài tin tức đặc biệt." Lão hiệu trưởng ý vị nói, "Về sang năm, những —— Aha, cậu Malfoy nhỏ, có lẽ cha của trò sẽ vui lòng nói cho trò biết, tuy rằng đó là không được phép." Cụ nói với Draco, người sau bĩu môi, ngồi trở lại tại chỗ, bên cạnh cha đỡ đầu của anh —— trên thực tế, Draco cũng không thường đến phòng làm việc của hiệu trưởng, mỗi khi trực tiếp đối mặt với lão già điên khôn khéo này anh vẫn không thể tránh được có chút căng thẳng.
"A, cụ muốn nói gì? Giáo sư Dumbledore." Black khẩn trương hỏi.
"Tôi nghĩ, nếu cậu đồng ý cùng cậu Grater nhỏ đây trở lại Trung Quốc —— "
"—— đừng có mơ." Scorpio kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn, lập tức nghiêm túc cự tuyệt.
Vị Gryffindor anh tuấn kia nom đã bị đả kích rất lớn, hắn chán nản gục đầu xuống, Harry quan tâm liếc nhanh nhìn cha đỡ đầu tân nhậm của cậu, ít nhiều có chút không đành lòng.
Dumbledore cũng có chút xấu hổ, cụ hắng giọng: "Xem ra, trò Grater vẫn có chút tức giận, Sirius, đối với lời nói dối thiện ý kia của cậu( Snape cười châm chọc),cậu đã từng đã nói với tôi là cậu sẽ giải thích rõ."
"—— vô dụng, tỉnh lại đi." Scorpio bĩu môi, tràn đầy ngạo mạn nói, "Trừ phi nhà của tôi năm nay cần một cái lẩu thịt chó, nếu không —— "
"Cái gì? Lửa* cái gì?" Dumbledore rất có hứng thú, cụ hơi nghiêng người về phía trước.
*Từ 火 trong lẩu( 火锅) có nghĩ là lửa nên Cụ Dum mới hỏi như vậy
"Đó là một cái nồi, đặt trên lò lửa, thêm một ít nguyên liệu cơ bản để làm nước dùng, ưm, nguyên liệu chính của món lẩu thịt chó này chính là —— cụ hiểu mà. Mọi người ngồi quây quanh một vòng bỏ đồ vào để làm chín, chẳng hạn như đậu hũ hay thịt bò và còn nhiều cái nữa —— mùa đông ở Trung Quốc, mọi người đều thích làm cái này." Scorpio nhún nhún vai, ghét bỏ liếc Black một cái, "Có điều bây giờ là mùa hè, ngay cả lẩu thịt chó cũng không dùng được, hơn nữa nhà của con cũng không thích ăn loại khẩu vị này."
"Nghe vô cùng ấm cúng, trò Grater, cùng quây quần một chỗ rất —— "
"Chen chúc ồn ào hướng vào trong một cái nồi ăn cái gì? Gặp quỷ, chỗ nào ấm áp đâu chứ?" Draco hạ giọng, khó có thể tin nói.
"—— Dumbledore, ta nghĩ hiện tại không phải là thời điểm thảo luận cái này." Snape khô cằn cắt ngang câu chuyện của bọn họ.
Mặt Black có chút trắng bệch, hắn áy náy nhìn Scorpio, có vẻ có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại hoàn toàn không có dũng khí.
Loại tình huống này thậm chí duy trì liên tục đến khi bọn họ nghỉ về nhà.
Trước đó, con chó lớn tên Hắc tử một lần nữa xuất hiện trong phạm vi của cậu bé Slytherin năm nhất, đi lòng vòng khắp xung quanh, bám dính như hồ, hầm Slytherin đã từ chối cho hắn tiến vào. Nhưng mỗi một ngày, con chó lớn này đều sẽ xuất hiện ở cửa hầm đi tới đi lui, sau đó nếu có người không biết chuyện mà mang nó vào, lại bị vứt ra ngoài —— chính là hắn làm không biết mệt, mỗi ngày đều làm như vậy, thẳng đến khi mỗi người đều biết con chó này không hề thuộc Slytherin, hắn rốt cục chỉ có thể cụp cái đuôi qunh quẩn lưỡng lự ở phụ cận nơi phong học của chủ nhân vốn dĩ.
Thậm chí ngay cả cuộc thi cuối kì môn phòng chống nghệ thuật hắc ám của Scorpio đều được chú chó này đi cùng suốt toàn bộ hành trình.
Tuy là những cố gắng đó không thể đổi lại dù chỉ là một ánh mắt... Sirius vô cùng mất tinh thần —— hắn một chút cũng không hiểu, vấn đề rốt cuộc xuất phát từ đâu.
Hắn cố gắng đến phút cuối cũng không thể khiến người đã từng là tiểu chủ nhân của hắn cho hắn một ánh mắt.
Trên chuyến xe tốc hành Hogwarts, đại cẩu màu đen nghẹn uất mà cuộn tròn rúc xuống dưới một chỗ ngồi trong khoang Slytherin, kiên nhẫn nghe kế hoạch nghỉ hè của bọn nhỏ, bọn họ nhắc tới Quidditch World Cup, còn có thằng nhãi người thừa kế chết tiệt nhà Malfoy, sao nó dám mời Scorpio đến nhà nó làm khách? —— từ từ, gặp quỷ, Scorpio sao lại có thể đáp ứng nó dễ dàng như vậy?
Đại cẩu buồn bực dùng móng vuốt gãi gãi cái mũi.
Đến lúc bốn chân vừa chạm xuống đất, hắn phải đi liên hệ với Arthur Weasley —— cho dù phải bao tất cả tiền vé, hắn cũng phải cùng đi, đương nhiên, phải mang theo cả Harry —— Quidditch World Cup đúng không? Thật giống như ta đây không có khả năng trả nổi tiền vé cho vài người vậy!
Chán ghét Lucius Malfoy.
Chán ghét Slytherin.
Chán ghét Snivellus.
Ác! Snivellus! ——
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.