Nhìn theo ánh mắt mọi người rời đi, Harry tháo xuống áo tàn hình trên đầu ba người, Ron mặt đỏ bừng, làm cái cái biểu tình ghê tởm như muốn nôn mửa: "Trời ạ, nhìn thấy không, Hagrid ôm Malfoy tựa như ôm một đứa trẻ sơ sinh!"
"Bởi vì Malfoy cứu mạng Buckbeak, cho dù đó chỉ là tạm thời." Harry nói một cách khô khan, "Tốt lắm, không nên rề rà nữa, hiện tại chúng ta nên trở lại lâu đài thôi."
"A!" Ron vỗ vỗ lưng Harry, không hề tình nguyện mà ấp a ấp úng mà nói, "Harry, tuy rằng tớ không muốn thừa nhận cái này —— "
"Tớ biết cậu muốn nói cái gì, Ron." Harry khoan dung mà nói với bạn tốt của cậu.
Ron nhìn qua càng quẫn bách, mặt của cậu ta trướng đỏ như tóc: "—— được rồi, cái thằng khốn Malfoy lỗ mũi luôn hếch lên trời kia, cậu thấy động tác bay của nó chứ —— tớ không phải không thừa nhận, nó giống cậu, Harry, tên khốn đó cũng coi người gắn kết với chổi."
"—— không cảm thấy."
Ron nghẹn lời, cậu ta quay nhânh trợn mắt hướng cô nàng duy nhất trong ba người, Hermione đang ôm một quyển 《 thảo luận vì sao Muggle cần dùng điện 》, nàng không kiên nhẫn hất mái tóc xù, vô cùng oán giận mà the thé nói, "Tớ cho rằng cậu là giỏi nhất, Harry! —— ít nhất là trong Quidditch!"" vứt lại một câu không đầu không đuôi, cô bé bước nhanh về phía trước, lưu lại bong lưng kiên quyết cho hai chàng trai đang sững sờ đứng chỗ.
"... Cậu ấy rốt cuộc là bị khó chịu chỗ nào vậy!" Ron không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-toc/960518/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.