"Có cái gì bất mãn sao, đầu sẹo?"
Vào lúc Neville vừa cầm ngón tay mình vừa kêu đau, Draco giả cười với Harry — người đang hung tợn mà trừng mắt về phía anh, về phần Ron, đã hoàn toàn bị anh coi là không khí.
Cái xưng hô này vừa vặn bị Scorpio nghe thấy khi cậu đang ôm đống tài liệu độc dược trở về. Cậu đặt chúng xuống bàn, nhún vai nói: "Xưng hô này nghe rất khốc đó."
Draco mạnh mẽ quay đầu nhìn nhóc Slytherin năm nhất giống nhìn một kẻ 'có bệnh', anh hơi hơi nheo mắt lại, xem thường mà nói: "Đầu óc cậu có vấn đề sao?"
"Đó tuyệt đối không phải là ý tứ khích lệ đâu." Scorpio khoát tay biện hộ cho chính mình. Draco vừa lòng mà hừ một tiếng, anh đặt một đống lớn rễ sồ cúc lên cái cân bằng đồng, cho dù động tác của anh có vẻ rất tùy ý, nhưng mà trong quá trình ước lượng lại cực kỳ cẩn thận. Anh dựa theo số lượng mà giáo sư Snape đã ghi trên bảng đen mà khống chế chúng một cách vô cùng chính xác, trông anh như vậy cực kì giống một người bị bệnh cuồng sự hoàn mỹ.
Nhưng Draco có đạo lý của riêng anh.
Độc dược biến nhỏ anh đã sớm biết cách điều chế, cho nên dù thiếu khá nhiều khóa học thì anh vẫn có thể dựa vào vở ghi chép để dễ dàng bắt kịp tiến độ —— mà còn cam đoan so với đại đa số người làm tốt hơn nhiều. Độc dược bổ trợ này nguyên bản cũng không được sắp xếp trong chương trình học của năm ba, bởi vì nó yêu cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-toc/960493/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.